Đế Đài Xuân

Chương 4




Trong tháp chuông tối tăm có hai chiếc kén lớn trong suốt lơ lửng giữa không trung, các cô gái mất đi tri giác đang chìm vào giấc ngủ, bộ dạng an lành như không muốn tỉnh lại.

“Phong Linh”, cô gái đứng bên cửa sổ sát đất cúi đầu trầm giọng nói.

“Hạ Đinh”, ta bình thản trả lời.

“Hà tất phải coi nhau như người ngoài thế, nói tên thật đi!”

“Dạ Lạc.”

“Vị Si”, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén, tràn đầy sự khát máu kinh hoàng, “Hoan nghênh đến thế giới này, Dạ Lạc”, giọng nói vẫn đục do hưng phấn cực độ mà trở nên run rẩy.

“Thi ma Vị Si, thả những đứa trẻ kia ra.”

“Ngươi sinh ra trong hắc ám giống ta, lại sinh lòng thương xót tới lũ người ngu xuẩn, thật đáng buồn cho Minh Vương Dạ Lạc”, lời nói toàn vẻ nhạo báng.

“Là Tà Thần Dạ Lạc”, ta lạnh lùng đính chính, “Ta khuyên ngươi nên biết điều rút lui, nếu không, đêm nay sẽ là ngày cuối cùng của ngươi”.

“Ha ha…”, tiếng cười cuồng loạn khiến người ta kinh sợ, “Tà Thần đại nhân của ta, có cần gấp như vậy không? Ngươi đã là Tà Thần, càng không cần phải bảo vệ cho loài người nhỏ bé thấp hèn đó. Ngươi có giúp cho bọn chúng nhiều hơn nữa, cũng chẳng có ai cảm kích. Bọn chúng sẽ không nhận ơn, Tà Thần chính là Tà Thần, vĩnh viễn là hiện thân của cái ác, là kẻ sát nhân hủy diệt trời sinh. Trong mắt loài người, người chính là kẻ dị loại mà bọn chúng chỉ hận không thể giết chết và tiêu diệt, bọn chúng chỉ biết ngu độn tin phụng vào những tín đồ đạo đức giả khoác lên mình chiếc áo thánh thần kia thôi. Dạ Lạc, ta và ngươi là đồng loại, bất luận ở thế giới nào cũng đều giống nhau, ngươi cần phải tỉnh ngộ, loài người và chúng ta không thể đứng chung. Hai bên coi đối phương như con mồi, không ngừng căm hận và tranh đấu, cho đến khi có thể uy hiếp và khống chế hoàn toàn đối phương, hủy diệt tận gốc mới thôi. Nhưng chúng ta không giống với loại tà ma bình thường, loài người lớn mạnh đó ở trước mặt chúng ta, chỉ đáng là món đồ chơi, mà đồng cảm với đồ chơi chính là thiếu sót lớn nhất của ngươi. Dạ Lạc, từ bỏ cách nghĩ ấu trĩ đó đi! Cùng ta theo đuổi lạc thú tuyệt diệu vô hạn này, tiếng khóc sa vào tuyệt vọng, tiếng gào thảm thiết, đôi đồng tử của người sắp chết phản chiếu nỗi sợ hãi không nơi bấu víu, à, những điều này chính là hưởng thụ sung sướng nhất trên đời không gì sánh được”.

“Xin lỗi, đạo bất đồng, chí hướng khác nhau, ta không hứng thú.”

“Dạ Lạc, ta lời hay khuyên giải, ngươi đừng không biết tốt xấu.”

Ebook: Mèo

Nguồn: Ebook Fun&Free

https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/

“Là tốt hay xấu, không đến lượt người phán định, ngươi đã cân nhắc xem bản thân được mấy cân mấy lạng chưa, mà cho rằng xứng để dựa dẫm vào ta?”

“Hừ… ha ha… Dạ Lạc…”, nó thẹn quá hóa giận, cuối cùng cũng lộ ra bản chất hung tàn, thân thể của cô gái không ngừng co giãn, lay động, khuôn mặt méo mó nói lên nỗi đau đớn không lời.

“Vị Si, thả cô ấy ra.”

