Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 14: Phiên Ngoại




Kiến thức ở đại học có rất nhiều điều đều là phải tự mình nghiệm ra. Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ngồi ở hàng ghế cuối cùng ở giảng đường, giữa hai người cách một vị trí. Hạ Minh Hiên cầm một quyển sách lật giở, kiến thức trọng điểm của tư tưởng và kinh tế chính trị đều đã được Kiều Tử Tích đánh dấu lại.

Người nào đó vừa nhìn thấy kinh tế chính trị đã gục luôn xuống bàn, tay Kiều Tử Tích không được coi là ấm, dán ở sau cổ Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên liền tỉnh. Hắn ngồi dậy, đang định mở miệng thì Kiều Tử Tích lại ra dấu không được nói chuyện, trong phòng còn có người khác, hắn mà lớn tiếng nói chuyện một chút, mọi người đều nghe được.

Hạ Minh Hiên cầm tay Kiều Tử Tích, nhỏ giọng hỏi. “Sao tay lạnh thế?”

Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua bàn tay đang bị hắn nắm lấy, lại nhìn hàng người ngồi ngay trước mặt. Nhỏ giọng nói. “Buông tay”.

Hạ Minh Hiên ngồi lại gần, đem hai tay Kiều Tử Tích đều ủ trong tay mình. “Tôi giúp cậu sưởi ấm”.

Kiều Tử Tích rút tay mình ra, tên này cũng không thèm để ý đây là đang ở đâu! Chỗ đông người mà làm ra động tác này rất dễ bị hiểu lầm. Hạ Minh Hiên nói. “Mua cái túi sưởi ấm tay đi, tay cứ lạnh suốt như vậy không tốt đâu”.

Ngày hôm sau, trên tay Kiều Tử Tích thật sự xuất hiện một cái túi sưởi ấm, là Hạ Minh Hiên mua. Túi sưởi ấm là kiểu nạp điện, tròn tròn màu xanh lam, hình Doaremon.

Kiều Tử Tích nhìn túi sưởi ấm trên tay thì không khỏi muốn cười, con Doaremon cười đến ngây ngốc, thoạt nhìn lại có điểm giống như Hạ Minh Hiên phiên bản chibi.

Hứa Kiếm Sở hỏi. “Tử Tích, túi sưởi ấm tay của cậu mua ở đâu vậy?”

Kiều Tử Tích không thể nói rõ, dừng một chút liền đáp. “Hình như trong siêu thị trường học có”.

“Buổi sáng tôi xem rồi, không có loại đáng yêu như vậy”. Hứa Kiếm Sở rốt cuộc nghĩ tới. “Tử Tích, cái này là nữ sinh tặng cậu có đúng không, mấy đồ đáng yêu như vậy đều là thứ nữ sinh thích”.

Kiều Tử Tích cười cười. “Vậy sao”.

Cuộc thi càng ngày càng gần, tin tức bên lề cũng thi nhau điên cuồng kéo đến. Một tin tức chỉ cần được chuyển đi trăm lần, cả trường đều đã biết hết. Tin này thì nói giải thích khái niệm kinh tế chính trị, tin kia thì bảo phân tích một đề quản trị học….

Hạ Minh Hiên nhân duyên chỗ nào cũng có, hội học sinh hắn coi như đã quen thuộc, dò hỏi ít thông tin tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng là, tin có chính xác hay không thì khó nói. Hạ Minh Hiên thu thập một đống lớn tin tức về đề thi, Kiều Tử Tích nhìn di động Hạ Minh Hiên có tới hơn mười tin nhắn về đề thi, nói. “Đừng quá tin, độ tin cậy cũng không cao”.

Hạ Minh Hiên nói. “Quản nó là thật hay giả, đem chỗ này học thuộc hết cũng chẳng có hại”.

Càng gần ngày thi, công việc trong hội học sinh cũng ít dần, tiết mục trong trường cũng không nhiều, đa số các xã đoàn đều đã tạm dừng hoạt động.

Lễ giáng sinh, năm mới, cuộc thi đều sát nhau. Dựa theo những năm trước kia nhất định trường học sẽ có tổ chức các hoạt động, nhưng năm nay lại bị kỳ thi gây cản trở. Lễ mừng năm mới năm nay có điểm sớm hơn, 23 tháng 1 đã là mùng 1 tết, trường học cho nghỉ sớm, cho nên kỳ thi cũng bị đẩy lên sớm.

Đêm giáng sinh tặng quả táo, ngụ ý là bình an. Hôm ấy di động của Hạ Minh Hiên réo năm lần, cả năm lần đều là kêu hắn xuống dưới lầu ký túc xá nhận táo. Có nữ sinh cùng lớp tặng, có thành viên của ban quan hệ xã hội tặng, trong đó có cả Nhạc Vi Lam.

