Đệ Cửu Môn

Chương 41




Vị trí trung tâm của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh là một địa điểm tập trung lò phản ứng hạch nhân, chỉ xét riêng quy mô của nó thì đã lớn hơn nhiều lần so với tất cả các lò phản ứng hạch nhân trên tàu Hi Vọng cộng lại. Lò phản ứng này đủ để cung cấp năng lượng cho năm chiếc tàu Hi Vọng sử dụng, thậm chí nó còn cần một điểm tập trung năng lượng lớn hơn, nếu như tất cả các nguồn năng lượng ở đây cùng nhau phát nổ, có thể là chưa đến mức thiêu rụi hoàn toàn tàu mẹ, nhưng ít ra cũng sẽ khiến cho 1/3 thậm chí là 2/3 tàu mẹ bị hủy diệt, điều này là chắc chắn.

Nói cách khác, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không có khả năng sống sót, chắc chắn bọn họ sẽ chết.

Đã tới bước này rồi, nói bọn họ không sợ cái chết, muốn ôm nhau mà chết chung thì cũng không đúng, bao gồm Hắc Thiết, Lưu Bạch, nếu như vì hoàn thành nhiệm vụ này và cứu sống tất cả những người khác mà chết thì chắc chắn bọn họ sẽ không một lời oán trách nhưng mà nếu như có một khả năng sống sót khác, có thể vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa thoát nạn được thì đương nhiên đây là sự lựa chọn tốt nhất.

Lưu Bạch nhìn vào đồng hồ nguyên tử và nói:

- Còn chín phút nữa là đến thời hạn thực hiện nhiệm vụ, bây giờ phải làm sao đây? Tất cả chúng ta đều không ai biết năng lượng nguyên tử như thế nào, làm sao để đạt được hiệu quả kích nổ toàn bộ?

Hắc Thiết cầm súng tinh thi lên hướng thẳng về phía trước và nói:

- Nghĩ những điều này làm gì, dù sao bây giờ chúng ta cũng đã đi đến bước này rồi, đánh tan nát chỗ này chẳng phải là được rồi sao, cây súng này vẫn còn có thể bắn một lần nữa, còn có cây súng trường Gauss của các anh và mấy loại vũ khí hạng nặng của người ngoài hành tinh, tất cả cùng nhau xông lên, tôi không tin không làm nổ chỗ này được!

Nhâm Đào đứng bên cạnh thở dài rồi nói:

- Không thể được, lò phản ứng hạch nhân có thiết bị bảo vệ tự động, ngay cả trạm điện hạch nhân của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ ba mà loài người chúng ta sở hữu cũng có lớp màng bảo vệ, huống hồ chi đây là những sản phẩm công nghệ cao của thương nhân ngoài hành tinh? Theo cách của anh mà làm, nhiều nhất chỉ có thể gây ra rò rỉ hạch nhân, sau đó dẫn đến nguồn năng lượng bị tê liệt mà thôi, không thể đạt được những mục đích khác, đương nhiên nếu như anh cực kì may mắn thì có thể sẽ có một vị trí nào đó phát nổ nhưng mà đối với cả tàu mẹ mà nói thì uy lực này vẫn chưa đủ để hủy diệt nó hoàn toàn.

Hắc Thiết sững sờ trong giây lát, Ưng kéo anh ta lại rồi nhìn về hướng Nhâm Đào và nói:

- Anh có kiến thức về lĩnh vực này không? Tiểu đội Hắc Tinh chúng tôi vẫn chưa từng thực thi qua nhiệm vụ kích nổ trạm điện hạch nhân nào, cho nên nếu anh có lời nào muốn nói thì xin nói ra để chúng tôi có thể hiểu được rốt cuộc phải làm thế nào.

Nhâm Đào gật đầu rồi anh ta chỉ về hướng bình Plasma cỡ lớn và nói:

- Các loại thiết bị này, công dụng cụ thể của nó là gì thì tôi không biết nhưng mà có thể suy đoán rằng nó là một loại sản phẩm thuộc về nhà máy điện Plasma, dù sao thương nhân ngoài hành tinh cũng là chủng tộc sở hữu công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm, dựa vào cơ sở lý luận của cuộc cách mạng công nghiệp mà nói...

Ưng cắt ngang lời của anh ta rồi nói:

- Nói trọng điểm, rốt cuộc là chuyện gì, đừng có nói dông dài nữa.

