Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 10: Cao thủ là phải độc chiến Boss




"Cậu hai, Chú hai, các người thế nào ở tại phòng Thụy Dương?" Đường Tiểu Mễ hào hứng chạy tới, nhìn thấy hai người Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân, không đợi hai người trả lời, Đường Tiểu Mễ cúi đầu ôm Gạo nói: "Gạo, đó là ông cậu hai", ngón tay chỉ Dương Ái Dân, Gạo phối hợp sủa gâu gâu. Lại chỉ chỉ Đường Kiến Quân: "Gạo, đây là ông chú hai". Gạo lại phối hợp sủa gâu gâu.

Đường Tiểu Mễ đắc ý nhìn hai người Dương Ái Dân và Đường Kiến Quân, nàng huấn luyện Gạo thật lâu mới phối hợp ăn ý. Phó Thụy Dương ở một bên nhìn bộ dạng Đường Tiểu Mễ phô trương, không khỏi khẽ mỉm cười, chuyện huấn luyện Gạo, hắn chịu không ít đau khổ.

Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân liếc mắt nhìn nhau, cùng có cảm giác đầu đầy vạch đen, Đường Kiến Quân mất tự nhiên ho khan một cái, chỉ chỉ con vật màu trắng nằm trong ngực Đường Tiểu Mễ, dời đi lực chú ý nói: "Tiểu Mễ, cháu ôm cái gì trong tay?"

Dường như vừa nhớ đến, ánh mắt Đường Tiểu Mễ sáng lên, đi tới trước mặt Phó Thụy Dương, khẽ cắn môi dưới, cười đắc ý, đưa một con vật lông xù trong tay đến trước mặt Phó Thụy Dương: "Thụy Dương, anh xem đây là con gì?"

Mọi người nhìn chằm chằm con vật trong tay Đường Tiểu Mễ, so với Gạo, nó còn nhỏ hơn một chút, bộ lông màu trắng, chân ngắn, đôi mắt màu hổ phách như ánh lưu ly nhìn mọi người, ngáp một cái, cái lưỡi màu hồng liếm liếm lỗ mũi, đầu rụt lại.

"Mèo Singapore?" Phó Thụy Dương hỏi, con vật bé xíu, cái đầu tròn trịa, lỗ tai thật to, vừa nhìn là biết mèo Singapore, loại mèo nhỏ nhất trên thế giới. Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, con mèo này nàng đã nói Lâm Vĩ Ba tìm thật lâu, mới tìm được loại lông màu trắng.

"Thụy Dương, thật là trùng hợp a, nó cũng gọi là Thụy Dương". Nói xong nhìn Phó Thụy Dương cười tự nhiên, đôi mắt cong cong rực sáng, lộ ra tia giảo hoạt. Phó Thụy Dương cũng không giận, từ trên bàn trà rút ra một cái khăn giấy, nhẹ nhàng lau lớp mồ hôi mịn trên trán Tiểu Mễ, "Chạy vội vã như vậy làm gì?" Lườm con mèo trên tay Đường Tiểu Mễ một cái, lạnh nhạt nói: "Cũng gọi là Thụy Dương, sau này gọi sai thì làm thế nào?"

"Nó gọi là Con mèo Thụy Dương, anh tên là Thụy Dương, sẽ không nhầm lẫn". Đường Tiểu Mễ lắc đầu một cái, khom lưng đem con mèo nhẹ nhàng thả xuống đất, một mèo, một con chó nhìn nhau. Đường Kiến Quân đứng lên nói: "Tiểu Mễ, có thời gian cùng Thụy Dương trở về gặp ông nội một chút, ông nội rất nhớ cháu".

Đường Tiểu Mễ lè lưỡi xin lỗi, sau tết Nguyên tiêu, nàng rất ít về nhà gặp ông nội, hơn nữa sau khi yêu Phó Thụy Dương, cũng có cảm giác thời gian mỗi ngày quá ngắn, bây giờ nghĩ lại, dường như nàng rất ít trở về.

"Ở lại đây hai ngày nữa trở về cũng được, thế nào, Tiểu Mễ chúng ta có Thụy Dương rồi cũng không còn cần ông nội?" Đường Kiến Quân mỉm cười trêu ghẹo nói.

"Chú Hai". Đường Tiểu Mễ gắt giọng: "Hai ngày nữa cháu sẽ trở về".

Đường Kiến Quân gật đầu một cái, Dương Ái Dân cũng đứng dậy theo, xoa xoa tóc Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, có thời gian cũng phải đi xem xem ông ngoại cháu, sau khi lấy chồng cũng quên rồi phải không?"

Len lén liếc Phó Thụy Dương, trên mặt hắn đang cười khẽ, nàng khẽ cúi đầu, nhún vai một cái: "Sẽ không nha, cháu cũng vậy rất nhớ ông ngoại".

"Được rồi, chúng ta đi". Đường Kiến Quân lạnh nhạt nói, ý vị sâu xa nhìn Phó Thụy Dương một cái, vẻ mặt Phó Thụy Dương vẫn bình thường, bộ dạng không chút nào để ý.

Đường Tiểu Mễ cụp mắt xin lỗi, không phát hiện cơn sóng mãnh liệt trong mắt ba người bọn họ.

Chờ hai người đi rồi, Phó Thụy Dương nhìn Gạo và con mèo cùng tên với hắn trên đất, Tiểu Mễ đang ngồi xổm trên mặt đất trêu chọc hai con vật, trong lòng hắn dâng lên một luồng hơi nóng. Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn Phó Thụy Dương một chút: "Lại phát chứng gì đây?"

Kéo người đang ngồi xổm trên mặt đất lên, mủi chân vươn ra, hai con vật nhỏ bị đá sang một bên, đem Tiểu Mễ ôm vào trong ngực, cằm đặt ở trên tóc của nàng cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Tiểu Mễ, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, tin tưởng anh có được không?"

Đường Tiểu Mễ vùi trong ngực hắn, nhất thời có chút không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt Phó Thụy Dương đã bình thường, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: "Buổi tối chúng ta đi Nhà lớn gặp ông nội có được hay không?"

Ngoan ngoãn gật đầu, suy nghĩ một chút lại úp mặt vào ngực Phó Thụy Dương: "Tốt, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều tin tưởng anh".

Phó Thụy Dương thoáng sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, ngón tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của Tiểu Mễ, ánh mắt có chút bay xa: Tiểu Mễ, nếu quả thật có ngày đó, anh sẽ không buông tay, hãy nắm chặt tay của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.