Để Anh Yêu Thương Em

Chương 18: Cảm ơn cô đã cứu nhật mai (p2)




Edit: phuongchuchoe

Vưu Kỳ lái xe, Dương Mãnh thì đang ngồi bên cạnh ôm đũng quần, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

"Còn không phải tại cậu sao, còn khóc làm gì, có mất mặt không hả?" Vưu Kỳ thuận miệng càu nhàu một tiếng.

Dương Mãnh nghe xong còn kích động hơn, một bên khóc lớn đập cửa xe.

Vưu Kỳ dừng xe lại ven đường, tức giận nhìn Dương Mãnh đáng thương một chút, an ủi không được mà mắng thì không đành, đến khi tâm tình tốt lên một chút lấy tay vò vò tóc Dương Mãnh, thân thiết hỏi:" Sao vậy? Hắn ta không phá luôn chứ?"

"Cút qua một bên đi!" Dương Mãnh đau đớn rút chân trở lại, hai tay ôm lấy đũng quần thật chặt.

Vưu Kỳ cười xấu xa đi đến cọ một cái," Đều là đàn ông mà, để tôi xem một chút được không? Lỡ như nghiêm trọng thì vạn lần đừng nên chậm trễ, có thể nó liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của cậu đấy!"

"Tôi không bị gì hết!" Dương Mãnh quát một tiếng, oán hận nhìn Vưu Kỳ.

Nhìn Dương Mãnh nhích từng chút, Vưu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới thời trung học, lúc Dương Mãnh tham gia chạy 5 nghìn mét, cũng vì bị Bạch Lạc Nhân vung nấm đấm trúng mà một người nào đó ở trên sân khóc sướt mướt, khuyên thế nào cũng không được... Không ngờ nhiều năm trôi qua mà người đó vẫn giữ nguyên xi cái đức hạnh ấy.

"Cậu cười cái gì?" Dương Mãnh thấy Vưu Kỳ nhếch mép lên, tức thì nổi giận.

Vưu Kỳ ác độc nắm tay Dương Mãnh, không nhanh không chậm nói :"Tôi cười thì sao! Cậu cho là mọi người cũng giống như tôi mà xem cậu như bảo bối, chuyện gì cũng nhường cậu chắc? Cậu đến nhà Nhân tử làm bóng đèn làm gì? Chẳng phải cậu còn không biết Cố Hải là người như thế nào sao, cậu không phải muốn tàn phế luôn hả?"

"Tôi cam tâm tình nguyện!" Dương Mãnh cắn răng nói.

Vưu Kỳ cười khan một tiếng, "Cam tâm tình nguyện vậy cậu khóc lóc làm gì?"

"Ra vậy.... Cậu cam tâm tình nguyện..." Vưu Kỳ đen mặt xoay người đi, bất đắc dĩ nói, "Cậu cam tâm tình nguyện đến nhà họ chịu nhục, cũng không vui ở nhà tôi hưởng phúc, cậu cam tâm tình nguyện mặc quần cộc chạy trên đường lớn, cũng không muốn mặc quần áo mà tôi mua cho."

Dương Mãnh vẫn mạnh miệng, "Ai muốn ở cùng một tên lường gạt chứ!"

"Oh, tôi là kẻ lường gạt." Vưu Kỳ nheo mắt, "Vậy sao cậu không suy nghĩ một chút, tại sao tôi muốn gạt cậu? Ngoài kia nhiều người ăn xin như vậy, sao tôi không đi lừa họ? Ở trường quay có lao công, có nhân viên đạo cụ, sao cậu không đi so với họ? Tại sao tôi không để họ làm trợ lý cho tôi?"

Dương Mãnh không lên tiếng, tay che đũng quần, gương mặt vẫn quấn quýt như trước.

Vưu Kỳ nhìn Dương Mãnh không giống như giả bộ, nhịn không được mở miệng hỏi, "Rốt cuộc cậu có sao không?"

"Không sao."

"Thật không?"

Nhắc đến việc này, Dương Mãnh bắt đầu muốn rơi nước mắt.

"Bị sex toy kẹp lấy."

Vưu Kỳ buồn bực, "Chẳng phải nó là loại đồ chơi chỉ để phục vụ thôi sao? Sao lại làm cậu bị thương?"

