Dễ Dàng Đến Gần

Chương 23




Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

"Tiên sinh ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài có cần giúp điều gì không?" Tiểu thư ở quầy lễ tân vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hai mắt không khỏi tỏa sáng, tiến lại gần người đàn ông kia. Ông ta có vóc dáng thật cao mặc một chiếc áo khoác bằng vải ka-ki mầu đen, mái tóc cắt cực kỳ đẹp, đeo một chiếc kính tròn kiểu kinh điển, một tay cắm vào túi của chiếc áo khoác, bước đi đầy khí thế hiên ngang, khiến người khác nhìn một cái dường như đã bị phong độ tư thái của anh cuốn hút luôn.

"Xin hỏi, Tổng giám đốc các cô có ở đây hay không?" Mạnh Thiệu Đình rất thoải mái tháo kính ra, đôi mắt hẹp dài liền lộ ra con ngươi đen như mực. Tiểu thư lễ tân nhìn anh có chút sững sờ, nhưng vẫn miễn cưỡng thu lại ánh mắt nhìn gần như đờ đẫn của mình. Phải nói người đàn ông này nhìn rất đẹp mắt. Phó tổng của các cô khác xa với người đàn ông này. Chỉ có điều, khí chất và trình độ của Phó tổng... dường như còn cần phải được nâng cao thêm...Tổng hợp lại, người đàn ông trước mặt này đáng để cho phụ nữ tương đối dễ nhìn hơn, nếu như ông ta không có vẻ lạnh lùng, khó có thể tiếp cận để nói chuyện như thế.

"Xin hỏi, ngài muốn hỏi Tổng giám đốc Kiều của chúng tôi phải không?"

Mạnh Thiệu Đình hơi cau mày, lập tức lại nói thêm một câu: "Không, tôi muốn hỏi Phó tổng giám đốc của các cô kia."

Không ngờ bài học đầu tiên là biết giả dạng đã làm khá tốt, anh biết Tam đệ nhà mình đã cố ý che giấu thân phận, đương nhiên sẽ không phải là đại BOSS của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

"Tiên sinh muốn tìm Tam Thiếu ạ, rất xin lỗi, bây giờ Tam Thiếu không có ở đây, ngài ấy đã đi ra ngoài rồi ạ."

Tiểu thư lễ tân vừa mới mở miệng lễ phép trả lời xong, Mạnh Thiệu Đình đã lại hỏi tiếp một câu: "Ở đây có phải là có một người trợ lý họ Tống không ?"

"Có ạ, nhưng mà trợ lý Tống cũng không có nhà, cô ấy đã ra ngoài đi gặp khách hàng rồi."

Mạnh Thiệu Đình thoáng nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Vậy sao."

Trong tay anh vẫn đang cầm chiếc kính, anh ngắm nghía một chút rồi dừng lại, lúc chuẩn bị rời đi, anh thoáng nhìn thấy bên cạnh có một xấp giấy in màu để ngay ngắn, lại thấy có mấy dòng chữ ghi cái gì như liên hoan mừng ngày lễ Giáng sinh. Anh vốn không thèm để ý, nhưng tiểu thư lễ tân cũng nhanh tay lẹ mắt cầm lên, mở tấm áp phích đó ra, đưa tới, nhiệt tình cười nói: "Tiên sinh xin dừng bước, đây là áp phích tuyên truyền buổi liên hoan mừng lễ Giáng sinh của Công ty Nhất Phẩm Tĩnh Hiên chúng tôi. Đến lúc đó Tổng giám đốc Kiều của chúng tôi và Tam Thiếu cũng sẽ có mặt, tiên sinh có hứng thú có thể đi xem một chút."

Lúc đầu Mạnh Thiệu Đình vốn không muốn nhận, nhưng ánh mắt lại bị dòng chữ in trên tờ áp phích tuyên truyền thu hút: Người biểu diễn tiết mục thứ ba: tiểu thư Tống Tri Tri - độc tấu Piano, tiết mục được mọi người mong đợi nhất.