Trên bàn học của Hạ Minh Hiên bày năm quả táo, những người khác cùng ký túc xá thì nhiều nhất được hai quả, Duẫn Đông ngay cả một quả cũng chưa có. Duẫn Đông nhìn chằm chằm năm quả táo trên bàn Hạ Minh Hiên, nói. “Minh Hiên, một mình cậu ăn hết được không? Hay là tôi giúp cậu giải quyết một quả?”

Hạ Minh Hiên đem năm quả táo cất vào ngăn kéo. “Cậu muốn ăn cũng phải đợi đến ngày mai, hôm nay không được”.

“Vì sao?”

Hạ Minh Hiên cười cười. “Chính là cảm thấy đêm giáng sinh mà tặng táo cho cậu thì có chút kỳ quặc”.

“Mẹ, thế cũng nói được!”

Hạ Minh Hiên chạy tới cửa hàng hoa qua ở dãy phố sau trường mua một quả táo được đóng gói tử tế.

Hạ Minh Hiên mang theo quả táo đến ký túc xá của Kiều Tử Tích, trên bàn Kiều Tử Tích đã bày sẵn hai quả.

Hạ Minh Hiên kéo cái ghế của Hứa Kiếm Sở ngồi xuống cạnh Kiều Tử Tích, nhìn thoáng qua hai quả táo trên bàn. “Tử Tích, ai tặng vậy?”

Kiều Tử Tích nhìn tài liệu trên máy tính, thản nhiên đáp một câu. “Bạn học”.

“Nam hay nữ?”

“Liên quan gì đến cậu?” Sáng sớm đã nghe tin phó ban ban quan hệ xã hội ngọc thụ lâm phong nhận được năm quả táo từ nữ sinh, chuyện của mình còn chưa quản tốt, còn chạy đến hỏi người khác.

Hạ Minh Hiên thuận tay ném hai quả táo lên tầng trên cùng của giá sách, sau đó mới đem cái hộp vẫn giấu ở sau lưng ra, đặt trước bàn Kiều Tử Tích. “Tặng cậu, quà giáng sinh”.

Kiều Tử Tích đem tầm mắt chuyển qua quả táo Hạ Minh Hiên tặng. “Này cũng là của người khác?”

Hạ Minh Hiên vuốt mũi. “Tôi nào có bủn xỉn như vậy, đây là tôi tự ra ngoài mua đó”.

Kiều Tử Tích mím môi, nhận lấy quả táo, cất vào ngăn bàn, tiếp tục nhìn máy tính. “Mấy ngày nữa là thi rồi, kiến thức trọng điểm tôi đánh dấu cho cậu xem hết chưa?”

“Tương đối rồi”.

“Sau khi xem xong, trước ngày thi nhìn lại một lượt nữa là được”.

Hạ Minh Hiên gật đầu. “Tử Tích, ngày cuối năm mấy người trong ký túc xá của tôi muốn đi quảng trường đếm ngược, cậu đi cùng luôn đi”.

Tay Kiều Tử Tích lướt trên bàn phím dừng lại một chút. “Xem thế nào đã”.

Ngày 28 bắt đầu thi, môn đầu tiên là vi phân và tích phân, ngày 29 thi tiếng anh. Còn bốn môn nữa chờ sau tết dương lịch sẽ thi tiếp, tổng cộng sáu môn cứ thế mà xong.

Tối 31, xung quanh quảng trường toàn người là người, ồn ào náo nhiệt. Chen chúc trong đám người, nửa bước cũng khó đi, Kiều Tử Tích có điểm hối hận vì đã theo Hạ Minh Hiên đến đây. Vừa rồi rõ ràng là còn đi cùng mấy người ở ký túc xá Hạ Minh Hiên, bởi vì đông người lộn xộn, cho nên hiện tại chỉ còn lại hai người Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích.

Sở dĩ Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích không bị tách ra, là vì Hạ Minh Hiên vẫn luôn nắm tay Kiều Tử Tích. Ngay lúc đầu Hạ Minh Hiên đã nói. “Tay cậu sao lúc nào cũng lạnh như vậy”. Sau đó liền không chút khách khí mà nắm lấy tay người ta.

Kiều Tử Tích ngọ nguậy vài cái. “Nhiều người, nhìn thấy không tốt”.

Hạ Minh Hiên nói. “Chính vì nhiều người nên mới không ai để ý”. Sau đó còn bày ra ý cười xấu. “Đừng có buông tay, nếu không đi lạc mất thì khó tìm lắm đấy”.

