Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 20: Sách kỹ năng trong phòng thủy thủ




Nguyệt Như vừa mới nhớ lại hình ảnh kia, trong lòng tức giận. Gần đây bận bịu ở trường học nên không đi làm, hôm nay tới đây đi làm, chuyện thứ nhất chính là tới phòng làm việc Phó Thụy Dương trình diện, kết quả thấy một màn hương diễm vô cùng đẹp đẽ như vậy, một cô gái đang ôm Phó Thụy Dương, đem Tiểu Mễ chúng ta đặt ở nơi nào? Nhưng phải thừa nhận, cô gái kia dáng dấp rất đẹp, vóc người cũng rất tuyệt. Mình đem trai đẹp tặng cho chị em tốt, đó là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nhưng cô gái này là cái chi? Nguyệt Như rất tức giận, Đường Tiểu Mễ a, Đường Tiểu Mễ, thế nào mà không trông chừng đàn ông của mình? Cầm lên điện thoại trên bàn bấm số Đường Tiểu Mễ : "Đường Tiểu Mễ!"

Không chờ Nguyệt Như nói tiếp, miệng của nàng đã bị che, chỉ có thể phát ra tiếng ưmh ưmh.

"Chị dâu, chị bận rộn, chúng ta chỉ gọi điện thoại đùa giỡn đấy". Là giọng nói của Chu Văn Bân. Đường Tiểu Mễ nhìn điện thoại di động ngẩn người, cứ như vậy cúp rồi? nhìn Lâm Vĩ Ba nhún nhún vai, nàng cũng không biết họ đang giở trò quỷ gì.

"Cô làm công cho ai, muốn bán ông chủ sao?" Chu Văn Bân dứt khoát giật dây điện thoại, tức giận nói.

"Ai bán ông chủ ? Đó là bà chủ tôi". Nguyệt Như không chịu yếu thế nói.

"Cô đừng nhiều chuyện như vậy có được hay không? Đây là chuyện hai vợ chồng người ta". Chu Văn Bân hừ lạnh một tiếng.

"Bạn thân tôi chưa lấy chồng". Nguyệt Như chợt vỗ cái bàn, chỉ vào phòng làm việc của Phó Thụy Dương: "Cô gái khác ôm ấp yêu thương hắn, dễ khi Tiểu Mễ chúng tôi sao"

"Đó là bạn tốt của cô, cũng là chị dâu tôi!" Chu Văn Bân tiến tới gần Nguyệt Như, trên cổ gân xanh mơ hồ nhảy lên.

"Chị dâu anh rất nhiều, Tiểu Mễ đứng hàng thứ mấy vậy?" Nguyệt Như hừ lạnh nói, không nhường bước chút nào. Chu Văn Bân đột nhiên dừng lại, sắc mặt phức tạp nhìn Phó Thụy Dương đi ra khỏi phòng làm việc, đi theo sau là Alice. Phó Thụy Dương nhìn hai người, không nói gì.

Nguyệt Như cảnh giác nhìn chằm chằm Alice, xinh đẹp rất xinh đẹp, nhưng thế nào cũng không được tôi coi trọng như Tiểu Mễ chúng ta, nàng âm thầm lầm bầm, không dám càn rỡ trước mặt Phó Thụy Dương. Cho đến nhìn hai người đi xa, Chu Văn Bân mới xoay người nhàn nhạt liếc mắt một cái Nguyệt Như: "Chuyện không rõ ràng lắm, cô có biết hay không cú điện thoại kia gọi đi, muốn hại chết mấy người?"

Nguyệt Như không cam lòng ngồi xuống, trong miệng "Nhưng…" thật lâu cũng là nói không ra câu gì, nàng trở lại Phúc Ninh mấy ngày nay, cũng biết hoặc là nghe nói một chút thói quen Phó Thụy Dương, nghe nói trừ Tiểu Mễ, hắn không mang qua bất kỳ một cô gái nào không liên quan vào phòng làm việc, nhưng cô gái vừa rồi thì sao?

Chiếc xe thể thao màu đỏ mở nóc dừng ở ven đường, Đường Tiểu Mễ hỏi Lâm Vĩ Ba: "Tiểu Lâm Tử, anh nói mấy tháng ngắn ngủn, yêu một người có thể yêu tới trình độ nào?"

Lâm Vĩ Ba mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, yêu tới trình độ nào sao? Đứng xa xa nhìn nàng, nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, nàng khổ sở, hắn càng khổ sở hơn. Cố ý ở bên nàng cười giỡn, chẳng qua thích nhìn nàng vui vẻ.

Mấy tháng ngắn ngủn có thể yêu tới trình độ nào đây? Chẳng qua trong đôi mắt chỉ có thể nhìn nàng, không hơn.

Nhưng nàng hỏi cái gì? Nàng yêu người kia tới trình độ nào, hoặc là người kia yêu nàng tới trình độ nào? Lâm Vĩ Ba không biết, cũng không muốn biết.

Đường tiêu Mễ cũng không nhớ Lâm Vĩ Ba trả lời nàng cái gì, chẳng qua nàng chỉ muốn có người ở bên cạnh, nàng sẽ không suy nghĩ lung tung, chỉ có nhai đi nhai lại lời nói, nàng mới có thể đuổi đi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, nàng không thể tìm bọn Sơ Nhất, cũng không dám về nhà.

Đúng, bọn họ ở chung một chỗ mới bao lâu, có thể có yêu bao nhiêu? Đường Tiểu Mễ cắn môi, hắn có thể yêu nàng bao nhiêu? Nhưng làm thế nào đây, nàng giống như đã rất thích hắn, trong lòng chua xót, vô luận làm thế nào cũng không gạt bỏ được. Uất ức, đau đớn, nhớ tới Đỗ Thủy Tâm, trong miệng mơ hồ có mùi vị ngai ngái.

"Tiểu Mễ, mau buông ra, chảy máu." Lâm Vĩ Ba cả kinh trong lòng, hắn chẳng qua thoáng mất thần, quay đầu lại phát hiện nàng cắn môi của mình, tia máu nhàn nhạt từ từ nhuộm dần đôi môi, làm tăng lên gương mặt trắng bệch, lại có chút đẹp thê lương không nói ra lời.

Ngón cái dịu dàng lau đi vết máu trên môi nàng, vỗ nhẹ gương mặt Đường Tiểu Mễ, vẻ mặt đầy đau lòng.

"Anh dẫn em đi tìm hắn có được hay không?" Lâm Vĩ Ba chăm chú nhìn Đường Tiểu Mễ.

Dường như cảm thấy miệng truyền tới đau đớn, đưa tay lau một cái, trên tay dính chút ít máu, Đường Tiểu Mễ lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Thôi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.