Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 9: Tư chất thường thường




Vương Trung Đỉnh vốn dĩ có thể cởi quần bơi của Hàn Đông, trực tiếp lau sạch sơn trên mông, như vậy mới phù hợp với phong cách hành sự nhất quán quang minh của y.

Thế nhưng, y lại lựa chọn phương thức giống Hàn Đông.

Ngón tay thô ngạnh cuồn cuộn đặt bên cạnh quần bơi, chậm rãi thu miếng vải vào lòng bàn tay, cuối cùng nhét vào trong khe mông, thành một cái quần chữ T.

Trầm mặc quan sát thật lâu.

Trong đầu lóe lên một hình ảnh: Hàn Đông hai tay nắm nắm chặt hai đầu trên dưới quần bơi nhét trong khe mông, kéo tới tới lui lui ở giữa khe hở. Mà biểu tình của Hàn Đông, so với ngày thường Vương Trung Đỉnh khinh thường nhất...loại này còn muốn khinh thường hơn...

Hình ảnh này mới vừa xuất hiện, hùng thú dưới thân Vương Trung Đỉnh liền mạnh mẽ ngóc đầu lên.

Nhưng là loại thời điểm này hiển nhiên không thể động dục.

Y vẫn còn lưu ý điểm giới hạn cơ bản, còn nghĩ muốn đến mấy cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tuy rằng Hàn Đông cực độ hoan nghênh.

Vương Trung Đỉnh vẫn đổ sữa tắm lên tay, bôi lên cánh mông sưng của Hàn Đông mà vẽ loạn.

Kết quả xoa một chút, quần bơi Hàn Đông ướt, mấy bộ ảnh chụp ướt át kia lại nhảy vào trong đầu Vương Trung Đỉnh.

Để khắc chế, y đem quần bơi Hàn Đông cởi xuống dưới.

Kết quả, Hàn Đông xoay người nằm nghiêng, giống như đúc tư thế ngày đó khi Vương Trung Đỉnh bị quỷ áp giường.

Đương nhiên, đây cũng là tư thế ngủ quen thuộc của Hàn Đông.

Một chân co lên, một chân duỗi thẳng, hai cái đùi tách ra một đại góc độ. Nơi riêng tư toàn bộ lộ ra, hiển lộ sâu trong nội tâm Vương Trung Đỉnh chân chính mê luyến cùng cuồng dã không thể che giấu.

Rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, tựa như một con ngựa đứt cương, điên cuồng tung hoành trên thảo nguyên dục vọng.

Vương Trung Đỉnh một hơi cắn lên cổ Hàn Đông

Kỳ thật, y chỉ là một người phàm, so với bất kỳ nam nhân nào cũng chỉ có hơn chứ không kém. Sở dĩ tịnh thân nhiều năm như vậy, không phải không sắc, là không lọt vào mắt mà thôi.

Ngón tay Hàn Đông cuốn lấy tóc Vương Trung Đỉnh, nửa mê nửa tỉnh phát ra tiếng thở dốc liêu nhân.

Sau đó đã không thể vãn hồi!

Vương Trung Đỉnh thô lỗ liếm cổ cùng tai Hàn Đông, cái loại bức thiết cùng cuồng nhiệt này chính là tâm tính bất lương đã bị dồn nén lâu ngày.

Là từ khi nào mà bắt đầu?

Là từ lúc Hàn Đông dùng đầu lưỡi tùy tiện đùa giỡn, nói ra câu "muốn~như~thế~nào~liếm~liền~như~thế~nào~liếm" kia? Hay là từ lúc hắn mộng du trèo lên giường của mình, động tay động chân sờ loạn một trận? Hoặc là khi hắn chụp bộ ảnh tuyệt mỹ khêu gợi kia? Ảnh Đại Điểu phong tao mê người? Hoặc căn bản là từ lúc Hàn Đông xuất hiện với chỉ số thân thể hoàn toàn phù hợp kia...

Vô luận từ lúc nào bắt đầu, Vương Trung Đỉnh cũng đã rõ ràng nhận ra: y mê luyến người này.

Có lẽ y đã sớm nhận ra rồi, chính là không bỏ được tự tôn cùng kiêu ngạo vốn có. Không thể thừa nhận mình thích một kẻ bản tính không hợp, thậm chí hoàn toàn xung đột.

Hàn Đông mơ mơ màng màng, thần trí không rõ, hoàn toàn bằng bản năng mà nhiệt liệt đáp lại.

Vương Trung Đỉnh càng thêm không kiêng nể bùng phát cảm xúc chân thật, đầu lưỡi từ cổ trượt tới ngực, đột nhiên lại nhớ tới câu nói kia của Hàn Đông "Đầu ngực tôi rất mẫn cảm".

Lúc ấy mắt lạnh chống đỡ, hiện giờ hút rồi lại cắn, trong tròng mắt nóng như lửa kia rõ ràng viết: tôi chính là muốn nhìn cậu mẫn cảm...

Hàn Đông cũng không phụ lòng chờ mong, hai tay vò tóc Vương Trung Đỉnh khiến cho y càng thêm dùng sức, trong miệng đứt quãng: "Ngứa... ân... Ngứa..."

