Đế Long Tu Thần

Chương 24




Dòng máu sền sệt chảy dọc trên mép của chiếc rìu sắc, ông lão nhìn chằm chằm Tiểu C trong lòng Lâm Kiều, ánh mắt âm u, không nhìn ra cảm xúc gì.

Phó Miễn một tay chắn ở phía trước bảo vệ Lâm Kiều, Lâm Kiều thì rút ra đoản đao, cảnh giác nhìn ông lão đối diện.

“…”

Sau một hồi im lặng, ông lão chậm rãi xoay người, đá bay một cái đầu trên mặt đất ra xa, sau đó còng lưng đi về hướng cánh rừng phía ra.

Bóng người của ông ta rất nhanh sau đó đã bị bóng đêm mịt mờ che lấp, nữ tu sĩ giống như cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, quay đầu vọt vào trong cô nhi viện.

Vừa nãy, khi ông lão lao ra chém chết đôi vợ chồng già, Lâm Kiều đã che kín đôi mắt Tiểu C, đứa trẻ chỉ nghe thấy tiếng rít gào của nữ tu sĩ, bị dọa sợ mà co ro trong lồng ngực của cậu. Lâm Kiều cũng không muốn nó phải nhìn thấy cảnh tượng này nên cùng Phó Miễn liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay người trở về.

Những người khác trong cô nhi viện đều bị tiếng thét của nữ tu sĩ đánh thức, lúc này đã tập hợp ở đại sảnh. Viện trưởng cũng ở trong số đó, hắn chỉ im lặng nghe nữ tu sĩ kể lại chuyện, sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Kiều và Phó Miễn vừa mới bước vào cửa lớn.

“Nếu người đều đã chết hết thì cũng không còn cách nào khác. Lát nữa tôi sẽ ra ngoài một chuyến, cho nhóm bọn họ một câu trả lời.”

Viện trưởng nói, “Nhưng mà Tiểu C đã không còn là người của cô nhi viện chúng tôi nữa, dù sao thì cũng cần có người chăm sóc nó, đúng không?”

Tiểu C im lặng nghe, cũng không kịp phản ứng lại trước những lời nói này. Lâm Kiều vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của nó, nhìn viện trưởng rồi nói: “Nếu như không làm gì, sẽ có thêm ngày càng nhiều người chết ở đây.”

Viện trưởng cười nhạt: “Người đã chết vẫn có thể tìm thấy, chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm.”

Hắn nói xong thì thấp giọng phân phó gì đó với nữ tu sĩ, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Bên ngoài cô nhi viện vang lên tiếng xe ngựa, Lâm Kiều quay đầu lại nhìn thì thấy viện trưởng chuyển thi thể của đôi kia vợ chồng già kia lên xe ngựa, sau đó lái xe rời đi.

“…”

Sau khi viện trưởng đi rồi, nữ tu sĩ cũng không biết đã đi đâu. Dịch Viện nhìn Tiểu C trong lồng ngực Lâm Kiều, hỏi: “Hai người không sao chứ?”

“Không có chuyện gì cả, “

Phó Miễn nói, “Lát nữa tôi cần mọi người giúp một chuyện, đi đến phòng hồ sơ tìm một phần tư liệu.”

Hắn kể lại chuyện vừa xảy ra với mọi người, Dịch Viện nghe xong thì khẽ cau mày. Trương Ái Ái kinh ngạc kêu một tiếng, nói: “Vậy hai người… Hai người không phải đã gây chuyện sao!”

“Nhưng em cảm thấy bọn họ làm đúng mà, “

Em gái của cô – Trương Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói, “Em cũng muốn trông coi những đứa trẻ kia, bọn họ đáng thương biết bao…”

“Đáng thương chỗ nào chứ!”

Trương Ái Ái vỗ vai cô rồi nói, “Em nghĩ gì thế, họ đều là NPC cả! Bảo vệ mạng của mình mới là điều quan trọng!”

Trương Lỵ Lỵ im lặng không nói gì nữa, Dịch Viện hỏi: “Phòng hồ sơ ở đâu?”

Phó Miễn nói: “Ở tầng hai.”

