Đế Đài Xuân

Chương 10




Đêm đó, ta không quay lại ký túc xá trường học nữa, chính thức chuyển ra ngoài. Phòng ta ở cách Âu Ngưng một phòng, bên ngoài sát với phòng khách, từ trường học, ta tự dọn ra ngoài lại còn có vẻ như sống rất hưởng thụ.

Cả đêm, ta ở trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, đứng trên lan can, quan sát toàn bộ thành phố. Ánh đèn neon đan xen nhau, xe cộ tấp nập, lung linh rực rỡ. Màn đêm thấp thoáng mang lại cho người ta cảm giác bất an, giống như có thứ gì đó sẽ bất chợt lao ra, trong lòng bỗng tự nhiên sẽ thấy thấp thỏm, luôn cảm thấy ngày mai…

“Điện hạ có điều bất ngờ thú vị dành cho ngài, sau khi xuất viện ngài sẽ nhận được.”

Bất ngờ thú vị của Tiểu Ly? Sao cứ khiến người ta cảm thấy kinh hoàng sợ hãi vậy?

Buổi sáng, ta quay lại chỗ ở chuẩn bị bữa sáng. Bốn người lần lượt thức dậy, nhìn thấy ta đều ngạc nhiên giống nhau, nhưng sau đó bầu không khí lại chuyển thành yên tĩnh đến quái dị.

“Chào buổi sáng!”, tay ta bưng hai chiếc đĩa, mỗi chiếc đều đựng một phần trứng ốp lết đã rán xong, tự nhiên chào hỏi mọi người.

Âu Ngưng cúi đầu không nói, lặng lẽ đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, như có ý lẩn tránh ta. Dĩ Tiên chẳng nói chẳng rằng bám theo sau cô ấy.

“Linh Linh, để anh giúp em”, Đỗ An Trác nhiệt tình đón lấy chiếc đĩa.

“Không cần, sắp xong rồi.”

“Cô không cần phải làm những việc này”, Nghiêm Tuấn lạnh nhạt buông một câu, phá hỏng không khí hài hòa giữa hai bọn ta.

“Nghiêm Tuấn, Linh Linh cũng chỉ có ý tốt…”, Đỗ An Trác ra mặt bao biện cho ta.

“Mọi người mau ăn sáng đi!”, ta cắt ngang chủ đề không mấy vui vẻ này, “Lát nữa cùng nhau đến trường nhé! Tôi muốn đi gặp Giai Dĩnh sớm một chút, nghe nói hai ngày nay cô ấy rất kỳ quái”.

“Nha đầu quỷ đó, ai bảo cô ta cả ngày từ sáng đến tối nhàn rỗi không có việc gì, cứ thích kể mấy chuyện quỷ quái, bây giờ thì hay rồi, chính mình trúng tà”, Nghiêm Tuấn kéo ghế ra ngồi, khuôn mặt chẳng vui vẻ gì.

Ta phát hiện, hình như cậu ta rất quan tâm đến Giai Dĩnh. Ta càng thêm hối hận vì đã lấy diện mạo của Dạ Lạc để cứu cô ấy.

“Học xong tiết đầu chúng ta sẽ đi thẳng đến biệt thự Hương Vy, Linh Linh và Tiểu Ngưng không cần phải đi”, Đỗ An Trác cũng ngồi xuống bên bàn. Người ủy thác muốn sau chín giờ mới tới, lúc đó cảm xúc của con gái cô ta bình ổn hơn, sẽ ra khỏi phòng, nhân cơ hội này bọn ta có thể vào điều tra, nếu không rất dễ bị cô ta làm bị thương.

“Nghe nói gần đây có mấy vụ án thiếu nữ bị mưu sát, có liên quan gì đến vụ án lần này không?”, ta tiện miệng hỏi.

“Ừm, không phải không có khả năng này, em và Tiểu Ngưng buổi tối đi ngủ sớm một chút, nhất định không được ra ngoài”, Đỗ An Trác dặn dò.



Vừa vào đến trường, từng tràng tiếng kêu thét nổi lên ầm ĩ. Ta rất kinh ngạc!

Quá kinh ngạc! Một nhóm nữ sinh đa tình đang vây quanh nhân vật tiêu điểm, kín đến mức nước cũng không lọt qua được, chẳng cần phải suy nghĩ cũng biết được tiêu điểm đó là ai.

“Doãn Kiếm phải không? Lại bị túm đưọc rồi?”, Nghiêm Tuấn không hề cảm thông.

“Không phải anh ấy”, bạn học Dĩ Tiên lạnh nhạt nói ra bốn chữ.