Nhâm Đào nhún vai một cái rồi nói:

- Vậy thì nói một cách đơn giản là, đây là một vấn đề rất đơn giản, đó chính là trình độ công nghệ càng cao thì sự tiêu hao năng lượng càng nhiều, chắc các anh hiểu lý lẽ này đúng không, người nguyên thủy thì chỉ cần lửa để nướng thịt là đủ, sau đó công nghệ ngày càng phát triển, nhiệt độ của củi lửa không đủ, cần phải có than đá, cacbon, xăng dầu và con người càng cần phải tìm kiếm nhiều loại năng lượng khác nữa, cho nên bên trong tàu mẹ mới có một lò tập trung năng lượng lớn như vậy.

Ưng và tất cả mọi người đều gật đầu tỏ ý hiểu, Nhâm Đào lại tiếp tục nói:

- Cho nên, về mặt khái niệm thì chúng ta đã sai rồi, đầu tiên, thật ra chúng ta không cần phải kích nổ hoàn toàn chỗ này, làm như vậy đương nhiên là chúng ta sẽ không thể nào sống sót, hơn nữa, muốn biến toàn bộ lò phản ứng hạch nhân ở nơi đây phát nổ như là đạn hydro, chỉ bằng sức của mấy người chúng ta e rằng không thể nào làm được...

Hắc Thiết liền cười nhạt và nói:

- Tên tiểu tử nhà người đừng có nói những chuyện này nữa, anh đang nghĩ gì tôi hiểu rất rõ, chẳng qua là anh sợ chết đúng không, khi anh nghe chuyện tàu Hi Vọng không sao, em gái của anh không sao thì anh đã không còn muốn chết nữa rồi, có đúng như vậy không?

Nhâm Đào thẳng thắn nói:

- Không sai, tôi không muốn chết, chẳng lẽ các anh lại muốn chết ngay hay sao? Bây giờ tôi chỉ là đang tìm ra một phương án giải quyết hợp lý nhất cho các anh tham khảo, nếu như không muốn nghe thì anh hãy bịt lỗ tai lại và câm miệng đi!

Lúc này, Hắc Thiết nổi trận lôi đình, tiến lên vài bước về hướng Nhâm Đào và giơ tay chuẩn bị đánh anh ta nhưng lại bị Ưng đứng phía sau lưng cầm súng trường Gauss chĩa ngay về phía sau đầu, Ưng lạnh lùng nói:

- Hắc Thiết, anh muốn tấn công người của mình sao? Tôi có thể lý giải rằng trí não anh đang bị rối loạn không? Nếu anh còn tiến tới một bước nữa thì tôi sẽ giết anh, anh không tin thì cứ thử xem.

Hắc Thiết đơ cứng cả người nhưng mà cuối cùng anh ta cũng không dám bước về phía trước một bước, mà là quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Ưng, sau đó hít một hơi và đứng sang bên cạnh, chính trong lúc này, Lưu Bạch nhìn đồng hồ và nói:

- Chỉ còn tám phút, nhanh lên!

Ưng nhìn Nhâm Đào và nói:

- Hãy nói ra lý do và phương án giải quyết của anh ngay! Tôi cho anh 30 giây!

Nhâm Đào không dám chần chừ, lập tức nói:

- Rất đơn giản, nếu ở nơi đây có bao nhiêu bình Plasma như vậy, chỉ cần ngắt các mạch năng lượng của nó, sau đó sử dụng các sợi xích kim loại tiến hành liên kết phân nhánh, tập hợp tất cả các nguồn năng lượng ở đây lại, gây ra bùng nổ Plasma, hình thành nên một đại đương Plasma quy mô lớn, đồng thời gây ra sự nghịch đảo năng lượng, tất cả các thiết bị sử dụng năng lượng điện đều sẽ bị hủy hoại, ở đây sẽ hoàn toàn tan chảy biến mất, tuy là uy lực không lớn như sự bùng nổ năng lượng hydro nhưng mà phạm vi ảnh hưởng thì có thể phủ khắp tàu mẹ, khiến cho tàu mẹ bị ngắt điện hoàn toàn, toàn bộ năng lượng đều sẽ mất đi!

Ưng gật đầu rồi hỏi:

- Còn lý do? Tại sao không thể sử dụng sự phát nổ năng lượng hydro?