Phòng bọn trẻ không cách quá xa phòng lưu trữ, nhưng Lâm Kiều cũng không đưa Tiểu C trở về phòng mà để cho đứa nhỏ ngồi ở băng ghế trong phòng hồ sơ, không cho chạy loạn khắp nơi.

Hàng chục kệ sắt đặt trong phòng hồ sơ, mỗi kệ đều chất đầy tư liệu. Những tư liệu kia có cái thì khá mới, có cái thì lại rách nát ố vàng, tản ra một luồng ẩm mốc.

Mấy người phân chia thành các khu vực riêng, tìm kiếm tư liệu. Tư liệu trong phòng hồ sơ rất đa dạng, một lúc sau Trương Ái Ái đã hoa mắt chóng mặt, vài tờ giấy trên tay cô rơi xuống, vừa nhặt lên vừa oán trách nói: “Thế này thì làm sao mà tìm được chứ!”

“Kiên trì một chút đi, “

Trương Lỵ Lỵ an ủi, “Nếu như có thể tìm được tư liệu của cặp anh em sinh đôi kia, e rằng chúng ta có thể rời khỏi đây sớm một chút.”

Trương Ái Ái nói: “Nói thì là như thế, nhưng mà chỗ này nhiều tư liệu như vậy, chỉ với mấy người chúng ta, phải số chó ngáp phải ruồi thì mới có thể —— “

“A!”

Cố Phong bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Tôi tìm thấy rồi!”

Trương Ái Ái: “…”

Cố Phong phủi lớp tro bụi trên tập hồ sơ xuống rồi đặt nó trên bàn, nói: “Mọi người nhìn xem, thời gian của hai anh em sinh đôi này rất trùng khớp, nhưng mà không có ảnh.”

Đó là một tập hồ sơ cũ khá cũ, ghi lại mười mấy năm trước cô nhi viện từng thu dưỡng một cặp sinh đôi. Nhưng vì thời gian đã trôi qua khá lâu, phần lớn tư liệu đã bị mọt ăn, chỉ còn lại vài đoạn ghi chép đứt quãng.

Trên hồ sơ có dán một tấm hình, là hai đứa nhỏ cùng chụp ảnh chung. Bức ảnh mơ mơ hồ hồ, cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của cặp sinh đôi, tuy vậy Lâm Kiều vẫn nhận ra đây chính là bức ảnh trên mặt dây chuyền của Tiểu X .

Cậu nói: “Đây đúng là cặp anh em sinh đôi kia.”

Bên cạnh bức ảnh có viết tên của cặp sinh đôi, nhưng đáng tiếc nét bút cũng đã mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy rõ họ… Hình như là một chữ “Tiếu”.

Lâm Kiều lật xem tập hồ sơ, bên trên ghi chép rất ít thông tin, tới trang cuối cùng chỉ viết ngày bọn họ rời đi, còn có tên của cặp vợ chồng người Châu Á đã nhận nuôi bọn họ.

“Cái này cũng không phải thông tin hữu ích gì, “

Cố Phong nói, “Làm sao bây giờ, chúng ta phải tiếp tục tìm sao?”

Lâm Kiều không trả lời, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ kia rồi suy nghĩ gì đó.

Phó Miễn bỗng nhiên nói: “Tiểu C đâu?”

Lâm Kiều: “…”

Cậu quay đầu, phát hiện Tiểu C vốn ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế vậy mà đã biến mất trong im lặng.

Lâm Kiều lập tức chạy ra khỏi phòng hồ sơ, phát hiện Tiểu C đang đứng ở trong hành lang, cũng không đi đâu xa.

Nữ tu sĩ dẫn mấy đứa nhỏ đi xuống dưới tầng, Tiểu C bi bô hô vài tiếng “Chị ơi” nhưng không hề được đáp lại. Nó tưởng sẽ có thể chơi cùng các bạn, nhưng lại bị những đứa trẻ khác đẩy ra, đặt mông ngã xuống đất.

Lâm Kiều đi tới, Tiểu C nhìn trái nhìn phải, phát hiện những đứa trẻ kia cũng không quay đầu lại, trong đôi mắt to tròn ứa ra nước mắt, “Oa” một tiếng rồi khóc.