“Ha ha… cô ta cam tâm tình nguyện thế này, ta có lý do gì phải thả cô ta ra?”, toàn thân Hạ Đinh bị một khối sương đen bao phủ, chẳng mấy chốc đã bị hòa tan trong nó, nụ cười dữ tợn cứ lặp đi lặp lại, “Ha ha… hai ngươi đều biến thành đồ ăn cho ta đi! Dạ Lạc, ngươi cũng không ngoại lệ, ta muốn có được người, có được sức mạnh của ngươi, toàn bộ của ngươi, ha ha…”.



“Cẩn thận!” tiếng nhắc nhở Lương Dĩ Tiên vừa phát ra, nhà thờ trống trải trong nháy mắt khách bỗng ngồi kín chỗ, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, một đôi uyên ương đang đứng tuyên thệ với nhau trước cha xứ, mong đợi kết tinh của tình yêu.

Đôi nam nữ đeo nhẫn cho nhau, Đỗ An Trác và Đinh Linh! Gương mặt hai người tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

“Linh Linh?”, Đỗ An Trác chẳng suy nghĩ gì nhìn khung cảnh trước mắt, xông qua đó như phát cuồng, “Linh Linh, Linh Linh…”.

Nghiêm Tuấn ngăn không kịp, chẳng biết phải làm sao, Lương Dĩ Tiên vội hét: “Là ảo giác, mau kéo cậu ấy lại”.

“An Trác…”, cậu ta cuống cuồng chạy đi, khoảnh khắc Đỗ An Trác sắp chạm đến cô dâu, cậu ta liền phi lên xô ngã An Trác.

Cô dâu run rẩy tay, chiếc nhẫn rơi xuống đất, phát ra tiếng keng lảnh lót. An Trác quay mặt lại nhìn hai người dưới đất, khuôn mặt vì chứa đầy phẫn nộ mà dần méo mó, rúm ró lại như một con quái vật đáng sợ. Chú rể và cha xứ chẳng thấy đâu, mà được thay thế bằng con ác quỷ của địa ngục, mặt xanh nanh dài, hai mắt sáng lên ánh sáng xanh lập lờ.

“Linh Linh?”, Đỗ An Trác cảm thấy khó tin, “Linh Linh…”.

“An Trác, tỉnh lại đi, cô ta không phải Đinh Linh, là ảo giác, cậu mau tỉnh lại”, Nghiêm Tuấn tóm lấy cổ áo của cậu ta, lớn tiếng gào thét, “Cậu mau tỉnh lại cho tôi…”.

“Nghiêm Tuấn, nguy hiểm”, Lương Dĩ Tiên hét lớn, nhanh chóng phi ra một tờ bùa, “Mau quay lại”.

Một thanh đao nghìn cân khí lạnh bức người trực tiếp chém thẳng xuống, Nghiêm Tuấn nhanh như bay ôm Đỗ An Trác lăn mấy vòng trên mặt đất để tránh đi, cùng lúc đó, linh bùa dán lên thanh đao, bùng cháy lên ngọn lửa màu xám, đồng thời quái vật cầm đao cũng bị thiêu cháy, trong tiếng gào thét thê thảm, nó hóa thành tro bụi.

Nghiêm Tuấn xoay người bạn đồng hành còn đang thất thần lại, phát hiện khách ngồi kín chỗ khi nãy đều hóa thành quỷ quái, bao vây năm người bọn họ tại lối đi. Tên nào cũng thè lưỡi, xương trắng sừng sững đáng sợ, áo sống rách nát tả tơi, chân tật tay gãy khập khiễng cà nhắc, chầm chậm tiến về phía trước, có tên nửa phần thân trên bắt đầu lỏm ngổm bò lên, mang theo bùn đất cùng thịt thối, giống như vừa mới trèo từ mộ ra, mỗi đôi mắt đều mang theo oán hận khiến người ta kinh sợ rợn người…

Tiếng kim loại cọ sát nghe rin rít trên sàn nhà ngày một lại gần. Tên quái vật vừa mới bị lửa thiêu đang đến, vệt sáng xanh cùng tiếng cười quái dị đáng sợ đó lạnh lẽo u ám đang đe dọa mấy người bọn họ.