- Bởi vì lợi ích!

Nhâm Đào liền nói:

- Chiến tranh chính là vì lợi ích, lần này chúng ta tổn thất trầm trọng, khoan hãy nói về phía tàu Hi Vọng, chỉ riêng đội quân của chúng ta đã hi sinh hết mười mấy loài người mới và kẻ sinh tồn, sự tổn thất này ai đền bù đây? Hoặc là chúng ta có thể sử dụng sự phát nổ năng lượng hạt nhân khiến cho tàu mẹ bùng nổ hoàn toàn nhưng mà làm như vậy chúng ta sẽ không có được gì cả. Các thông tin vũ trụ không thể lấy được, công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm cũng không lấy được, tất cả mọi thứ đều biến mất, nhưng mà nếu như theo suy nghĩ đơn giản chiến tranh chỉ là chiến tranh thì anh cảm thấy thế nào? Người của chúng ta chết oan uổng rồi! Chi bằng để lại những kẻ thương nhân ngoài hành tinh không còn sức phản kháng, chiếm đoạt tất cả tài sản giá trị còn sót lại của chúng, như vậy mới phù hợp với lợi ích của chúng ta!

Khi Ưng nghe đến đây thì anh gật đầu và nói:

- Vậy thì chúng ta hãy làm theo cách của anh, phải làm như thế nào? Anh hãy nhanh lên, hơn nữa, nếu như còn năm phút cuối cùng mà vẫn chưa làm xong thì tôi sẽ sử dụng cách của Hắc Thiết, phá hủy mọi thứ ở đây bằng vũ lực.

Nhâm Đào liền nói với mọi người xung quanh:

- Vậy thì tất cả mọi người cùng nhau lên đây phụ giúp, những thứ khác đều không quan trọng, cái chúng ta cần đó chính là ngắt mạch năng lượng và tập hợp năng lượng! Một món đồ rất đơn giản nhưng vô cùng hữu hiệu, chúng ta chỉ cần vật nào có thể dẫn điện là được.

Rất nhanh chóng, tất cả mọi người nghe theo sự chỉ thị của Nhâm Đào, tiến hành công việc của mình, người thì đi cắt dây, người thì khiêng đồ, người thì chém phá. Tất cả các mạch điện của lò tập trung năng lượng đều đã bị mọi người đập phá tan tành, ở phương diện này có thể thấy được Nhâm Đào là một tài năng tiềm ẩn, tuy rằng theo lời anh nói thì đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ nhưng mà trên thực tế thì mức độ phức tạp của nó khiến cho tất cả mọi người xung quanh hoàn toàn nhìn không hiểu đó là gì, nếu không phải là chuyên gia thì ai có thể chế tạo ra được những thứ này? Từ đó có thể thấy có trời mới biết Nhâm Đào còn bao nhiêu thứ che giấu thiên hạ, chỉ là trong tình thế bức bách anh mới phải bộc lộ tài năng của mình ra ngoài.

Cứ như vậy, theo sự thiết kế của Nhâm Đào thì tất cả mọi thứ đã được chế tạo xong, thời gian chỉ còn sót lại khoảng năm phút, lúc này Nhâm Đào nói với Ưng rằng:

- Xong rồi, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần cắt đứt mạch năng lượng chính này thì có thể kích nổ bất kì lúc nào, tới lúc đó thì cả khu vực này đều sẽ trở thành đại đương Plasma, tất cả mọi thứ đều sẽ bị tan chảy, đồng thời sự nghịch đảo năng lượng sản sinh ra sẽ thiêu rụi tất cả các thiết bị và mạch điện liên kết với chỗ này ở trên tàu mẹ, bọn họ không có các kim loại siêu dẫn điện như của chúng ta, chỉ cần anh đồng ý, thì có thể kích nổ bất kì lúc nào.

Hắc Thiết vội vàng nói:

- Vậy thì anh hãy lập tức kích nổ đi, còn chờ gì nữa?