Lâm Kiều khom lưng ôm lấy Tiểu C, vỗ vỗ lưng an ủi nó. Tiểu C vừa khóc thút thít vừa ôm vai Lâm Kiều, Lâm Kiều lau sạch nước mắt cho nó rồi khẽ nói: “Không khóc nữa.”

Cậu nhìn xuống dưới tầng thì thấy viện trưởng đã trở về. Mấy đứa trẻ vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn, hắn mỉm cười xoa đầu một đứa nhỏ, sau đó ôm nó lên rồi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đứa nhỏ.

Cả ngày hôm đó, Tiểu C bị mọi người trong cô nhi viện xa lánh. Tới giờ ăn trưa, nó định ngồi xuống vị trí của mình nhưng lại bị lũ trẻ bên cạnh đẩy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc bát của mình cũng bị cướp đi, đói bụng phải liếm ngón tay.

Lâm Kiều ôm Tiểu C về phía mình, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao đói bụng mà lại không nói với anh?”

Tiểu C cúi đầu không lên tiếng, nước mắt dâng trào quanh viền mắt. Lâm Kiều biết đứa nhỏ vẫn muốn ăn cơm với các bạn nên cũng không nói gì nữa, chỉ sờ sờ đầu nó, khẽ nói: “Ăn cơm đi.”

Cậu để Tiểu C ngồi bên cạnh mình, cho nó ăn cơm trưa. Đứa nhỏ lúc đầu còn có chút khó chịu, lúc sau thì đã trở thành bé ngoan ngồi ở bên người Lâm Kiều, thỉnh thoảng nhìn về phía các bạn của mình, sau đó lặng lẽ cúi đầu.

Ăn cơm xong, viện trưởng vội vã rời khỏi cô nhi viện, sau đó cũng không trở về. Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối, Lâm Kiều và Phó Miễn giống như hôm qua lại tới trông coi bọn trẻ ngủ, nữ tu sĩ định nói gì đó, thế nhưng lại không dám lên tiếng.

Tiểu C một lần nữa bò về giường nhỏ của mình, chui trong chăn nhìn chằm chằm Lâm Kiều, Lâm Kiều chỉnh chăn cho đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, anh sẽ không đi đâu cả.”

Tiểu C gật gật đầu, bé ngoan nhắm mắt lại.

Lâm Kiều quay đầu lại, bị một cánh tay kéo sang phía mình rồi ôm chặt eo cậu.

“Bảo bối, khi nào thì em mới có thể đối xử với anh tốt được như thế đây, hửm?”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn Phó Miễn một cái, nói: “Em đối với anh vẫn luôn rất tốt.”

Phó Miễn cười nói: “Ừ, để cho anh ôm ôm hôn hôn, đương nhiên rất tốt.”

Hắn bóp nhẹ cằm của Lâm Kiều, sau đó hôn lên môi cậu.

Môi lưỡi quấn quít, hơi thở đan xen, Lâm Kiều khẽ nắm lấy góc áo trên vai Phó Miễn, hổn hển nói: “Còn có những người khác ——”

“Sợ cái gì, “

Phó Miễn nói, “Bọn họ đều đã ngủ rồi, chúng ta nhỏ giọng là không sao cả, ngoan.”

Ngay lúc này, cửa phòng mở.

Phó Miễn: “…”

Lâm Kiều: “…”

Dịch Viện là người thứ nhất tiến vào: “…”

Dịch Viện hơi di chuyển sang bên cạnh, ngăn cản tầm nhìn của người phía sau. Lâm Kiều vội lùi ra phía sau, tách xa khỏi Phó Miễn.

Phó Miễn nắm chặt tay Lâm Kiều, nói với Dịch Viện: “Các người tới đây làm gì?”

Dịch Viện sâu kín nhìn chằm chằm hắn vài giây, nói: “Tôi và Trương Lỵ Lỵ cũng muốn đến trông coi những đứa bé này.”

Trương Lỵ Lỵ ở sau lưng cô thò đầu ra, ngượng ngùng nhìn về phía hai người rồi nở nụ cười.

Lâm Kiều nói: “Cố Phong và Trương Ái Ái đâu?”

“Hai người bọn họ không muốn tới đây, nên đều ở lại phòng.”

Dịch Viện nói xong thì thả nhẹ bước chân đi vào, “Bọn nhỏ đều đã ngủ chưa?”