"Hắn ta dùng thứ đồ SM! Công ty bọn họ sản xuất, dùng để trừng trị đàn ông nào ngoại tình!" Nói xong nước mắt bắt đầu rơi từng giọt.

Vưu Kỳ ngừng cười, ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói, "Tôi chở cậu đi đến bệnh viện."

Dương Mãnh nhanh chóng từ chối, "Tôi không đi!"

"Phải đi!" Vưu Kỳ nổ máy xe.

Dương Mãnh níu áo Vưu Kỳ, lạc giọng la lớn,"Tôi không đi, tôi không đi, đánh chết tôi cũng không đi!"

"Không đi bệnh viện cũng được, cậu về nhà với tôi, tôi mời bác sỹ đến xem rốt cuộc cậu có bị làm sao không. Không có bệnh thì tốt rồi, còn nếu có phải chữa thật sớm."

Dương Mãnh cân nhắc một chút, đành gật đầu đáp ứng.

Buổi tối, một vị đại phu nam khoa gõ cửa nhà Vưu Kỳ.

Hai người đi ngang trao đổi ánh mắt, đại phu đến trước mặt Dương Mãnh, chuyên nghiệp hỏi," Bây giờ cậu có cảm thấy gì không?"

Dương Mãnh thành thật trả lời,"Có."

"Như vậy đi, tôi không cởi quần ra, trước tôi xoa bóp cho cậu một chút, nếu đụng vào chỗ đau thì nói với tôi."

Dương Mãnh tuy không vui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của đại phu, đành gật đầu đồng ý.

"Nào, chúng ta cần không gian riêng tư."

Nói xong, đại phu dắt Dương Mãnh vào phòng, đặt cậu nằm trên giường.

"Sao không bật đèn lên?" Dương Mãnh hỏi.

Đại phu cười đến không rõ ràng,"Tôi sợ bật đèn lên không có ý tứ, cảm giác thế này chân thật hơn."

Dương Mãnh ngực không khỏi cảm thán, thật đúng là đại phu, còn quan tâm đến cảm nhận của cậu như thế.

Đại phu và Vưu Kỳ trao đổi ánh mắt, Vưu Kỳ vươn tay ra.

Đại phu hỏi "Có đau không?"

Dương Mãnh lắc đầu, "Không đau."

Tay của Vưu Kỳ lại chuyển sang nơi khác, đại phu hỏi." Chỗ này thì sao?"

"Có một chút."

Bàn tay của Vưu Kỳ trực tiếp xoa nhẹ, Dương Mãnh đau kêu lên.

"Chỗ này... Đau... Đau..."

Đại phu bật đèn, mặt có vẻ rầu rỉ.

"Tôi sơ lược cảm thấy có thể bên trong ống dẫn tinh của cậu bị thương, không cung cấp đủ máu, dẫn đến bệnh liệt dương."

Nghe được hai chữ "Liệt dương" mặt Dương Mãnh tái đi.

"Cái gì? Nghiêm trọng dữ vậy hả? Tôi còn là xử nam* mà, cứ như vậy mà rũ xuống sao? Đại phu! Ông cứu tôi với, tôi không muốn đâu!"

(*còn zin)

"Đừng gấp." Đại phu níu tay Dương Mãnh lại, ôn nhu an ủi,"Bệnh này có thể chữa hết, hãy tin tôi."

Nói xong, mở hòm y dược ra lấy hai hộp thuốc đưa cho Dương Mãnh.

"Hai loại thuốc này, một loại thoa ngoài da, một loại để uống, mỗi ngày ba lần, dùng đúng hạn. Một vài ngày nữa tôi lại đến đây xem cậu, nếu đến lúc đó vẫn không cách nào cương được, chúng ta dùng biện pháp khác."

Dương Mãnh rưng rưng cầm hai hộp thuốc.

Đợi đại phu đi khỏi, Dương Mãnh quẫn bách nghiêm mặt cảnh cáo Vưu Kỳ "Cậu nếu tung tin này ra, tôi tuyệt giao với cậu"

"Cậu cho tôi là người như vậy sao? Việc này sao tôi có thể tuỳ tiện nói ra chứ? Trước tiên uống thuốc đã!"

Nói xong lại tự mình đi rót nước cho Dương Mãnh, nhìn phần bột dưới đáy ly bị Tiểu Bạch uống hết, khoé miệng Vưu Kỳ không tự chủ được vung lên cười rõ tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.