Đế Bá

Chương 58: Dụng tâm lương khổ





Tiêu Lan đi tới bên người Nhạc Trọng, khuôn mặt sùng bái nhìn hắn nói:
- Nhạc Trọng, anh thật lợi hại! Từ nay trở đi anh là thần tượng của tôi!
Khổng Thúy Vân cũng theo Bạch Cốt đi tới bên người Nhạc Trọng, nụ cười trên mặt ngượng ngùng, vì mình từng trào phúng hắn mà cảm thấy thật xấu hổ, nhưng nàng tuyệt đối không muốn bỏ qua cơ hội sống sót.
[CHARGE=4]
Nữ tử tây phương khêu gợi dẫn theo nụ cười vũ mỵ hướng Nhạc Trọng vươn tay:
- Chào anh! Tôi gọi là Phù Lan Na. Chàng trai Trung Quốc thần kỳ, tôi rất cao hứng nhận thức anh!
- Chào cô! Tôi là Nhạc Trọng, tôi còn có chuyện đi trước!
Nhạc Trọng nhẹ bắt tay Phù Lan Na rồi chuyển đầu đi vào trong thôn.
Còn hơn mười cường hóa giả đang đi về hướng bên này, Nhạc Trọng cũng không muốn nhận thức họ. Có lẽ trong thôn xóm của quái vật kia có thể tìm kiếm tin tức về thế giới này. Đối với hắn mà nói đây mới là chuyện trọng yếu nhất.
Trong mắt Phù Lan Na thoáng hiện dị quang liền đi theo.
Đi vào trong thôn, sắc mặt Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân chợt tái nhợt, không ngừng nôn mửa. Những người sống sót khác vừa đi vào cũng tái nhợt, không ngừng nôn ra.
Chỉ thấy bên trong tràn ra mùi hôi thối mãnh liệt, bên ngoài những căn nhà treo lơ lửng đầu người, đùi người, nội tạng người vân vân, nam nữ già trẻ đều có, mỗi một đầu lâu còn đầy vẻ sợ hãi, giống như một lò sát sinh nhân loại không khác chút nào!
- Đám súc sinh đáng chết!
Khổng Thúy Vân mắng lớn một câu, sắc mặt tái nhợt đi tới phía sau Nhạc Trọng, đưa tay nắm chặt góc áo của hắn. Nàng mới nhìn thấy ở ngoài một căn nhà treo một đầu lâu của một cô bé chừng mười hai tuổi, một màn thê thảm kia làm nàng sợ hãi muốn nổi điên. Bên trong lò mổ như địa ngục này, nếu nàng không bắt lấy góc áo của hắn căn bản không còn tia dũng khí đứng tại nơi đó.
Tiêu Lan nhìn chằm chằm Nhạc Trọng lại phát hiện hắn vẫn thản nhiên bước đi trong lò mổ sát nhân địa ngục kia, sắc mặt không hề có chút biến hóa, nghĩ thầm:
- Tim của hắn rốt cục được làm bằng gì, không ngờ lại không hề có chút phản ứng nào!
Tràng cảnh địa ngục thế này Nhạc Trọng đã gặp qua thật nhiều lần, lúc tới Indo hắn còn chứng kiến có kẻ biến thái tới mức ngay cả trẻ con cũng không buông tha, tim của hắn đã được mài luyện vô cùng kiên cường, không còn tiếp tục dao động vì bất kỳ chuyện gì nữa.
Nhưng cho dù tâm chí hắn kiên nghị, cứng rắn như sắt, nhưng chứng kiến đám quái vật tàn sát trẻ con nhân loại trong lòng vẫn vô cùng tức giận, sát ý dâng tràn.
Nhạc Trọng mở ra một căn nhà, nhất thời mùi hôi thối khiến người nôn mửa từ bên trong truyền ra. Hắn tinh tế kiểm tra, chỉ thấy bên trong nhà vẫn có giường, có bàn ghế giống như nhà nhân loại, chỉ là lớn hơn một ít, đồng thời vô cùng tanh hôi.
Nhạc Trọng kiểm tra kỹ lưỡng một lát, ánh mắt sáng ngời, ở một mặt bàn thấy được một chiếc máy điện tử cỡ lòng bàn tay, hắn lập tức bước tới cầm lên trên tay.
- Máy kiểm tra cường độ phóng xạ, có thể dò xét cường độ từ 1 – 9 cấp!
Nhạc Trọng cầm trên tay nhìn thấy trên máy có ghi cách sử dụng đơn giản.
Nhạc Trọng cầm máy kiểm tra cường độ phóng xạ, trong lòng trầm xuống:
- Phóng xạ? Chẳng lẽ địa phương nào trên thế giới này cũng có phóng xạ hay sao? Hay chỉ có khu vực này mới có phóng xạ?
Tia phóng xạ là thứ cực kỳ đáng sợ, nếu bị tia phóng xạ nhiễm trúng, nhân loại sẽ bị biến dị gien dẫn phát bệnh ung thư.