Cùng một hành động, lúc ở phòng hóa trang đối với hành vi vặn vẹo như cá chạch của Hàn Đông thì các loại răn dạy, hiện tại hoàn toàn thay đổi thành một gương mặt khác.

Tôi chính là cho cậu ngứa, cậu càng là ngứa đến chịu không nổi, càng giãy dụa tôi càng thích...

Đột nhiên, một trận đập cửa vang lên, không khoan nhượng cắt đứt không khí cuồng nhiệt này.

"Ba ba." Tiếng của Tây Tây.

(chúc mừng các bạn đã hóng hụt =)))))

Vương Trung Đỉnh không khỏi sửng sốt, hài tử không phải đến trường học rồi sao? Tại sao lại quay lại?

"Ba ba, ba đang ở bên trong sao?" Tây Tây lại hỏi, ngữ khí nghe càng đáng thương.

Vì thế, Vương Trung Đỉnh mặc áo khoác vào, làm lạnh nhiệt trên mặt. Ra ngoài thì lại là một người cha chính nhân quân tử.

"Sao con lại quay lại?"

Lái xe vẻ mặt xin lỗi ở bên cạnh giải thích, "Tôi đưa đến nửa đường cậu chủ lại không đồng ý, nhất định phải trở về, tôi gọi điện thoại cho ngài lại không ai nghe."

Kỳ thật, di động ngay bên cạnh, Vương Trung Đỉnh thính lực tốt như thế vừa rồi lại không nghe được.

"Được, tôi biết rồi."

Sau khi tài xế đi khỏi, Vương Trung Đỉnh nhìn Tây Tây, hỏi: "Con vì sao phải trở về?"

"Con sợ cha cùng đuôi sam thúc thúc bàn bạc chuyện đổi con." Tây Tây ủy khuất.

Nếu là bình thường, Vương Trung Đỉnh thế nào lại cho phép con trai dùng loại lí do này lấy cớ trốn học a? Nhưng là ngày hôm nay, y thái độ khác thường, hoàn toàn không trách cứ, tính tình đặc biệt tốt an ủi vài câu.

"Không thể nào, bất luận là cái gì, ta là ba ba của con, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi."

Tây Tây tựa hồ yên tâm, lại hỏi: "Đuôi sam thúc thúc kia là người tốt sao?"

Nếu là trước kia, Vương Trung Đỉnh không cần suy nghĩ nói: tuyệt đối không phải người tốt a!

Nhưng là hiện tại chỉ có thể cho nó đáp án mơ hồ, "Mọi việc đều có tính hai mặt, chúng ta không thể đơn thuần định nghĩa một người là tốt hay xấu."

Tây Tây tựa hồ đã hiểu, lại hỏi: "Vậy khi nào thì cha bảo chú ấy đi đây?"

"Giúp người phải giúp đến cùng, ít nhất phải đợi thương thế của chú ấy khỏi đã."

"Kiên trì không ngừng!" Tây Tây giơ nắm tay nhỏ.

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Được rồi, kiên trì không ngừng."

Tây Tây gần như đã hoàn toàn dứt bỏ cảm xúc tiêu cực, lại đeo cặp sách nhỏ của mình lên.

Vương Trung Đỉnh hỏi: "Giờ có thể trở về trường học chứ?"

Không ngờ Tây Tây từ trong túi lấy bút ra, toàn bộ bày ra trên bàn, nói: "Không, con muốn ở cùng ba ba."

"Con ở cùng ba làm gì a?" Vương Trung Đỉnh nhíu mày.

Tây Tây nói: "Con không muốn để một mình ba ba chịu khổ, nếu con đi rồi, trong nhà chỉ còn lại người cùng đuôi sam thúc thúc. Cha chán ghét đuôi sam thúc thúc như vậy, con không nỡ để hai người lại một mình đâu."

Vương Trung Đỉnh rốt cục nói: "Ta không ghét người đó."

Không ngờ, Tây Tây Lộ ra biểu tình giống hệt Vương Trung Đỉnh lúc trước khi giáo dục nó, nói lại ngữ khí y như vậy: "Ba ba, người bị chú ấy lừa, chú ấy đặc biệt giảo hoạt."

Vương Trung Đỉnh biết trong một lúc không thể giải thích rõ, vì thế quay đầu Tây Tây nói: "Ta không ở nhà, ta muốn đến công ty, lúc này con phải đến trường chứ?"

"Con lại càng không thể đi rồi, trong nhà thành ra chỉ còn lại có một mình chú ấy? Con muốn trông chừng thấy! Chú ấy đặc biệt thích ăn keo, vạn nhất đem kẹo của chúng ta lừa đi thì làm sao bây giờ?"

Vương Trung Đỉnh hít sâu một hơi, nói: "Một mảnh giấy dán tường của chúng ta có thể mua một phòng kẹo, người ta còn cần phải trộm vật kia sao?"

Kết quả, Tây Tây lại bắt chước lời của Hàn Đông.

"Không sợ lén trộm, chỉ sợ lénnhớ thương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.