Dễ Dàng Đến Gần

Chương 11




Lúc Tử Hạ tới gọi Tống Ý Thiền thì Ôn thị vẫn còn ở trong phòng Tống Ý Thiền. Nhất thời nghe được tin tức, bà ta liền giữ chặt lấy Tống Ý Thiền mà thì thầm hỏi, “Lúc con nói chuyện với Huệ vương điện hạ có bị người khác nhìn thấy không?”

Tống Ý Thiền trả lời, “Con cũng không biết.”

Ôn thị biến sắc. Bà ta lại thì thầm, “Nếu phu nhân biết con và Huệ vương điện hạ gặp mặt và muốn hỏi con và Huệ vương điện hạ đã nói gì với nhau thì con định trả lời thế nào?”

Tống Ý Thiền chột dạ, vẻ mặt cũng biến đổi trong nháy mắt.

Ôn thị thấy vậy liền kéo tay nàng ta và nói, “Ý Thiền, là do phu nhân vô tình trước, không thể trách chúng ta vô nghĩa được.”

Tống Ý Thiền nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, “Mẹ à, con biết tự bảo vệ mình mà. Nếu phu nhân có hỏi thì con sẽ nói Huệ vương điện hạ muốn nhờ con tìm hiểu xem chị cả thích gì, con không dám từ chối nên đành ậm ừ đồng ý, vì sợ phu nhân trách tội nên lúc về con không dám nói với bà ấy.”

Ôn thị gật gật đầu nói, “Cũng chỉ có thể nói vậy thôi.”

Tử Hạ đứng bên ngoài chờ một lúc mới thấy Tống Ý Thiền đi ra. Nàng ta liền bước lên phía trước đỡ Tống Ý Thiền, “Nhị tiểu thư, đừng nên để phu nhân phải chờ lâu. Ta mau qua đó thôi!”

Tống Ý Thiền liền cười nói, “Vốn ta đang định nghỉ ngơi nên đã thay áo ngoài, đến khi nghe nói phu nhân cho gọi thì hơi rối loạn một chút, đã khiến chị Tử Hạ phải chờ lâu rồi!”

Tử Hạ cười nói, “Nhị tiểu thư quá lời rồi!”

Hai người nói chuyện một lúc đã tới bên ngoài phòng của La phu nhân. Một nha hoàn lập tức vào thông báo và đi ra mời Tống Ý Thiền vào.

La phu nhân thấy Tống Ý Thiền đi vào, đợi nàng ta chào hỏi xong, bà liền hỏi thẳng, “Hôm nay ngươi gặp Huệ vương điện hạ phải không? Ngài ấy đã nói gì với ngươi?”

Tống Ý Thiền liền kể lại tỉ mỉ mọi chuyện theo kế hoạch đã bàn bạc giữa mình và Ôn thị lúc trước.

Gần đây La phu nhân thấy Tống Ý Thiền có phần nhát gan nghe lời, nàng ta lại vào phủ chưa lâu và còn muốn dựa vào Hầu phủ để có thể tìm được tấm chồng tốt nên hẳn là không dám nói dối, vì vậy mà tin ngay lời nàng ta nói. Bà trầm ngâm một chút rồi lên tiếng, “Vậy ngươi định chuẩn bị thế nào để đối phó với ngài ấy?”

Tống Ý Thiền kính cẩn trả lời, “Con đang muốn xin phu nhân chỉ bảo ạ!”

La phu nhân liếc mắt nhìn Tống Ý Thiền, biết vị trí của mình thế là tốt! Bà chậm rãi nói, “Nếu Huệ vương điện hạ có hỏi thì ngươi chỉ việc nói ngọn nguồn của việc này tất cả đều do Khương quý phi. Nếu Khương quý phi không nhằm vào chúng ta thì chúng ta cũng không đến nỗi phải trốn tránh Huệ vương điện hạ như vậy.”

La phu nhân nghĩ nếu Cảnh Thế Đan nghe xong những lời này của Tống Ý Thiền sẽ chạy tới hỏi Khương quý phi. Khương quý phi sợ mọi chuyện bị bới to ra sẽ gây phiền phức không có lợi nên sẽ bớt gây cản trở cho Tống gia đi một chút.

Đợi Tống Ý Thiền cáo lui, Tử Hạ liền tiến vào bẩm báo, “Phu nhân, lúc nô tỳ qua đó thì dì Ôn đang ở trong phòng của Nhị tiểu thư. Có lẽ khi trở về phủ Nhị tiểu thư đã mời dì Ôn tới nói chuyện.”

La phu nhân nói, “Ngươi phải lưu ý hết sức mọi động tĩnh bên ấy cho ta!”

Tử Hạ vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.