Tống Tri Tri? Trong lòng anh lặng lẽ đọc lại cái tên này một lần nữa, chợt ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi tiểu thư Tống Tri Tri này chính là trợ lý Tống phải không?"

"Đúng vậy, cô ấy là trợ lý ở bên cạnh Tam Thiếu."

"Cô ấy là người ở đâu vậy? Tên của cô ấy gọi là Tống Tri Tri sao? Trước kia cô ấy làm gì?" Không biết tại sao Mạnh Thiệu Đình lại cảm thấy có chút bất an. Cái tên này, gần như làm anh ngay lập tức liền liên tưởng đến Tĩnh Tri. Trong tên của các cô gái, tên dùng chứ Tri này cực kỳ ít. Đến anh cũng chỉ nhìn thấy có một cái tên gọi có chữ Tri này mà thôi, đó là Tĩnh Tri.

"Chính là người này đấy ạ, trước kia cô ấy làm việc ở nhà hàng đưa đồ ăn mua ngoài, sau này... Sau này không biết chuyện gì xảy ra nên đã tới công ty chúng tôi."

Mi tâm Mạnh Thiệu Đình cau chặt hơn, chút tin tức này khiến anh hoàn toàn không sao phán đoán nổi.

"Cô còn biết những chuyện khác của cái cô trợ lý Tống này nữa không?"

Trai đẹp đúng là có tác dụng rất lớn, tiểu thư lễ tân cũng không chút kêu ca bị làm phiền, ngược lại, còn hết sức nghiêm túc nhớ lại hồi lâu mới ồ một tiếng, nói: "Tôi nghe nói nhà cô ấy rất nghèo, hồi nhỏ cũng không được đi học, phải ra ngoài làm việc, phải chịu rất nhiều khổ sở. Mẹ của cô ấy còn bị bệnh nữa, cuối cùng không biết như thế nào mà lại biết Tam Thiếu của chúng tôi, hiện giờ, cuộc sống chắc là cũng không đến nỗi quá nghèo nữa..."

Mạnh Thiệu Đình nghe đến đó, chợt thở phào nhẹ nhõm, cô gái này không phải là Phó Tĩnh Tri, Tĩnh Tri đã từng học đại học, hơn nữa đầy bụng chữ, lại rất có tài, cũng không giống bộ dạng như người mà cô tiểu thư lễ tân kia miêu tả. Không biết tại sao tâm tình anh liền thư thái hẳn, gương mặt vốn lạnh lùng chợt nổi lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn tiểu thư lễ tân trầm giọng nói: "Cám ơn cô, buổi liên hoan mừng ngày Giáng sinh đó tôi sẽ tới thăm cô, hẹn gặp lại."

Anh lịch sự khẽ xoa cằm, lúc này mới đặt tờ áp phích kia xuống, xoay người đi ra ngoài.

Cho đến khi anh đi đã rất xa, biến mất trong màn sương âm u không còn nhìn thấy đâu nữa, tiểu thư lễ tân mới kín đáo thở dài, thu hồi ánh mắt lầm bầm nói: "Đẹp trai như vậy, cũng không biết đã kết hôn rồi hay chưa nhỉ, người đâu mà nhìn vừa đẹp mắt, lại vừa lịch sự... Trời ạ, nếu như mình có thể làm bà xã của anh ấy, nhất định suốt ngày mình phải hát quá!"

Mạnh Thiệu Hiên vốn chuẩn bị về công ty, chợt nghĩ đến hôm nay Tri Tri và Lâm Thi cùng đến Thịnh Hâm. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe một chút, hôm nay buổi sáng còn quang đãng là thế, hiện giờ đã trở nên âm u. Tay lái chuyển một cái, Mạnh Thiệu Hiên liền chạy về hướng công ty Thịnh Hâm. Đi được nửa đường, lúc đi ngang qua tòa nhà trung tâm thương mại quốc tế, anh dừng xe, đi thẳng vào quầy trang phục nữ, cà thẻ mua một chiếc áo khoác ngoài bằng lông cừu theo số đo của Tri Tri, sau đó mới tiếp tục đi tới Thịnh Hâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.