Thiếu niên đẹp như ngọc chen ra khỏi đám người, mặt đầy vẻ giận dữ, hằm hằm bước về phía ta, bộ dạng tức giận đùng đùng ấy, khiến cho ta nhìn thấy mà cảm giác thư thái!

“Chị thật sự khiến em đợi lâu rồi đó!”, Tiểu Ly giận dữ nghiến răng, thấp giọng nói, “Đây là trường học quỷ quái gì chứ? Con gái gì mà khủng bố như vậy!”.

Tia lửa nóng bỏng xung quanh quét đến lách tách, ta bị thiêu từ trong ra ngoài.

“Ha ha… Tiểu Ly, chào buổi sáng!”, ta vô cùng thân thiết, ôn tồn vỗ vào vai cậu ấy, ấn mạnh xuống một cái, lạnh giọng chất vấn, “Tiểu tử em, ban ngày ban mặt chạy đến trường học làm gì?”.

“Đương nhiên là để bảo vệ chị”, cậu ấy rất không thoải mái gạt cánh tay của ta, lửa giận phừng phừng, “Ai bảo chị cả ngày từ sáng đến tối không chịu ở nhà, bên ngoài nguy hiểm như vậy, xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”, lời vừa buông ra, xung quanh bỗng lặng thinh.

“Cô ấy là gì của anh?”, Dĩ Tiên ở phía sau ta nhướn mày hỏi.

“Không cần cô xía vào”, thiếu niên đẹp trai ngạo mạn liếc mắt lườm cô ấy một cái.

“Không phải học sinh trường này thì không thể lởn vởn trong trường. Em…”, ta chỉ chỉ vào đệ ấy, rồi lại chỉ về hướng cổng trường, kìm nén cơn tê dại da đầu, hạ lệnh, “Mau về nhà cho chị!”.

“Em đúng là không phải học sinh”, cậu ấy nâng cao khí thế, dùng hai ngón tay búng tay của ta ra, “Em là giảng viên khoa Tâm lý mới đến, bạn học Phong Linh, sau này lễ phép với em một chút, nhìn thấy em ít nhất cũng phải tôn trọng gọi một tiếng thầy giáo Dạ, hiểu chưa?”.

Ta bi thương, gượng gạo cười: “Chị thuộc khoa Tài chính, em ở khoa Tâm lý, không có quyền quản chị. Quậy xong rồi thì về nhà đi, đừng có chọc giận chị”, ta giận dữ nhìn cậu ấy, nét cười bên khóe môi Tiểu Ly mở rộng ra vô hạn.

“Hừ, nếu chị mà biết tức giận, mặt trời sẽ mọc ở đằng tây, trái đất xoay quanh mặt trăng rồi”, trước sự “đe dọa” của ta, cậu ấy khinh bỉ không thèm để ý.

“Oa, ôi ngầu quá!”, đám thiếu nữ đa tình không ngừng hét lên, sóng sau xô sóng trước. Hóa ra là Doãn Kiếm đang chậm rãi thong thả đi về phía này, toàn thân chìm trong một vầng hào quang vàng nhạt, sống động như hoàng tử cao quý bước ra từ trong cổ tích.

“Doãn Kiếm…!”, đám nữ sinh mê trai hét lên cuồng loạn.

“Tiểu Phong”, anh ta phớt lờ tiếng ồn ào cuồng nhiệt xung quanh, vẫy tay mỉm cười chào hỏi ta, gật đầu chào hỏi với những người khác, khiến các nữ sinh vây quanh kia càng thêm mê đắm.

“Anh ta là ai?”, Doãn Kiếm lạnh nhạt nhìn Tiểu Ly.

“Còn anh là ai?”, Tiểu Ly kiêu ngạo hỏi lại.

Hai vị vương tử cao quý không ai nhường ai, mọi âm thanh xung quanh đều tắt ngấm, những người đi cùng căng thẳng, chằm chằm nhìn tia lửa điện vô hình, khí thế kiêu ngạo không cho phép kẻ khác xâm phạm đang chuẩn bị bùng cháy lên.

“Tiểu phong, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Đỗ An Trác thấp giọng hỏi ta.

“…”, ta phải bắt đầu nói từ đâu đây?

“Cô và tiểu tử đó có quan hệ gì?”, Dĩ Tiên cứ bám lấy vấn đề này không buông, như ghi thù vậy.

“Cậu ấy.”