Tống Ý Mặc nghiêng người dựa vào giường và nói, “Mẹ à, nếu mẹ sợ dì Ôn thao túng chị hai làm trái ý định của mình thì chỉ việc tách hai người bọn họ ra và không cho dì Ôn gặp chị hai nữa, việc gì phải khiến Tử Hạ khó khăn như vậy?”

La phu nhân nói, “Hiện tại trong phủ đang bận rộn, mẹ không có nhiều tinh lực đi dạy dỗ Ý Thiền nên cũng sợ nó nhát gan, khi có việc lại không dám làm theo lời mẹ bảo mà ngược lại còn hỏng việc. Có dì Ôn ở đó, tinh thần của nó chắc cũng ổn định hơn một chút. Còn dì Ôn đó hả? Bà ta hẳn phải biết vị trí của mình, cũng biết mẹ con bọn họ lúc này chỉ có thể dựa vào Hầu phủ nên tuyệt đối sẽ không dám phá rối đâu. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, mẹ vẫn phải bảo Tử Hạ chú ý một chút.”

La phu nhân vừa nói vừa đứng dậy tìm một hộp thuốc mỡ và đưa cho Tống Ý Mặc, “Lọ này là thuốc mỡ ngọc trai, buổi tối trước khi đi ngủ con bảo Thanh Mai thoa lên mặt nhé. Lần trước con đi ra ngoài da đã bị thô ráp đi một chút rồi đấy, vậy không được!”

Tống Ý Mặc bất giác sờ lên mặt rồi cười nói, “Mẹ à, dáng vẻ con thế này khiến người ta chế nhạo nhiều lắm đó. Bọn họ nói con có dáng vẻ đàn bà. Nếu da cứ trắng nõn như vậy thì chỉ sợ khiến người ta càng thêm nghi ngờ thôi!”

La phu nhân thở dài, “Làm khó con rồi! Nhưng dù sao con cũng là con gái, nếu để da thô ráp, sau này khôi phục lại thân phận, chỉ sợ…”

Tống Ý Mặc nghe nói thế liền đón lấy hộp thuốc mỡ ngọc trai và cười nói, “Được rồi được rồi! Kỳ thực con cũng thích làm đẹp mà. Để con bảo Thanh Mai thoa mỡ giúp con mỗi tối là được chứ gì.” Nói xong nàng liền cáo lui rời khỏi phòng.

Một tiểu nha hoàn đứng ở ngoài cửa phòng, khi thấy Tống Ý Mặc trở lại, nàng ta vội kéo mành và hô vọng vào bên trong, “Chị Thanh Mai, tiểu Hầu gia về rồi!”

“Biết rồi! Em lui ra đi!” Thanh Mai vừa lên tiếng vừa bước ra ngoài đón Tống Ý Mặc. Nàng ta giúp Tống Ý Mặc cởi áo khoác rồi cười nói, “Đoán tiểu Hầu gia sắp trở về, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước ấm rồi. Ngài mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi nhé!”

Tống Ý Mặc gật đầu và theo Thanh Mai đi vào.

Sau đó vài ngày, Tống Ý Mặc dựa vào mối quan hệ dựa dẫm khắp nơi để hỏi thăm về chuyện xưởng dệt kim Giang Nam muốn mở văn phòng. Rất nhanh sau đó, Triển Cửu đã tới gặp Tống Ý Mặc. Gã cười nói, “Hoàng thượng đã đồng ý với đề nghị của xưởng dệt may Giang Nam rồi, hiện đang để Khúc đại nhân quản lý toàn bộ chuyện này. Triển công công đã qua thăm khỏi Khúc đại nhân, Khúc đại nhân cũng đồng ý để tiểu Hầu gia đi theo ông ta làm việc. Đợi khi tiểu Hầu gia lập được công trạng khiến Hoàng thượng chú ý, ngài cũng sẽ được phong một thực chức thôi.”

Tống Ý Mặc vừa nghe nói thế liền mừng rỡ cười nói, “Khúc đại nhân quả thực rất thạo việc kinh doanh buôn bán, đi theo ông ấy ta nhất định sẽ học hỏi được ít nhiều.”

Khúc đại nhân tên gọi là Khúc Hồng, cha của ông ấy là Khúc Quang, nguyên là phụ tá của Thân Đình, chồng của công chúa Trường Tín, rất được Thân Đình tín nhiệm. Hiện giờ Khúc Quang đã già nên không quản lý sự vụ nữa, chỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Thân Đình cũng nhớ kỹ mối giao tình này nên cực kỳ chiếu cố Khúc Hồng, tìm cho Khúc Hồng một chức quan ở hộ bộ. Đám quan nhân ở hộ bộ cũng là những người hiểu đời, Khúc Hồng lại có tài nên nhất thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Hiện giờ xưởng dệt may Giang Nam muốn thiết lập một văn phòng phân phối ở kinh thành, Thân Đình liền đề cử Khúc Hồng ra làm việc.

