Đệ Cửu Môn

Chương 93




An Noãn lạnh lùng chào hỏi, “Ông ngoại”, sau đó đi thẳng lên lầu.

Ông cụ Thẩm nhẹ nhàng vỗ lên vai Mạc Trọng Huy, “Cháu trai, mau lên thăm nó một chút đi, có gì cứ bình tĩnh nói chuyện với nó, con bé này thích mềm mỏng không thích cứng rắn đâu.”

An Noãn nằm xuống giường, cô nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt một lúc thì đột nhiên Mạc Trọng Huy xông vào phòng ngủ của cổ

Cô chỉ tay về phía cửa, lạnh lùng quát: “Cút!”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, đi tới bên giường, hắn dùng lời nhỏ nhẹ nói với cô: “An Noãn, đừng như vậy, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em

Nhìn sắc mặt em không được tốt lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không, hay là gần đây quá mệt2nhọc?”

An Noãn còn muốn quát hắn to hơn, nhưng lại nói không ra hơi.

“Mạc Trọng Huy, xin mời ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Mạc Trọng Huy hơi tức giận, hắn hừ nhẹ, “An Noãn, em đừng gây chuyện vô lý như thế nữa được không, cứ xem anh như bạn bè bình thường, ở thời điểm em mang thai, anh vẫn có thể được ở bên cạnh em một lúc chứ! Tại sao em lại muốn coi anh như kẻ thù vậy?”

An Noãn đưa tay vỗ trán, “Mạc Trọng Huy, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nói với anh một câu nào, xin đi ra ngoài!”

Lửa giận xông lên óc, hẳn tức giận quát: “An Noãn, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào thích giày vò8người khác như em cả! Anh thừa nhận trước đó là anh sai, nhưng anh đã đủ hèn mọn, đủ thấp kém trước mặt em rồi, em còn muốn như thế nào nữa? Em không thôi đi được à? Đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng rồi, còn muốn thế nào nữa thì em mới thôi làm ầm ĩ?”

“Mạc Trọng Huy, anh cút đi!”

“An Noãn, em đừng quên đứa trẻ em đang mang trong bụng là con của anh, đến lúc con sinh ra đời, anh có thể tranh quyền nuôi dưỡng với em đấy!” Mặt An Noãn đỏ gay, cô dùng ngón tay run run chỉ vào hắn, giọng nói bất ổn, Mạc Trọng Huy, cút đi, cút cho tôi! Con là của tôi, đừng ai mơ tưởng cướp nó khỏi tay tôi

Anh cứ bảo cái cô9Cung kia sinh cho anh mười tám đứa ấy.”

“Cô Cung?” Đại não của Mạc Trọng Huy cấp tốc xoay chuyển, hắn hiểu ra, cười nói, “Chà chà, thì ra là em đang ghen à? Là ai nói chuyện huyền thuyền ở trước mặt em vậy? Tại sao em lại biết Cung Chủ Nhi?”

An Noãn đột nhiên che bụng, ở bên dưới có một dòng nước ấm chảy ra

Cô sợ đến mức gần như khóc lên: “Mạc Trọng Huy, tôi, phía dưới của tôi...” “Sao thế?” Mạc Trọng Huy chạy như bay đến trước mặt cô, hắn ôm ngang cô lên rồi xông thẳng xuống dưới nhà

Dưới lầu, ông cụ Thẩm nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi

“Huy, sao vậy? NoAn Noãn thế nào? Có chuyện gì xảy ra thế?” Đậu Nhã Quyền và Tiết Ngọc Lan nghe tiếng liền2chạy tới, nhìn thấy tình huống của An Noãn, cả hai người cùng cau mày

“Chắc là NoAn Noãn bị vỡ nước ối, mau đưa con bé đến bệnh viện.”

Mới mang thai tám tháng, lúc này lại bị vỡ nước ối, An Noãn không biết điều này có ý nghĩa là gì

Giây phút đó cô chỉ biết dùng hai tay ôm chặt cổ Mạc Trọng Huy, giọng cô run rẩy trong ngực hắn, “Mạc Trọng Huy, nếu con có chuyện gì xảy ra thì cả đời này tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Mạc Trọng Huy đã gấp đến độ hoang mang lo sợ, nhưng hắn vẫn dùng giọng nói kiên định an ủi cô, “Không có việc gì đâu, có anh ở đây rồi, anh đã từng nói sẽ bảo vệ em và con của chúng ta2mà.” Tài xế lái xe, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn ngồi trên đùi mình, hắn ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm ấm vẫn luôn thủ thỉ bên tai cô, “An Noãn, anh yêu em, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì hết.” Bụng dưới của An Noãn đau đến mức mất đi tri giác, từng luồng nhiệt nóng sốt trào mãnh liệt, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, cô nắm chặt vào người Mạc Trọng Huy và xe, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Cuối cùng cũng tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và nói: “Vở nước ối, sắp sinh rồi.”