Hàn Tiểu Trinh chân tay lạnh cóng, cố gắng duy trì bình tĩnh, thân thế lại không nghe theo sự sai khiến của bộ não, không ngừng run rẩy, phải dựa nửa người vào người con trai bên cạnh mới không ngã xuống. Doãn Kiếm phát giác ra sự sợ hãi của cô ấy, vô thức ôm lấy thân thể đang run rẩy, che chở trong lòng, an ủi nói: “Yên tâm, chúng ta có thể bình an ra ngoài”.

Chẳng biết do đâu, trái tim kinh hãi hoảng loạn của Tiểu Trinh dần dần bình ổn.

“Tại sao lại thế này?”, Nghiêm Tuấn không kìm được tức giận.

“Những thứ này là ảo giác thực ảnh, đừng để bọn chúng tấn công đến, vết thương tạo thành sẽ mang đến cho người ta cảm giác giống hệt như thật, khiến cậu đau đớn không muốn sống, không cẩn thận thì sẽ mất mạng”, Lương Dĩ Tiên giải thích sơ lược, khua tay ném linh bùa vào không trung, sau đó dựng hai ngón tay lên, quát nói, “Triệu gọi, Hòa Hoàng”.

Lưỡi lửa từ trên trời giáng xuống quét lui đám quỷ quái, một con chim quá to lớn toàn thân rực lửa lao vút xuống, đám quỷ quái ác độc bị kích thích tức giận lao đến tấn công.

Lương Dĩ Tiên bảo Nghiêm Tuấn và Doãn Kiếm đi ra cửa, hai người hiểu ý, một người kéo Đỗ An Trác, một người bảo vệ Hàn Tiểu Trinh, rút về hướng cửa lớn, phía trước lại xuất hiện một nhóm quỷ quái chắn đường.

“Mau”, Lương Dĩ Tiên thúc giục, trong tay lại xuất hiện thêm mấy đạo bùa, cùng Hỏa Hoàng gắng hết sức cầm cự, đám quỷ bị hủy diệt rồi lại tái sinh, vô cùng vô tận.

“An Trác”, Nghiêm Tuấn vội vàng hét với nam sinh còn đang chìm trong u tối bên cạnh, định thử gọi cậu ta tỉnh lại, thấy không mấy hiệu quả. Trong lúc chẳng có cách nào khác, Nghiêm Tuấn đành rút ra một thanh thiết côn luôn mang theo bên mình, ra hiệu cho cô gái phía sau, “Dĩ Tiên”.

Một tờ linh bùa bay nhanh tới, dán lên vũ khí của Nghiêm Tuấn, hòa vào bên trong, hai đầu thiết côn dài ra thành một chiếc gậy dài linh hoạt chuyển động, ngăn chặn những đòn tấn công như sóng biển của lũ quỷ.

“Khốn nạn”, Doãn Kiếm thầm chửi trong lòng, “Ngươi còn đợi cái gì, Vô Thương, ra ngoài”.

“Á à, ta đâu có phải là nô bộc của ngươi, đừng dùng loại khẩu khí vô lễ này hạ lệnh cho ta”, giữa không trung hiện ra một bóng đen, mũ rủ dưới mắt không nhìn rõ khuôn mặt, trên vai vác một thanh lưỡi hái cực lớn.

“Bớt phí lời đi, mau động thủ, bọn chúng rất hợp khẩu vị của ngươi đấy!”, Doãn Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào giữa không trung.

“Những ảo thể này không hề tồn tại, căn bản không phải là linh thể người bảo ta động thủ thế nào?”

“Hừ, chút chuyện nhỏ này cũng không làm nỗi, chẳng phải quá tổn hại đến uy danh của ngươi sao?”, Doãn Kiếm giận dữ chế nhạo, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh, Vô Thương bay đến bên cạnh anh ta.

“Điều này không sai, ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi không mất một sợi tóc”, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo mang theo chút đùa cợt, “Trước khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ”.

“Doãn Kiếm, anh làm sao vậy?”, Hàn Tiểu Trinh lo lắng nhìn sang thấy anh ta không động đậy gì.