“Là Dạ Ly”, Tiểu Ly thính tai, lườm Dĩ Tiên một cái, “Hãy nhớ cho kỹ, tôi là em trai cô ấy, em trai ruột, còn nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

“Đoàng”, đầu ta nổ tung. Nói cái gì vậy chứ, niềm vui bất ngờ của Tiểu Ly, xem ra đúng là rất bất ngờ, nhưng có vui hay không thì còn chưa biết được.

“Tiểu Phong, chẳng phải em là cô nhi sao?”, Doãn Kiếm quay mặt lại, không có bất cứ biểu cảm nào.

“Ha ha ha…”, ta tiếp tục cười khan.

Nhà kính rộng rãi sáng sủa…

Ta cung kính bưng trà hoa tường vy lên cho mỗi thành viên một cốc, để bày tỏ ý xin lỗi, vườn hoa nhỏ xinh đẹp của Doãn Kiếm hơi suy tàn rồi. Ta liếc nhìn cậu em đang bực bội không lên tiếng kia, vô cùng đau đầu!

“Tôi đã điều tra cô nhi viện nuôi dưỡng Tiểu Phong, chính xác là có cô ấy. Tiểu Phong lớn lên ở đó, sau khi thi đỗ vào đại học Cốc Giang mới một mình đơn độc nghìn dặm xa xôi đến đây, xem ra không thể có người thân, cậu dựa vào cái gì mà nói mình là em trai ruột của cô ấy?”, Doãn Kiếm chậm rãi câu hỏi, “Hơn nữa, cô ấy họ Phong, cậu họ Dạ?”.

“Phong Linh?”, Nghe thấy vậy, Tiểu Ly liền nổi nóng, “Hừ, cô ấy thực ra là…”.

“Sự việc là như thế này…”, ta mau chóng cướp lời, thêu dệt nên một câu chuyện cảm động lòng người về việc chị em thất lạc nhiều năm gặp lại nhau. Tình tiết cũng tương đối ổn. Ta trùng sinh, khôi phục lại ký ức của Dạ Lạc, huynh đệ tương phùng, bây giờ sửa thành em trai không ngại vất vả lặn lội đi tìm chị gái.

Kể xong, ta thầm thở phào một hơi. Tiểu Ly chỉ bĩu môi, chẳng nói năng gì.

“Sự việc đã rõ ràng, An Trác, chúng ta đi thôi”, Nghiêm Tuấn nhìn đồng hồ rồi lại nhìn sang An Trác thần sắc phức tạp.

Nghe xong lai lịch cụ thể của Phong Linh, chắc là suy nghĩ của An Trác sẽ có chút dao động. Ta không phải Đinh Linh, chỉ có ngoại hình gần giống mà thôi.

“Ừm”, Đỗ An Trác khẽ đáp, đứng dậy bước đến trước mặt Tiểu Ly nói, “Dạ Ly, nếu như Tiểu Phong thật sự là chị gái cậu, vậy xin cậu hãy chăm sóc tốt cho cô ấy”.

“Không cần anh nhắc nhở, tôi quan tâm đến chị ấy hơn bất cứ người nào khác”, ngữ khí của Tiểu Ly mang chút tùy tiện, toàn thân cậu ấy như thể muốn xù gai, có ý đối địch sao?

“Hy vọng cậu không chỉ nói suông mà thôi”, Đỗ An Trác bình bình thản thản nói, “Dĩ Tiên, tôi và Nghiêm Tuấn đến biệt thự Hương Vy, cô cùng Tiểu Ngưng sau khi tan học về thẳng nhà đợi bọn tôi”, sau đó lại quay sang nhìn người đàn ông đang thư thái thưởng thức trà, “Doãn Kiếm, đi cùng chứ?”.

“Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ theo sau.”

“Vậy chúng tôi cũng đi đây”, Âu Ngưng nói xong rời đi rất nhanh, Dĩ Tiên im lặng bám theo, sau khi bước lên phía trước còn cố ý nhìn Tiểu Ly đầy thâm ý.

Trong hoa viên chỉ còn lại ba người.

“Tiểu Phong, trà em pha ngon lắm! Hương thơm ngào ngạt, hoa trong vườn để cho em hái cũng đáng giá lắm”, Doãn Kiếm nhàn nhã nói, “Không biết sau này còn có vinh hạnh thưởng thức tay nghề của em nữa không?”

“Này, cô ấy đâu phải là người chuyên pha trà cho anh”, Tiểu Ly nói chuyện rất nóng nảy.

“Tiểu Ly”, ta khéo léo nhắc nhở cậu ấy chú ý.

“Cô ấy là chị gái cậu?”, Doãn Kiếm tự nhiên thư thái.

“Biết rõ còn cố hỏi”, mùi thuốc súng nổi lên rõ rệt.