Mạc Trọng Huy nắm chặt lấy cổ áo bác sĩ, “Cái thai của cô ấy mới được tám tháng.” Bác sĩ bị vẻ mặt dữ tợn của hắn dọa cho phát sợ, run rẩy nói: “Cô An bị sinh non.” Trước đó vài ngày, ở trong nhà họ Thẩm, trong lúc rảnh rỗi, bọn họ từng thảo luận qua chuyện sẽ sinh dưới hình thức nào

Thẩm Diệc Minh kiên trì muốn An Noãn sinh mổ, ông không cho phép trong quá trình sinh nở có bất kỳ sự nguy hiểm nào

An Noãn lại kiên trì muốn sinh thường, thật ra cô rất sợ đau, nhưng nghe nói đứa trẻ sinh thường khỏe mạnh hơn sinh mổ, nên cô không do dự chọn sinh thường

Đứa trẻ từng ngày lớn lên trong bụng cô, thứ tình mẫu tử vĩ đại tự nhiên sinh ra trong lòng cô dường như đủ để chiến thắng tất cả.

Nằm ở trên giường bệnh, mắt An Noãn chỉ có thể nhìn thấy Mạc Trọng Huy và bác sĩ, cố níu tay Mạc Trọng Huy, nói kiên định: “Tôi muốn được sinh thường.” Mạc Trọng Huy cảm thấy may mắn vì ở thời khắc quan trọng này, cô đã không đẩy hắn ra

Hắn nắm chặt tay An Noãn, đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cô, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô, “Ngoan, chờ bác sĩ kiểm tra ra kết quả rồi mới có thể kết luận là sinh thường hay sinh mổ nhé.” “Mạc Trọng Huy, chờ con ra đời rồi, anh sẽ khởi đơn kiện, tranh quyền nuôi dưỡng con với tôi sao?” Mạc Trọng Huy hơi ngớ người ra, nhưng sau đó hắn vội vàng nói: “Không đâu, con là của hai chúng ta, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn phải ở bên cạnh nhau.”

Mạc Trọng Huy vẫn luôn ở trong phòng bệnh với An Noãn, nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, hắn hận không thể thay cô nhận hết tất cả đau đớn này, dù ở trên người hắn có phải đau hơn gấp trăm ngàn lần, hắn cũng nguyện ý

Nhưng hắn chẳng thể làm gì vì cô được cả, chỉ có thể nắm tay cô thật chặt và liên tục lau mồ hôi cho cô.

“An Noãn, anh thể, đây sẽ là đứa con cuối cùng của chúng ta, anh không muốn để em lại phải chịu đựng đau đớn như thế này nữa.”

An Noãn đau đến mức phát khóc, “Tôi cũng không muốn sinh nữa đâu.” Trước đó khi bàn bạc về vấn đề này, cô còn chưa biết sinh nở lại đau đớn đến mức này, còn thề thốt nói rằng muốn vì con mà sinh thường, nhưng bây giờ đau đớn quá làm cô lại muốn lập tức vào phòng giải phẫu mà mổ con ra

Mạc Trọng Huy cũng liên tục nói với cô: “An Noãn, để bác sĩ làm phẫu thuật mổ thai đi, tiêm thuốc tế sẽ không đau.” An Noãn lắc đầu, lại an ủi ngược lại

“Tôi không sao.” Hiện tại đối với cô mà nói, đau là một chuyện, giày vò là một chuyện, lo lắng lại là một chuyện khác

Bé con sinh sớm hai tháng, cô hoàn toàn không hiểu vì sao lại như thế này

“Mạc Trọng Huy, tôi sợ đứa bé...” Hắn nhẹ nhàng dùng tay chặn môi cô lại, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô, “Ngoan, em đừng nói gì cả, anh cam đoan sẽ không để em và con xảy ra chuyện gì? Bác sĩ bảo An Noãn ngủ đi một lát, nghỉ ngơi lấy sức, nhưng cô đau đớn thế này thì làm sao ngủ được

Người nhà họ Thẩm thấy Mạc Trọng Huy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho An Noãn thì đều đợi ở bên ngoài, không đi vào trong quấy rầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.