Để Anh Cắn Hạt Dưa Cho Em Cả Đời Nhé

Chương 14: Kết thúc




Nó đang quen với cuộc sống mới, hẳn là thế. Cuộc sống không có Dương. Đồng nghĩa với đó là sẽ không có những tin nhắn nhắc nhở nó giữa đêm khuya, không còn những cuộc điện thoại hỏi han ân cần và chu đáo, không còn những buổi trốn việc đi chơi thẩn thơ như hai đứa teen hâm hâm... Không còn rất nhiều, rất nhiều thứ. Dù rằng đôi khi nó cũng cảm thấy hụt hẫng và trống trải, hay thiếu vắng một cái gì đó rất hình dung và mơ hồ. Nhưng rồi lại tự lắc đầu trấn an bản thân rằng đó chỉ là những thứ giả dối vô tình, những thứ đó, những cảm giác ấy không nằm ở cái thế giới về đêm này của nó. Ở bên Hoa, nó cảm thấy mọi thứ thay đổi, ăn khớp và phù hơp như hai trục bánh răng trong một cỗ máy. Ăn chơi và nhảy múa thác loạn, đi đến những nơi cần đi, nói những câu muốn được nói mà không phải suy nghĩ xem có trót phạm gì tới các giá trị nhân văn và đạo đức xã hội đương đại hay không. Không phải gồng mình gò ép thay đổi theo khuôn mẫu. Hay đơn giản hơn cả là có thể mặc áo cộc tay quần ngố để đầu trần đèo Hoa phi vè vè ngoài đường thay vì phải đóng bộ che đống hình xăm trổ như trước kia. Ấy là nó dự tính thế, chứ bây giờ thực ra là đang mùa đông rét thấy ông bà luôn.

Hoa chuyển về ở chung nhà với nó, ăn chung mâm, ngủ chung giường luôn. Nó cá là mẹ nó biết điều ấy nhưng không hiểu sao vẫn chưa thấy bà ý kiến gì. Mặc kệ vậy, thế cũng đỡ rác tai.

Mặc dù là con bé này thích ăn hàng và dùng đồ hiệu (chị Linh mà nhìn thấy đống mỹ phầm, quần áo, giày dép và túi xách của Hoa chắc ngất lên ngất xuống) nhưng cũng không moi móc hầu bao của nó quá đáng quá, thậm chí nhiều khi đi ăn Hoa còn tranh cả trả tiền rất sòng phằng. Hoa cũng đều đặn lên bar chỉ để ngồi... ngắm nó làm việc, đúng tại cái góc mà nó hay ngồi luôn, tránh bị dòm ngó và chú ý. Thi thoảng tạt đi đâu đó một vài tiếng xong về ngay chứ không dạt hẳn qua đêm hoặc biến mất khỏi nó một ngày nào. Trái với suy nghĩ của nó, con bé không phải là loại bướm đêm, hoặc ít nhất là nó không phải kiếm tiền tiêu theo cách đó. Nếu không thì chắc đói mốc mồm lên vì bỏ việc rồi. Dạo này trong bar lại xì xào bàn tán một chút về nó và con bé, nó cũng chẳng dám thắc mắc thêm với bọn nó về thân phận của Hoa. Hơn nữa, con bé cũng thẳng tính, nó hỏi thì chắc con bé cũng trả lời mà thôi. Nói chung một con bé khó hiểu.

- Anh đã đỡ ốm chưa mà lại lên nóc nhà thế này? Nhà có nuôi gà trên này à?

Con bé vỗ vai nó cười, nó cũng chẳng giật mình vì biết con bé về từ lúc có tiếng kẹt cửa phía dưới nhà. Hôm nay nó dính cúm nên nghỉ làm. Con bé nhấc chai rượu của nó lên ngó ngó rồi nói tiếp

- Em có mua phở để dưới nhà đấy.

- Ừ, anh cảm ơn.

- Anh ngồi uống rượu sếch thế này à?

- Nào đã uống được ngụm nào đâu. Cầm lên định là nếu đau họng thì tu cho nó rát. Không định uống.

- Chivas 18 uống với chân gà luộc thì có bị ngộ độc không nhỉ?

Nó sặc cười vì câu hỏi giả ngô nghê của Hoa quay sang định vồ con bé nhưng bị hụt nó nhìn cái tay giấu giấu sau lưng con bé rồi hỏi

- Thôi đê, mua chân gà hả? Đưa đây xem nào.

- Đây, hỳ - Con bé giơ cái bọc giấu giấu đằng sau lưng nãy giờ vào mặt nó- Thấy bà ấy còn hơn chục cái em mua nốt cho người ta dọn hàng sớm. Ngon không? Chân gà ta đấy, hơi dai tí nhưng được cái sạch. Dai với nhiều xương thế này nhắm rượu không tốn mồi. Hehe.