“Vậy cậu nên biết tim cô ấy không khỏe, sao còn để cô ấy đến quán rượu?

Cô ấy nằm viện cậu cũng chưa từng đến thăm?”

Mấy câu hỏi đơn giản đã khiến khuôn mặt đẹp đẽ của Tiểu Ly tái xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm. Tình hình không hay rồi, lúc này cậu ấy mà nổi điên, nhẹ thì cả trường học bồi táng, nặng thì cả thành phố Giang Cốc này bị hủy diệt.

“Tôi lén trốn khỏi nhà, chạy đến quán bar, không ngờ Tiểu Ly lại tìm thấy nhanh như vậy, ha ha…”, ta nửa đùa nửa thật, muốn điều hòa không khí một chút.

“Hừ, chị muốn đi đâu em không quản nổi, nhưng từ hôm nay trở đi hãy chấm dứt ý định rời khỏi tầm quan sát của em đi”, Tiểu Ly căng thẳng quá mức.

“Cậu trông chừng chặt như vậy, chẳng trách cô ấy lại muốn chạy, thử hỏi đây có phải là hành vi nên có của em trai đối với chị gái hay không?”, Doãn Kiếm không vội vàng, còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình nguy hiểm thế nào, một mực nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Phong, chúng ta đi”, anh ta nắm lấy tay ta, đi ra ngoài.

“Doãn Kiếm”, Tiểu Ly tức đến tê dại cả răng, “Đứng lại!”.

Sau lưng có một luồng ám lưu tấn công đến, ta lặng lặng giăng kết giới ngăn cản đòn tấn công của cậu ấy lại. Tiểu Ly tiếp tục ẩn hiện ở bên cạnh, ta kịp thời chặn cánh tay của đệ ấy, không lộ thanh sắc ngầm ra hiệu bảo cậu ấy bình tĩnh. Khí bình ổn thông qua lòng bàn tay ta lặng lẽ thâm nhập vào tay cậu ấy, tay không sử dụng được lực, cậu ấy cũng đành từ bỏ, chuyển sang phẫn nộ lườm bọn ta.

“Tiểu Ly, đã đến trường thì phải diễn cho tốt vai diễn của mình. Chị đã từng nói, cuộc sống của em không nên lấy chị làm trung tâm”, ta nhẹ nhàng cười nói, “Nhưng mà, em là em trai chị, có nghĩa vụ bảo vệ chị, một sự bảo vệ mà chị cần có”.

Cậu ấy sững sờ hồi lâu không phản ứng, vẻ tức giận dần dần nhạt đi, nặng nề thốt ra: “Chị… gái…”.

“Ngoan!”, ta thân thiết véo gò má đẹp đẽ đáng yêu của cậu ấy, “Đi làm tốt chức vụ thầy giáo của em đi, em có khả năng như thế, chị thấy vui mừng thay cho em”.

“Bỏ ra”, Tiểu Ly không khách khí gạt tay của ta ra, “Con gái đáng ghét!”.

“Giải quyết xong mâu thuẫn rồi, chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”, Doãn Kiếm kịp thời xen vào, đưa ta rời đi, ngông nghênh ném lại một câu, “Chị gái cậu ở trường học đã có tôi chăm sóc rồi, không cần cậu bận tâm”.

“Doãn Kiếm, sau này nói chuyện với tôi tốt nhất lịch sự một chút, lần này tôi nể mặt chị gái mới bỏ qua cho anh”, Tiểu Ly quay lưng về phía bọn ta vẫy vẫy tay, phong độ ngời ngời bước lên phía trước.

“Ồ?”, Doãn Kiếm cười lạnh, “Câu nói này tôi hoàn trả nguyên cho cậu.”

“Anh là một kẻ không sợ chết”, bóng lưng phía trước xa dần.

“Hừ, cái gì là sống? Cái gì là chết?”, Doãn Kiếm thầm nhủ, có chút tự giễu, “Sống chết, đối với tôi mà nói có gì khác nhau đâu?”.

“A Kiếm, sau này đừng chọc giận Tiểu Ly nữa”, ta cảm thấy cần phải nhắc nhở anh ta một chút.

“Em lo lắng cậu ta báo thù anh?”

“Không phải”, ta chăm chú nhìn anh ta, nghiêm túc nói “Là tôi không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương cậu ấy, Dạ Ly, em trai thân yêu nhất của tôi”.

Anh ta sững sờ giây lát, sau đó khẽ cười: “Anh cũng có em gái thân yêu, tên Doãn Điệp, giống hệt như em, anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương đến một sợi tóc của cô bé, trừ phi kẻ đó chán sống rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.