Bên trong căn phòng nhỏ bị bỏ hoang.
rào' Hạ Du Huyên bị dội lên thân thể gầy yếu một gáo nước lạnh, hiện tại đã
bắt đầu vào thu, thời tiết không nóng không lạnh. Thế nhưng bị dội một
gáo nước lạnh như vậy, là người ai cũng đều cảm thấy lạnh.
Do bị dội nước, đôi môi Hạ Du Huyên run lên bần bật.
Thiên Tinh Tinh cuồng vọng cười to, nhìn dáng vẻ chật vật của Hạ Du Huyên "Ha ha ha, Hạ Du Huyên, không nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay a, rơi vào
trong tay Thiên Tinh Tinh tôi, cô cũng chỉ có một con đường chết."
Con ngươi màu hồng tím của Hạ Du Huyên nhìn chằm chằm vào Thiên Tinh Tinh,
bộ váy màu trắng trên người đã bị nước làm ướt, dính sát lên những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể. Khiến cho Thiên Tinh Tinh điên cuồng đố kị.
Thiên Tinh Tinh nhếch lên một nụ cười tà ác, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt do
nước lạnh mà tái nhợt "Chậc chậc chậc, cô chính là vì khuôn mặt tròn
tròn này, mà đi mê hoặc Lãnh thiếu của tôi sao. Nếu như tôi huỷ đi khuôn mặt này, không biết Lãnh thiếu còn muốn cô nữa không? A, đúng rồi, nếu
như. . . cô không còn sạch sẽ nữa? Ha ha ha."
Nói xong, hướng về phía năm tên vệ sĩ từ sớm đã không khống chế được nói "Các ngươi, hầu hạ Hạ tiểu thư thật tốt cho tôi."
Năm tên vệ sĩ nghe vậy, nhìn nhau mấy cái. Thiên Tinh Tinh nhàn nhã cất bước đi tới một góc quay phim.
Một tên vệ sĩ trong đó mang theo nụ cười dâm đãng, từng bước từng bước tới gần Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên bởi vì thuốc mê trên người còn chưa có tan hết, cơ thể căn bản không thể động đậy, cắn chặt môi dưới, con ngươi lạnh băng bắn thẳng về phía Thiên Tinh Tinh.
Xoạt' Bộ váy trên người bị xé rách, lộ ra
bờ vai trần trắng nõn làm cho tên vệ sĩ kia càng không thể chịu nổi, một mỹ nhân đẹp như vậy, vóc dáng lại càng không phải nói, nếu là tự mình
nếm thử một chút. . .
Nghĩ đến đó, lực đạo trên tay càng mạng
hơn, không tới mấy cái, thân hình hoàn mỹ của Hạ Du Huyên lộ ra, chỉ còn dư lại một bộ nội y màu đen quyến rũ.
Đôi môi Hạ Du Huyên run rẩy "Không muốn. . .Hàn, cứu tôi. Không muốn. . ."
Tên vệ sĩ đang muốn tiến lên, cánh cửa căn phòng lập tức bị đá văng. Năm
tên vệ sĩ bị doạ sợ đến mức vội vàng nhảy lên. Ở một góc, hai chân Thiên Tinh Tinh run lên cầm cập "Lãnh, Lãnh thiếu. . ."
Lãnh Liệt Hàn
nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Du Huyên, cùng với làn da trắng mịn bị lộ ra ngoài không khí kia. Hai Mắt nhuộm đầy tia máu. Vội vàng chạy đến
bên cạnh Hạ Du Huyên, cởi áo khoác của mình xuống, vững vàng bao lại cô
nhóc đang không ngừng run rẩy.
"Không cho phép giết chết." Lời
nói âm lãnh vừa dứt, động tác của cặp song sinh ở phía sau rất chuẩn xác bắt lấy năm tên vệ sĩ, về phần Thiên Tinh Tinh, từ sớm đã bị bọn họ tát cho một cái, bật người đập vào tường, hôn mê.
Lãnh Liệt Hàn đau lòng ôm lấy Hạ Du Huyên đang thất thần "Bảo bối."
Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, hai tay chợt vung lên "Không được. . .không được qua đây. Hàn, cứu tôi, nhanh cứu tôi."
Lãnh Liệt Hàn ôm thật chặt người con gái đang không ngừng run rẩy vào trong
lòng "Ngoan, bảo bối đừng sợ, tôi tới rồi, ngoan. Đừng khóc."
Hạ
Du Huyên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc
trước mắt, nhào vào trong ngực người đàn ông, lớn tiếng khóc lên "Ô oa
oa. . . Hàn, bọn họ, bọn họ. . ."
Lãnh Liệt Hàn chua sót hôn lên
từng giọt nước mắt của Hạ Du Huyên "Đừng khóc, tôi sẽ không bỏ qua cho
bọn họ đâu. Bảo bối ngoan, chúng ta về nhà."
Hạ Du Huyên nhu
thuận gật đầu. Lãnh Liệt Hàn ôm lấy cô, khi đi qua bên cạnh Thanh Long
và Ngân Long, lãnh khốc nói "Mang đi nhốt vào ngục tối dưới lòng đất."