Nó cúi nhìn con bé lúi húi mở nút túi chân gà rồi quay sang nhìn nhìn ngó ngó

- Anh không mang cốc lên à?

- Không.

- Đùa... uống rượu tu chai à? Đợi em xuống lấy cốc.

- Thôi, tu cũng được, nhanh không chân gà nguội hết bây giờ. Anh đang đói cồn ruột rồi đây.

Nói rồi nó chủ động cầm chai dốc ngược tu một ngụm nhỏ rồi khà một tiếng rõ to xong đưa chai rượu cho Hoa tay với tiếp cái chân gà nhai rau ráu. Hoa cũng chẳng phải đứa chịu kém cạnh ai, cũng dốc ngược chai và thể hiện bản lĩnh ngay tắp lự mặt vênh vênh lên như trêu ngươi nó. Có tí men vào ấm người hẳn nó lại ngồi vắt vẻo bên bờ tường nhìn xuống dưới sân.

- Khu này lắm trộm lắm à? Nhà nào nuôi anh không phải nuôi chó nhể?

- Đệt, ngồi ngắm cảnh cũng vỉa à?

- Đâu có, em thấy anh ngồi chẳng biết từ bao giờ như kiểu sợ anh bê mất cái sân nhà anh đi ý.

- Ngày xưa ở nhà cũ có ban công từ bé đến lớn toàn ngồi ở đấy ngắm phố phường giờ về đây quen thói đấy mặc dù nhà trong khu đô thị chỉ có nghiện đi dạo là nhiều.

- Nhà trên phố X ấy ạ?

- Em cứ như kiểu điều tra anh ý nhở, hờ. Cái gì cũng biết.

- Điều tra gì chứ, cái đấy ai chả biết. Anh ấm à? Thế sao giờ không ở đấy nữa, đi làm có phải gần không?

- Có chút việc riêng, ở đây cho thoải mái riêng tư. Thế thì mới lừa được em về ở chung chứ.

- Nhà trên đấy còn mẹ anh phải không?

- Ừ. À, mà em ở đâu?

- Lạng Sơn.

- Xa vãi, thế xuống đây làm gì?

- Đói thì đầu gối phải bò. Không thì lấy đâu ra tiền mua sữa cho con.

- Phụt.. - Nó đang tư dở ngụm rượu mà phì ra như sương- Cái gì cơ? Có con rồi?Này đừng đùa, anh sợ chồng em qua rạch mặt lắm đấy.

- Gì mà đùa- Con bé tỉnh bơ nhoẻn miệng cười- Hoa sói này chưa bao giờ biết nói đùa.

Nó nhìn nhìn con bé như kiểu từ trên trời rơi xuống, nó cũng sống với con bé tạm đủ lâu để biết rằng sắc thái khuôn mặt của nó bây giờ là hoàn toản tỉnh táo và nghiêm túc dù đã ngấm ngấm tí men. Hoa quay sang nhìn nó rồi lại quay đi tiện tay cầm chai rượu tu một ngụm dài và với cái chân gà dùng răng tước gân chuẩn kiểu dân nhậu. Rồi tự nhiên Hoa thẫn thờ nói khẽ

- Con em nó cũng giống em thôi, chả có bố - Rồi mặt Hoa thay đổi ngay lập tức lấy lại cái vẻ tự tin bình thường khiến nó cảm giác như cái sự thẫn thờ vừa rồi chỉ là do nó hoa mắt nhìn nhầm mà thôi- Nhưng chả sao, em đủ tiền nuôi nó. Chả phải dựa thằng nào hết. kể cả anh. Anh sợ em bắt anh đổ vỏ đấy à? Xì, uống tiếp đê. Nhìn cái gì mà nhìn. Bộ có con hoang thì lạ lắm à?

- Không, thực ra anh cũng không có bố lâu rồi - nó thở dài.

- Vậy à? - Hoa tròn mắt nhìn nó.

- Tưởng em biết hết về anh chứ? Lạ lắm à? Bố anh mất lâu rồi.

- À, cái đấy là chuyện khác, nó khác hẳn với việc đẻ ra mà chẳng biết bố mình là thằng chết dẫm nào. Hờ hờ.