Tống Ý Mặc cho rằng, với tình hình hiện tại xem ra Hoàng đế vẫn rất tín nhiệm công chúa Trường Tín và Thân Đình, giờ mình theo Khúc Hồng làm việc thì có thể tiếp cận được với công chúa Trường Tín và Thân Đình, có cơ hội khiến bọn họ để ý. Đến lúc đó nàng sẽ thông qua bọn họ mà khiến Thái tử chú ý. Nếu lập được công, chuyện Thái tử cân nhắc tới việc làm thông gia với nhà họ Tống cũng là chuyện có khả năng.

Tiễn Triển Cửu xong, Tống Ý Mặc liền tới gặp Hoàng ẩn sư và nói với ông ta về tính toán của mình.

Hoàng ẩn sư nói, “Con muốn Thái tử ngưỡng mộ thì đầu tiên phải có đủ bản lĩnh để khiến Thái tử ngưỡng mộ, chứ nếu chỉ tính toán trong lòng thì cũng vô dụng thôi.”

Tống Ý Mặc chắp tay nói, “Xin lão sư chỉ giáo!”

Hoàng ẩn sư lại đưa hai quyển sách cho Tống Ý Mặc và cười nói, “Hai quyển này có rất nhiều kiến thức bổ ích về kinh tế, trong đó còn có nhiều ví dụ thực tế. Con xem cẩn thận đi!”

Tống Ý Mặc đọc sách được vài ngày thì hộ bộ quả nhiên ra thư bổ nhiệm cho nàng đi theo Khúc Hồng làm việc.

Khúc Hồng đã chịu ngột ngạt ở hộ bộ nhiều năm, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện tài cán nên trong lòng khá thoải mái. Khi thấy Tống Ý Mặc tới thăm hỏi, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng đối phương dù sao cũng là tiểu Hầu gia của Hầu phủ Trấn Vũ, lại là người được Triển công công nhờ vả nên ông ta đương nhiên tiếp đón chu đáo.

Tống Ý Mặc thấy Khúc Hồng cũng không khó gần nên cũng âm thầm thở hắt một hơi.

Những ngày sau đó Khúc Hồng dẫn đám người Tống Ý Mặc đi loanh quanh trong kinh thành, ngoài việc tìm một địa điểm thích hợp cho xưởng dệt may, ông ta còn muốn tuyển mộ vài người có hiểu biết về công việc.

Trong những ngày Tống Ý Mặc đi sớm về tối, La phu nhân cũng cho người đánh trang sức và may xiêm y cho mấy cô con gái trong phủ. Lại hỏi tới việc học hành của Tống Ý Thiền, thấy học thức của nàng ta mặc dù bình thường nhưng rốt cuộc cũng có thể ứng đối vài câu, lúc này bà mới yên tâm hơn một chút.

Tối đó, khi Tống Ý Mặc trở về phủ, La phu nhân liền sai người gọi nàng tới phòng nói chuyện, “Tháng sau là sinh nhật của công chúa Trường Tín, tuy Thái tử phi đã qua đời và bọn họ chắc chắn sẽ không mở tiệc nhưng người của các phủ cũng sẽ tìm cách có mặt để chúc mừng. Đến lúc đó, không riêng gì Huệ vương và Thuận vương, ngay cả Thái tử cũng sẽ có mặt. Giờ con đang làm việc ở xưởng dệt may, lại đúng dịp có thể gặp Thái tử, con mượn cơ hội này nói chuyện vài câu với ngài ấy để tạo dựng chút quan hệ đi!”

Tống Ý Mặc trả lời, “Con cũng nghĩ vậy. Đúng rồi, mẹ à, dạo này Thuận vương điện hạ đang tìm hiểu sở thích của chị cả, hình như muốn quyết tranh hơn thua với Huệ vương điện hạ đó. Đến tiệc mừng thọ của công chúa Trường Tín nhất định sẽ có trò hay, chi bằng ta nên bảo chị cả chuẩn bị sẵn sàng.”

La phu nhân buồn buồn nói, “Chị cả con là đứa bướng bỉnh hiếu thắng. Hồi trước khi Thái tử còn chưa lập Thái tử phi, ta đã bảo nó đi kết thân với Thái tử, kết quả là không kết thân được. Hiện giờ Thái tử phi đã không còn, nó đương nhiên sẽ có suy nghĩ. Vả lại, nó cũng cảm thấy mình thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ hơn so với Ý Bội. Chỉ sợ nó không chịu gây xích mích để Huệ vương và Thuận vương tranh đấu với nhau đâu.”

Tống Ý Mặc nói, “Mẹ à, Khương quý phi như hổ rình mồi, chị cả lẽ nào không biết? Nếu chị ấy có không cam lòng thì cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.”