Lâm Kiều gật gật đầu, Trương Lỵ Lỵ quay người đóng cửa phòng đóng lại. Ngay lúc này, Lâm Kiều đột nhiên nhìn thấy một bóng đen to lớn chợt lóe lên từ phía hành lang thì đứng bật dậy.

Phó Miễn nói: “Làm sao vậy?”

“Bên ngoài có thứ gì đó!”

Lâm Kiều thấp giọng nói, “Để em ra ngoài xem xem.”

“Anh đi cùng với em.”

Phó Miễn nói, “Dịch Viện, hai người ở lại đây trông coi bọn trẻ, ai tới cũng không được mở cửa.”

Dịch Viện lập tức nói: “Được.”

Trương Lỵ Lỵ không nhìn thấy cái bóng đen kia, vẫn chỉ đứng yên ở cạnh cửa. Lâm Kiều và Phó Miễn xông ra ngoài, trên hành lang trống rỗng, Lâm Kiều nhìn quanh hai bên, thấy bóng đen to lớn kia chậm rãi biến mất ở cuối hành lang, trong tay giống như kéo thứ gì.

“Ở nơi đó.”

Phó Miễn nói: “Anh không nhìn thấy, nó chắc không phải quái vật mà là quỷ.”

Lâm Kiều nắm chặt tay hắn, cùng nhau chạy đến cuối hành lang, tốc độ của bọn họ không chậm, mà cái bóng đen kia lại chậm rì rì —— mặc dù là vậy, Lâm Kiều và Phó Miễn vẫn không thể đuổi kịp nó.

Bóng đen di chuyển trong cô nhi viện, chân tay nó cứng cáp, thân hình cũng cao to, giống như một người khổng lồ. Mà trong tay nó đang lôi một đứa nhỏ không ngừng giãy giụa —— là Tiểu X.

Lâm Kiều và Phó Miễn theo sát bóng đen, nó giống như cố ý muốn dẫn bọn họ tới một nơi nào đó, vòng qua tầng hai, đi đến tầng một, cuối cùng biến mất ở một góc khuất.

Lâm Kiều dừng bước lại, kéo Phó Miễn, nói: “Không thấy nó đâu nữa.”

Phó Miễn nói: “Qua xem một chút, hãy cẩn thận.”

Góc khuất này rất khó phát hiện, bọn họ trước giờ cũng chưa từng tới nơi này. Hai người chậm rãi đi tới, phát ra chỗ đó có một cánh cửa nhỏ, đã được mở ra.

Sau cửa nhỏ là một cầu thang dài, Lâm Kiều cùng Phó Miễn cảnh giác đi dọc theo cầu thang, không biết qua bao lâu, cuối cùng mới bước chân tới mặt đất.

Trong không gian chật hẹp dưới lòng đất thoang thoảng một mùi cực kỳ khó chịu, cúc tay áo của Lâm Kiều phát sáng, cậu hướng về phía mặt đất thì nhìn thấy một vũng máu đỏ.

Lâm Kiều nói: “Có máu.”

Vết máu đứt quãng, tràn ngập ở phía trước. Lâm Kiều và Phó Miễn đi theo vết máu một lúc… Sau đó dừng lại.

Có một cánh cửa đóng kín ở cuối không gian tối tăm mù mịt, cánh cửa kia dày nặng và to lớn, được niêm phong lại bằng một chiếc khóa đặc thù. Nếu muốn mở cửa, nhất định phải cho bàn tay vào trong một cái lỗ thì mới có thể chạm tới khóa.

Đây là một cái khóa mà Lâm Kiều không thể cạy ra được, bởi vì bên trong lỗ kia có kẹt một bàn tay đã bị đứt đoạn, máu chảy tí tách tí tách dọc xuống, nhuộm đỏ cả cánh cửa.

Trước cửa có một thân thể, nhưng không có tiếng động gì cả. Ánh sáng từ cúc tay áo chiếu rọi lên khuôn mặt già nua của người kia… Lâm Kiều hơi nhíu mày lại.

Đó là một ông lão, chính là ông lão mà sáng sớm hôm nay bọn họ vừa mới nhìn thấy trong rừng cây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.