Hai đứa im lặng. Nó lại thẫn thờ nhìn xuống dưới sân. Còn Hoa nó chẳng biết là làm. Chỉ loáng thoáng nghe tiếng chai rượu nhấc lên rồi lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Khi nó quay sang nhìn thì cái thứ vàng óng trong chai chỉ còn cách đáy có hơn hai đốt ngón tay. Tiếng của Hoa phả trong hơi rượu phá đi cái không khí lạnh và nặng bao quanh

- Thực ra em ngay từ đầu đã xác định sẽ không lấy chồng. Nhưng mà con thì phải có một đứa, giờ còn trẻ còn kiếm được tiền, phải gửi tiết kiệm ngay. Sau này về già còn có đứa chống gậy cho chứ. Nó là một dạng tiết kiệm đấy, anh có hiểu không - Con bé tự dưng phá lên cười khanh khách.

- Tại sao thế? Sao lại không lấy chồng?

- Vì nhà em chẳng có cái gì cả?

- Thế thôi à? - Nó ngạc nhiên - Thì sao chứ?

- Anh không hiểu đâu, lấy vợ kén tông lấy chồng kén giống. Em là một đứa con hoang, anh hiểu không?Mẹ em thì nổi tiếng cả khu ấy rồi, cờ bạc lô đề, thi thoảng thì cặp bồ xuyên tỉnh luôn. Nhà em bé như một cái lỗ mũi vậy, 10m2 chưa kể bếp và nhà vệ sinh. Anh có dám dẫn ai về và làm đám cưới với cái nhà như vậy không? Chưa kể còn chuyện gia đình. Em từ bé đến lớn có mẹ mà như kiểu tự sinh tự dưỡng ấy. Tối ngày thấy bà ngồi tính lô đề ngoài những lúc đi chợ bán rau ra. Bà ngoại em với các bác có một khoảng rừng nhỏ. Từ hồi cấp 2 là em đã phải về nhà bà ngoại mỗi lần hè để trông rừng cho bà lấy tiền vào năm học mới mua sách vở. Tiền học phí thì được miễn không tính. Tới năm cấp 3 em chán đời đi dạt sang bên kia, làm đủ việc. Được mấy năm về lại Lạng Sơn vất cho bà đứa cháu xong lại dạt về Hà Nội. Hàng tháng gửi tiền lên cho con mà nơm nớp lo bà nó đánh lô hết

Nó vẫn biết là giang hồ có câu "Không nghe... " nhưng nó không muốn gọi con bé bằng ngôn từ ấy, nhất là bây giờ khi mà có vẻ đã thấm rượu. Con người ta hay nói thật, nước mắt của Hoa bắt đầu lăn. Mãi về sau này nó cũng được kiểm chứng rằng lúc ấy mình đã đúng khi không buông lời đùa cợt con bé vào một trong những lúc hiếm hoi nó thổ lộ về bản thân. Tự nhiên nó ôm con bé vào lòng, đầu của Hoa gục trên cổ nó, ướt ướt, ấm ấm. Như một bản năng tự nhiên hai đôi môi lần tìm lấy nhau, đầu tiên là những cái chạm môi nhẹ nhàng xong rồi bạo dạn và mạnh mẽ hơn. Hai đứa nó cuốn lấy nhau, lăn lộn trên mái nhà mà hai môi không rời. Con bé nằm trên, đè lên người nó, bốn mắt nhìn nhau tiếng nó thở hổn hển, hơi thở phả vào mặt âm ấm

- Xuống nhà đi anh, trên này lạnh...

Nó gật đầu và bế thốc Hoa xuống nhà. Hơi thở của người con gái thơm thơm pha chút nồng nồng của rượu. Rồi hai đứa nó lại cuốn lấy nhau y như trên ấy, nó thấy bàn tay của người con gái lột áo của mình hai tay mơn trớn trên lưng, mát lạnh. Thoáng chốc thôi nó đã cởi trần còn Hoa chỉ mặc độc một chiếc áo con. Đôi môi Hoa đang cuốn lấy cổ nó, rồi trườn xuống dưới ngực. Nó nhìn vào tấm gương đối diện, lẫn trong những vết son môi đỏ trên cổ... có một vết sẹo mờ mờ. Nó bàng hoàng sững người một lúc, rồi đẩy Hoa ra ngồi bật dậy như một cái máy hai tay vò đầu. Cái vết sẹo ấy, cái vết sẹo quái quỷ nhắc nhìn nó như muốn hỏi " Kiên, mày đang làm cái gì thế?" Hàng loạt suy nghĩ, nửa day dứt nửa căm hơn chạy vụt qua vụt lại trong đầu nó như một luồng giao thông điên loạn. Nó chết lặng với cái cảm giác trong đầu. Tự dưng có bàn tay đặt lên lưng nó từ phía sau, tiếng thì thầm lại sát bên tai nó

- Anh sao thế?