Tống Ý Châu quả thực không cam lòng. Từ khi còn nhỏ La phu nhân đã cố ý bồi dưỡng nàng hướng tới vị trí Thái tử phi rồi. Đến khi lên mười, hễ có yến hội mà Thái tử thường lui tới là La phu nhân chắc chắn sẽ đưa nàng tới đó, mục đích không cần nói cũng hiểu. Nàng còn nhớ rõ nỗi kích động của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử. Thái tử là người tao nhã lịch sự, tướng mạo xuất sắc, đúng là người trong mộng của các cô gái. Trong khoảng thời gian đó nàng luôn mơ ước được trở thành Thái tử phi, hạnh phúc vô cùng. Đến khi nghe tin Thái tử đã tìm được Thái tử phi rồi, nàng đã khóc suốt một đêm và âm thầm cầu cho Thái tử phi chết sớm. Hiện giờ Thái tử phi đã chết, chẳng lẽ nàng còn để cơ hội thứ hai này vuột mất? Nhưng La phu nhân nói cũng có lý. Thái tử là người biết tuân thủ phép tắc. Thái tử phi vừa qua đời, chắc chắn ngài ấy sẽ không tái hôn trong năm nay, tất nhiên sẽ kéo dài tới sang năm hoặc năm sau nữa mới tái hôn. Còn mình thì đã mười sáu tuổi, đã không thể chờ đợi được nữa rồi.

Tống Ý Châu suy trước nghĩ sau một lát bỗng cắn môi ngồi dậy. Nàng gọi nha hoàn Thanh Hạnh vào, “Chải đầu thay quần áo giúp ta! Ta muốn đi gặp mẹ!”

Thanh Hạnh thấy đã muộn liền khuyên nhủ, “Đại tiểu thư, trời không còn sớm nữa. Chỉ sợ phu nhân đã đi nghỉ rồi, có chuyện gì chi bằng ngày mai tiểu thư tới gặp phu nhân thì hơn.”

“Không, giờ ta không nói ra chuyện này thì chỉ sợ đêm nay không ngủ được.” Tống Ý Châu xua tay và một mực bảo Thanh Hạnh chải đầu cho mình.

Thanh Hạnh đành phải tiến lên chải đầu vấn tóc và thay quần áo cho nàng.

Tống Ý Mặc đi ra khỏi phòng La phu nhân thì vừa lúc Tống Ý Châu tiến vào sân viện, hai người liền đụng phải nhau.

Tống Ý Mặc cười nói, “Khuy như vậy chị cả còn đến tìm mẹ là có chuyện gì sao?”

Tống Ý Châu nghiêm túc nói, “Đúng là có chuyện. Em cũng vào nghe đi!”

Tống Ý Mặc đành phải theo Tống Ý Châu vào phòng La phu nhân.

Ngồi vào chỗ của mình, bảo nha đầu lui ra, Tống Ý Châu liền nói với La phu nhân và Tống Ý Mặc, “Con đã nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn từ bỏ vị trí Thái tử phi này. Cho dù năm nay Thái tử không định cưới hỏi, con nguyện ý chờ đến sang năm hoặc năm sau nữa. Nếu đến lúc đó vẫn không tuyển trúng con thì con đành chấp nhận. Xin mẹ và em trai đồng ý với kế hoạch của con!”

La phu nhân biến sắc,”Sao có thể thế được! Giờ Thuận vương đã có lòng muốn cướp đoạt con từ tay Huệ vương, đây đúng là cơ hội tốt để gây bất hòa giữa hai người bọn họ. Con lại đi kết giao với Thái tử, chỉ sợ Huệ vương và Thuận vương sẽ lập tức liên thủ đối phó với nhà họ Tống thôi. Vả lại, nếu con không nương nhờ được Thái tử, rồi lại đắc tội với Huệ vương và Thuận vương, đến lúc đó mọi kế hoạch đều vô hiệu, Khương quý phi tự nhiên có thể mượn cơ hội gây khó dễ đưa chúng ta vào chỗ chết. Mạng còn không giữ được, con còn làmThái tử phi cái gì nữa?”

Sắc mặt Tống Ý Châu liền xám như tro, “Là do con thiếu suy nghĩ!”

La phu nhân thấy Tống Ý Châu đã bình tĩnh lại liền kéo nàng đến gần và thấp giọng nói, “Con là người có mưu lược, cứ gả cho Thuận vương đi, sau đó mượn tay Thuận vương khiến Thái tử và Huệ vương đấu đá với nhau đến lưỡng bại câu thương. Lúc đó Thuận vương có thể sẽ thay thế vị trí của Thái tử, con cũng có thể làm mẫu nghi thiên hạ và áp chế Khương quý phi, gạt đi cái gai trong mắt chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.