“Không sao, tin tưởng tôi, chẳng mấy chốc sẽ có thể ra ngoài”, Doãn Kiếm an ủi, nhớ đến nhiệm vụ một vạn linh hồn đã hứa hẹn, sắp sửa kết thúc rồi, không thể khống chế được ý hận trào dâng trong lòng, người đó, nhất định phải tận tay đem hắn ta chôn vào tu la địa ngục vạn kiếp không được hồi sinh.

“Doãn Kiếm?”, lời của anh ta khiến người ta yên lòng, nhưng mà cảm xúc của anh ta… lại khiến người ta bỗng thấy sợ hãi vô cớ.

“Doãn Kiếm, dạo này có khỏe không?”, giữa không trung, một người đàn ông yêu ma mặc lễ phục màu đen, khóe môi nhếch lên nụ cười chế nhạo diêm dúa lòe loẹt, “Sở Tiêu Nhiên?”, đồng tử phẫn nộ của anh ta hiện ra tia máu đỏ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm run rẩy, móng tay cắm vào da thịt mà hoàn toàn không thấy đau đớn.

“Doãn Kiếm?”, Hàn Tiểu Trinh kinh sợ trong lòng, vì sao trong nháy mắt anh ta trở nên… đáng sợ như vậy? Cô nhìn sang người đàn ông giữa không trung, cách Doãn Kiếm nhìn hắn ta, chỉ hận là không thể đem hắn ta đập vỡ thành vạn mảnh? Thù hận lớn như thế này đã tích tụ từ khi nào?

“Tiểu Trinh, đi, bám sát phía sau Nghiêm Tuấn”, Doãn Kiếm ngữ điệu lạnh lùng.

“Anh…”, Hàn Tiểu Trinh cảm thấy lạnh lẽo, anh ta và vừa rồi thực sự biến thành hai người.

“Ở trong loại kết giới này mà nghĩ ngợi lung tung thì sẽ xuất hiện hình ảnh của người mà trong lòng anh để ý nhất, Doãn Kiếm, hắn là ảo giác của anh, làm gì cũng vô ích”, ngữ điệu trách cứ của Vô Thương nghe thật chối tai.

“Câm miệng, cho dù là ảo giác, ta cũng muốn hắn chết như vậy, khẩu khí tàn nhẫn giết chóc của Doãn Kiếm đã dọa Hàn Tiểu Trinh câm lặng không dám nói. Cô từng bước lùi ra sau. Doãn Kiếm chìm đắm trong phẫn nộ và thù hận, quá đáng sợ, quỷ quái xung quanh lần lượt lùi về sau không dám vây đến, vào lúc này, anh ta rất giống một tử thần.

“Haizzz, bạn học, mau đến đây”, Nghiêm Tuấn chú ý đến cô nữ sinh đang hồn bay phách lạc, kéo theo cô xông đến cửa, cố gắng lay: “Bạn học, bạn học…”.

Hàn Tiểu Trinh sực tỉnh, nghe thấy chàng trai trước mặt đang tự nói tự nghe: “Doãn Kiếm, đang làm gì vậy?”. Đi ra một bước, cô vội vàng ngăn lại, thất thanh hét lên: “Đừng qua đó… Doãn Kiếm anh ta…”, rất không bình thường.

“Cậu ấy thay đổi rồi”, Đỗ An Trác yếu ớt mở miệng, “E là bởi vì người đó”.

“Anh ta là ai?”, Nghiêm Tuấn ngước nhìn ánh mắt của An Trác, ngạc nhiên vui mừng, “An Trác, cậu khỏe rồi?”.

“Chúng ta mau tìm đường ra, cứu mọi người.”

“Không mở được cửa…”, Hàn Tiểu Trinh túm lấy cánh cửa gắng sức kéo, nhưng không mảy may suy suyển.

“Chúng ta bị giam trong kết giới, chỉ có phá hỏng kết giới trước mới có thể ra ngoài.”

“Dĩ Tiên bị vây chặt rồi, làm sao mà phá đây?”, Nghiêm Tuấn vô cùng lo lắng.

“Cùng tôi đi đến tháp chuông”, Đỗ An Trác đáp lời, quay sang hỏi cô gái bên cạnh, “Cô…”.

“Tôi tên là Hàn Tiểu Trinh”, cô ta nhanh chóng trả lời.

“Hàn Tiểu Trinh, cô cũng cùng đi nhé, chỗ này rất nguy hiểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.