Ưng cũng lặng lẽ nhìn Nhâm Đào và chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Nhâm Đào khoát tay và nói:

- Nhưng mà bây giờ đang ở trong giai đoạn tích lũy năng lượng, lúc phát nổ, sự tích trữ năng lượng càng lớn thì uy lực phát nổ càng mạnh, hơn nữa cho dù bỏ mặc nó thì 3 phút sau nơi này cũng tự động phát nổ, cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng 3 phút đồng hồ này lập tức tháo chạy ra bên ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể, đồng thời chiếm lấy một số phương tiện di chuyển tốc độ cao, như vậy thì khả năng chúng ta thoát khỏi khu vực nguy hiểm này sẽ cực kì lớn...

Hắc Thiết liền lộ ra nét mặt khinh khỉnh nhưng mà lần này thì anh ta không nói gì cả, chỉ là nhìn chằm chằm về phía Ưng, cùng lúc đó, cơ thể của chiến sĩ liên sao, kẻ sinh tồn duy nhất bắt đầu hơi run rẩy.

Rất rõ ràng, cho dù là toàn quân rút khỏi thì một địa điểm quan trọng như vậy không thể nào không có người canh giữ, nhất định phải để lại một người canh giữ, chỉ cần có đội quân nào của bọn người ngoài hành tinh tấn công vào đây, thì người này phải lập tức cắt đứt mạch điện năng lượng gây ra sự phát nổ năng lượng lớn, nếu không thì ai biết được người ngoài hành tinh có phương pháp công nghệ cao nào có thể ngăn cản được sự phát nổ này?

Và đương nhiên kẻ sinh tồn này sẽ nghĩ là chính anh ta, bởi vì ở đây chỉ có một mình anh ta không phải là loài người mới, hơn nữa địa vị cũng là thấp nhất giống như trước đây những người kia bị bỏ rơi vậy, có lẽ lần này người bị bỏ rơi chính là anh ta.

- Tôi ở lại.

Ưng lặng lẽ đứng đó, anh rút khẩu súng thiện xạ Gauss của mình ra, nhìn vào nó và bắt đầu đếm còn bao nhiêu viên đạn có thể bắn, sau đó nói với những người xung quanh rằng: "Tôi không dám bảo đảm là sau 3 phút nữa sẽ kích nổ, cho nên nếu các anh muốn sống sót, thì hãy nhanh chóng chạy đi, nếu như các anh may mắn thì có lẽ các anh sẽ có thể thoát được."

Lúc này mọi người đều sững sờ, họ đều nhìn về phía Ưng với ánh mắt ngờ nghệch, còn Ưng thì không hề để ý đến họ, anh lặng lẽ ngồi xuống mặt đất, anh cởi cái nón của chiến giáp liên sao ra, sau đó từ trên cổ lôi ra một cọng dây chuyền, mặt dây chuyền là một viên ngọc phỉ thúy nhỏ được gắn bằng một sợi dây màu đỏ, bề mặt viên ngọc đầy vết loang lỗ, trông có vẻ là một món hàng rẻ tiền có thể mua ở bất kì một cửa tiệm nào, hoàn toàn không đẹp mắt chút nào cả, anh cứ như vậy lặng lẽ nhìn ngắm viên ngọc đó rồi sau đó đeo trở lại vào cổ.

Lưu Bạch liền cất tiếng nói:

- Ưng, anh như vậy là...

Ưng nhìn thẳng vào mọi người và nói:

- Đây là nhiệm vụ! Cũng giống như trước đây tôi đã bỏ rơi những người kia, xem họ như những con cờ thí mạng, đây không phải là điều tôi muốn, hoặc là tôi có thể lựa chọn được, vì nhiệm vụ nên tôi đành phải làm như vậy, bây giờ cũng như vậy, Nhâm Đào nói rất đúng, loài người chúng ta hi sinh nhiều như vậy chỉ vì muốn có được một đống đổ nát sao, cho nên tôi tán thành ý kiến của anh, và bây giờ hãy để tôi thực hiện hành động cuối cùng này!

- Tôi là tay thiện xạ, tôi có thể bắn trúng kẻ địch từ xa, tôi cũng là kẻ tinh nhạy, tôi có thể phát hiện ra bất kì sự đánh lén nào. Tôi cũng là loài người mới, tôi cũng có thể cắt đứt mạch điện năng lượng bất kì lúc nào, chỉ có tôi là lựa chọn thích hợp nhất, là người có thể chịu đựng được ba phút đồng hồ này, ngoài tôi ra, các anh đều không đạt...

- Cho nên, lần này... Hãy để tôi ở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.