Cạnh quảng trường có một hồ nước, bên trong có đài phun nước, có gắn đèn trang trí thay đổi đủ sắc màu. Khi thì cột nước phun lên tận trời, khi thì như mưa rơi xuống nhẹ nhàng, khi thì lại phun thành đường cong hình dạng một đoá hoa.

Không thể không nói thời tiết hôm nay có chút lạnh, ở chỗ đông người thì không sao, vừa đến chỗ ít người xung quanh lại toàn cây cỏ, nhiệt độ đúng là giảm đi rất nhiều.

Hạ Minh Hiên nói hiện tại cách 12 giờ còn hai tiếng nữa, chen chúc trong đám người cũng không ổn lắm, cho nên trước tiên cứ ra ngoài hít thở không khí, đi vài vòng rồi quay về màn hình lớn chờ đếm ngược.

Tìm một bãi cỏ sạch ngồi xuống, Hạ Minh Hiên nghiêng đầu hỏi. “Tử Tích, lạnh không?”

“Vẫn tốt”.

Tốt cái gì mà tốt, vừa rồi Hạ Minh Hiên vẫn luôn nắm tay y, rõ ràng còn cảm thấy y rùng mình một trận. Hạ Minh Hiên mặc đồ không nhiều hơn so với Kiều Tử Tích, nếu cởi áo cho y, y nhất định không cần. Hạ Minh Hiên đem khăn quàng cổ của mình tháo xuống, quàng lên cổ Kiều Tử Tích, quấn ba vòng.

Kiều Tử Tích hơi cúi đầu, cái gì cũng chưa nói.

Hạ Minh Hiên đứng lên, phủi phủi bụi cỏ sau quần, đứng từ trên cao nhìn xuống Kiều Tử Tích, nói. “Cậu ở đây chờ, tôi đi mua trà sữa”.

Hạ Minh Hiên chỉ đi năm phút đồng hồ, lúc quay về cầm theo hai ly trà sữa, miệng thở phì phò, gặp không khí lạnh liền đọng lại thành sương khói trắng.

Ngồi xuống, Hạ Minh Hiên đem ly trà sữa trong tay đưa cho Kiều Tử Tích. “Nóng đấy, cầm ủ tay”.

Kiều Tử Tích hai tay cầm ly trà sữa, nhìn màn hình lớn không ngừng chớp động ở quảng trường phía trước. Hạ Minh Hiên ở bên cạnh vẫn thở phì phò, Kiều Tử Tích hỏi. “Đi xa lắm à?”

Hạ Minh Hiên hút một ngụm trà sữa nóng, sau đó thoả mãn thở ra, nói. “Không xa lắm, vừa đi vừa về gần bốn vòng”. Tương đương với một đường chạy 1500 mét.

Hạ Minh Hiên dán lại gần. “Tử Tích, cho tôi thử vị socola của cậu”.

Không đợi Kiều Tử Tích trả lời, người nào đó đã ngậm ống hút hút một ngụm lớn, nuốt xuống, sau đó nói. “Vẫn là của cậu ngon hơn”.

Kiều Tử Tích ngậm lấy ống hút người nào đó đã dùng qua, uống một ngụm. “Thế sao không mua socola cho mình?”

Hạ Minh Hiên than vãn. “Tôi rõ ràng đã nói với người bán hàng là hai ly vị socola, thế mà cuối cùng lại thành một ly socola một ly hương lúa mạch. Tôi thèm vào, nếu không phải vì kịp thời gian, tôi chắc chắn phải bảo người ta đổi”.

Hạ Minh Hiên đem ly trà sữa của mình đến gần miệng Kiều Tử Tích. “Cậu cũng uống thử vị này đi”.

Kiều Tử Tích hơi cúi đầu, uống một ngụm. Người nào đó hỏi. “Ngon không?”

“Cũng được”.

“Cho tôi uống của cậu ngụm nữa”. Người nào đó cười hề hề cầm lấy ly trà sữa của Kiều Tử Tích, lại uống một ngụm to.

Hai ly trà sữa, cậu uống của tôi tôi uống của cậu, cứ như vậy mà uống xong.

Người đến quảng trường càng ngày càng đông, có người còn cầm theo bảng đèn phát sáng cỡ lớn, nhìn qua cứ như một buổi diễn âm nhạc.

Hạ Minh Hiên ngồi trên cỏ, hai tay chống phía sau, đầu hơi ngẩng nhìn không trung. Hôm nay không có mây đen, có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao. “Tử Tích, nghỉ tết cậu về bên kia?”

Kiều Tử Tích cũng ngẩng đầu nhìn trời. “Về K thị, đến lúc đó bà nội cũng về”.

Hạ Minh Hiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy ý cười. “Vậy thì tôi đây lại sắp được ăn đồ bà nội làm rồi?”

Kiều Tử Tích liếc hắn một cái, không thèm nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.