- Anh không sao, anh đang ốm. Thôi đi ngủ nhé. Để hôm khác - Nó chống chế, nó vẫn chưa quên là hôm trước có đứa trên nó bị yếu. Chuyện ấy mà đồn ra ngoài chắc nó ế luôn mất.

- Anh chưa say à?

- Say à? Chưa- Nó cười- Em uống tranh hết của anh rồi còn đâu.

- Thảo nào. Khi say con người ta đâu còn lí trí mà bật dậy nữa. Anh sợ em bắt anh đổ chứ gì. Ha ha...

- Ừ, cũng có thể - Nó thở dài- Con người ta nhiều khi chạm vào một ngưỡng say cao hơn rồi, thì rượu bia chẳng làm nó say được nữa.

- Ù uôi, sợ chưa? Ma túy à? - con bé day day trán nó bằng ngón tay trỏ- Anh có biết là team của em cung cấp thuốc lắc cho 1/3 số quán bar ở Hn không? Đừng múa rìu qua mắt thợ cái gì em cũng thử hết rồi.

- Anh cứ thắc mắc là em làm cái gì- Nó cười, không biết là cười vì cái suy nghĩ của nó bị hiểu lệch đi hay cười vì mới biết được bí mật nghề nghiệp của con bé- Giờ thì biết sao mà em xài sang thế rồi. Anh quen vip mà chẳng biết cơ đấy.

- Tùy anh thôi - Con bé lại xuống đất nhặt chiếc áo len lên khoác vào người- Cũng có thể anh đúng, biết đâu sau này sẽ có một lúc nào đó anh tự cảm ơn mình vì đã không ngủ với em. Hỳ. Thôi em đi chơi đây. Đi không?

- Đi đâu? Đêm thế này.

- Lên thiên đường.

- Nếu em cứ bốc đầu và úp vỉa như lần trước chắc đôi ta thăng thiên thật.

- Hôm nay nhường anh thể hiên? Nhưng anh có thể lấy lý do đang ốm để trốn tránh chả sao hết - Hoa nhún vai.

- Hừm, không đi giang hồ nó khinh cho.Ok.

15p sau...

-áaaaaaaaaaaaaaaa... Mát quá- Con bé ngồi sau hét ầm lên. Rồi ôm chặt lấy nó - Anh biết không hồi xưa em từng mơ ước được lái một con CBr. Hờ hờ. Tí em thử nhé - Tiếng con bé hét lẫn trong tiếng gió rít.

- Biết đi xe côn tay không mà đòi đú?

- Xe côn tay? Là cái gì?

- thôi thôi, em cứ trung thành với con dream chiến của em đi. Anh không tin tưởng lắm nếu giao con này cho em đâu.

- Sợ gì chứ. Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện nằm cáng cùng tháng cùng ngày. Anh xoắn à?

- Xoắn chứ, em có đứa chống gậy rồi, anh thì chưa có. Chưa nằm được đâu em ạ. Mà đi đâu đây?

- Đông anh. Anh biết ngã tư Nam Hồng không?

- Ok, không biết nhưng em chỉ đường đi. Vít thêm gas đây, liệu ôm cho chắc.

Nói xong nó thốc thêm tay gas, đêm lành lạnh nghe tiếng bô xe của nó rú trên đường là rõ nhất...

Sau một hồi núp gió, nó cũng đưa được cả xe và người an toàn sang bên kia sông vượt qua cơ số chốt chim sẻ đêm. Phởn vô cùng. Hai đứa luồn qua vài cái ngõ đen thẳm phi vào một căn nhà nằm núp bên bờ kênh lớn nhìn có vẻ vừa nhếch nhác (cũ rỉn) nhưng lại vừa bề thế(to vãi hồn theo kiểu chắp vá) với hàng rào cao ngút trời kèm đống dây thép gai chạy chằng chịt bao quanh. Trên cánh cổng sắt nặng chịch có một ô thoáng nhỏ, một khuôn mặt nhỏ thó như mặt chuột thấp thoáng thò ra khi nó vừa tắt đèn xe

- Ai?

- Chị mày đây, Hưng chuột à? Sao hôm nay mày lại làm, thằng Vinh đâu?

- Chị Hoa -Thằng kia chào lại, giọng vẫn không lộ vẻ thân thiện cho lắm, cánh cổng mở vội ra thằng kia ngó quanh quẩn rồi phẩy tay nhanh nhanh ra hiệu cho nó dắt xe vào nhà - Anh cứ để xe ở sân, em xếp chỗ cho - Rồi quay sang Hoa- Thằng Vinh nó đi giao hàng rồi, hôm nay Vĩnh Phúc lại ghép sòng chị ạ.

- Mