Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 40: Katarina, anh hùng truyền thuyết




Đường Tiểu Mễ không sao đoán trước được nàng có thể gặp lại Lâm Dương, nàng cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bình tĩnh, thậm chí, nàng có thể bình thản nhìn hắn mỉm cười chào: "Sư huynh".

Lâm Dương vốn đi tới Lão Nhai tìm mua đồ vật mang về cho bà của hắn nhưng không nghĩ gặp lại Đường Tiểu Mễ, chuyện Đường Kiếm qua đời hắn biết, hiện tại thấy Đường Tiểu Mễ gầy đi rất nhiều, ánh mắt có chút trống rỗng, tim hắn vẫn có chút đau đau.

Hai người đến nhà hàng Đồng Hoa ngồi xuống, nơi này xung quanh mỗi một cái bàn đều trang trí cây cảnh, Lâm Dương chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, kêu một bàn thức ăn, Đường Tiểu Mễ phát hiện đều là những món nàng thích, nhất thời có chút sững sờ. Lâm Dương không ngừng gắp thức ăn vào bát cho Đường Tiểu Mễ, nhìn nàng ngẩn người, bật thốt lên: "Ăn đi, gầy như vậy còn không ăn nhiều một chút".

Nói xong hai người đều sững sờ, ngày trước lúc bọn họ đi chung với nhau, mỗi lần hai người đi ra ngoài ăn cơm, Lâm Dương ra sức gắp thức ăn cho Đường Tiểu Mễ, hắn luôn trách nàng quá gầy. Sau khi Đường Kiếm qua đời, lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ bật cười, cầm lấy đũa, gắp thức ăn trong chén, dường như đã rất lâu nàng chưa bình yên ăn bửa cơm nào, lúc này mới cảm thấy trong dạ dày trống trơn, vô cùng đói bụng.

"Làm sao lại giống trước kia rồi, thích ăn như vậy?" Lâm Dương gắp một miếng sườn chua ngọt đưa tới. Đường Tiểu Mễ cũng cười, tật xấu thích ăn của nàng vẫn không đổi: "Anh cũng như vậy, cứ gắp thức ăn cho em, thật ra em cũng không gầy lắm".

Liếc thấy chiếc nhẫn trên tay phải Đường Tiểu Mễ, Lâm Dương trong lòng máy động: "Gần đây có chuyện tốt sao?".

Tay cầm đũa dừng một chút, Đường Tiểu Mễ nhìn theo ánh mắt của Lâm Dương, nhìn thấy chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch, nụ cười từ từ tắt ngấm, suy nghĩ một chút ngẩng đầu nói với Lâm Dương: "Em có thể hỏi anh một vấn đề?"

Nhìn thấy Đường Tiểu Mễ nghiêm túc nhìn mình như vậy, Lâm Dương theo bản năng gật đầu một cái: "Em nói đi".

Đường Tiểu Mễ im lặng một hồi, nhìn vào mắt Lâm Dương: "Lúc đầu tại sao anh không nói cho em biết nỗi khổ trong lòng anh?" Không đợi Lâm Dương trả lời, Đường Tiểu Mễ lập tức nói: "Em giống loại người không thể gánh vác cùng nhau sao? Tại sao phải gạt em, tại sao không hỏi ý của em mà thay em quyết định?".

Nói xong một hơi, Đường Tiểu Mễ vô lực tựa lưng vào ghế, những vấn đề này nàng không nghĩ ra, nàng đã tự hỏi mình rất nhiều lần nhưng không tìm được đáp án, thật ra những vấn đề này không nên hỏi Lâm Dương, nàng muốn hỏi Phó Thụy Dương, nhưng không hỏi được.

Không đợi Lâm Dương trả lời, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, tiếng chuông dành riêng cho Phó Thụy Dương, điện thoại di động trong giỏ xách rung lên, Đường Tiểu Mễ cảm giác trong lòng bàn tay mình rịn mồ hôi, không dám nhận, nàng sợ đối mặt hắn, sợ nghe được giọng nói của hắn.

Cách đó không xa, tại một bàn ăn khác, vẻ mặt Phó Thụy Dương âm trầm nghe trong điện thoại di động giọng nữ máy móc: "Xin chào, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau". Đáy lòng nghe lạnh lẽo.

Nàng không chịu cười với hắn, nàng không chịu cùng hắn về nhà, nàng không chịu nói với hắn nàng đang suy nghĩ gì, nàng không chịu để cho mình nhìn thấy nàng. Nhưng bây giờ nàng dành cho Lâm Dương lúm đồng tiền như hoa. Lâm Dương không phải là ai khác, Phó Thụy Dương hiểu rõ Lâm Dương là quá khứ của nàng nhưng bây giờ hắn không xác định được, không xác định Lâm Dương thật ra có phải là quá khứ hay không, nàng chưa bao giờ quên được hắn.

Vẻ mặt Phó Thụy Dương tái xanh, bước nhanh ra cửa, bỏ lại hai người khách hàng ngơ ngác nhìn nhau.

Bên này Lâm Dương im lặng nhìn Đường Tiểu Mễ: "Không nhận sao?"

Điện thoại di động vang lên thật lâu, rốt cuộc an tĩnh lại, Đường Tiểu Mễ cảm giác tay nàng bị chấn động hơi tê tê, một hồi lâu, cất vào giỏ xách xong, nhìn Lâm Dương gật đầu xem như trả lời.

Lâm Dương nhớ tới vấn đề Đường Tiểu Mễ vừa hỏi hắn, nhẹ giọng nói: "Khi đó anh không thể xác định em như thế nào, thậm chí anh đã từng oán giận, nếu như lúc đầu em nói cho anh biết tâm ý của em, nói cho anh biết, bất luận xảy ra chuyện gì em cũng đều nguyện ý ở bên cạnh anh, có lẽ mọi chuyện sẽ không phải như vậy, có lúc đàn ông cũng cần một chút cảm giác an toàn". Lâm Dương tự cười châm biếm mình, liếc mắt nhìn Đường Tiểu Mễ, ánh mắt bay xa, nhớ tới ông cụ kia, chiếc điện thoại kia, "Anh phát hiện anh đã sai lầm, đáng tiếc đã quá chậm".

Hắn đã sai lầm rồi, khi đó hắn luôn cho rằng nàng không quan tâm hắn, chuyện xảy ra quá đột ngột, trong nhà gặp chuyện như vậy, hắn cảm thấy nói cho nàng biết cũng chẳng qua càng lo lắng thêm thôi, lúc đầu hắn cho rằng hắn có thể thuyết phục được người nhà, nhưng sau đó chuyện phát triển đến mức đâm lao phải theo lao, càng không dám nói cho nàng biết.

Lâm Dương khẽ thở dài một cái, mọi việc đã qua rồi, người trước mặt này không phải là cô bé nữ sinh lúc ban đầu, nếu như trong nhà không gặp chuyện không may, nếu như lúc đầu hắn cự tuyệt Phan Văn Đình, nếu như hắn không lừa gạt nàng, có lẽ, tất cả mọi chuyện không như hôm nay, nhưng mà trên thế giới này làm gì có nhiều chữ “nếu” như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.