Nhạc Trọng vận dụng một quả bom hạt nhân tiêu diệt sinh mệnh thể tang thi trí tuệ, phạm vi đạn hạt nhân bị lan tràn trăm cây số đều bị Nhạc Trọng thiết định là cấm khu của nhân loại. Chỉ sợ suốt mấy trăm năm sau khu vực kia cũng không cách nào để người đi vào.
Chính bởi vì đạn hạt nhân ô nhiễm môi trường quá lớn nên cho dù Nhạc Trọng vẫn còn mười bốn quả bom hạt nhân nhưng hắn không dám tiếp tục sử dụng trong việc tác chiến với tang thi.
Nhạc Trọng nhấn nút, máy kiểm tra tia phóng xạ sáng lên, trên màn hình hiện ra dòng chữ:
- Khu vực này bị ô nhiễm tia phóng xạ 3 cấp. Được liệt vào khu vực ô nhiễm nhẹ, dùng dược vật kháng phóng xạ 3 cấp là có thể hành động trong khu vực này!
Nhạc Trọng nhìn dòng chữ hiện lên trong máy, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem:
- Khu vực ô nhiễm nhẹ, nếu nói như vậy khu vực này đã bị ô nhiễm phóng xạ hay sao? Đáng chết, vậy chẳng phải hiện tại chúng ta đang ở khu vực bị ô nhiễm tia phóng xạ? Nếu không dùng dược vật kháng tia 3 cấp chỉ sợ gặp nguy hiểm. Đúng rồi, những người kia đột nhiên tử vong thật quỷ dị, chẳng lẽ là khu vực bị ô nhiễm nặng hay sao? Vậy tia phóng xạ mạnh cỡ nào mới làm cho nhân loại ở trong thời gian ngắn như vậy phát bệnh chết tại chỗ?
Với thực lực hiện tại của Nhạc Trọng cho dù đối diện biến dị thú tứ giai hắn cũng có tự tin đối chiến. Nhưng tia phóng xa lan tràn khắp không khí, tuy hắn có được phòng hộ y 5 cấp kháng tia nhưng đầu của hắn lại không có trang bị bao phủ, cũng chính là nói tuy thân thể hắn có thể ngăn cản tia lây nhiễm, nhưng đầu hắn hoàn toàn không ngăn cản được.
Nhạc Trọng tìm kiếm thêm một lát, chỉ phát hiện một túi lúa mạch màu đen cùng mấy chục khối xương người, nhìn vào làm người khác buồn nôn.
Sau khi Nhạc Trọng rời khỏi căn nhà, phát hiện đại bộ phận người sống sót đều tránh ngoài thôn, còn có người không ngừng nôn mửa, gần như không có mấy ai dám tiến vào trong thôn.
Những cường hóa giả thì khác hẳn, có một nửa người đi vào trong các căn nhà tìm kiếm vật tư có thể sử dụng giống như Nhạc Trọng.
Qua được một lát một ít người sống sót lớn mật giống như hiểu được điều gì, liền đi vào trong thôn.
Những người sống sót kia ngoại trừ mấy đóa hoa như Tiêu Lan, Khổng Thúy Vân được người bảo hộ thành thói quen, những người khác từng kinh nghiệm không ít tàn khốc cuối thời. Trong đó tầm quan trọng của lương thực đối với nhân loại bọn họ đều hiểu thật rõ ràng, trong thế giới mà hoàn cảnh sinh tồn tệ hại như nơi đây, lương thực chính là trọng yếu nhất.
Nhạc Trọng thuận tay đưa túi lúa mạch màu đen ném vào trong tay Khổng Thúy Vân:
- Cầm lấy!
Khổng Thúy Vân chụp lấy túi lúa mạch kia nhăn mày lớn tiếng kêu la:
- Đây là cái gì? Thối muốn chết! Thật dơ bẩn! Tôi không cầm đâu!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Khổng Thúy Vân, trong mắt thoáng lóe lên vẻ lạnh lùng.
Khổng Thúy Vân bị Nhạc Trọng nhìn thoáng qua, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Mặc dù tính nàng kiêu căng, có chút tính tiểu thư nhưng không phải kẻ ngu xuẩn. Nàng thập phần rõ ràng một khi Nhạc Trọng bỏ rơi nàng cùng Tiêu Lan, hai nữ tử yếu nhược như hai nàng chỉ sợ sẽ lập tức chết ngay trong thế giới này. Đặc biệt là mấy nam nhân trần truồng kia, sẽ không bỏ qua hai cô gái xinh đẹp như nàng cùng Tiêu Lan.
Khổng Thúy Vân bậm môi, trong mắt dâng lên lệ quang nắm chặt túi mạch màu đen kia:
- Tôi cầm! Tôi cầm được rồi chứ!
Nhạc Trọng quay đầu không thèm ngó ngàng tới nàng, nhìn chung quanh một lúc trực tiếp tiến vào một căn phòng thật lớn.
Trong mắt Tiêu Lan chớp động dị quang nhìn Khổng Thúy Vân nói:
- Thúy Vân, để tôi cầm giúp cô!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.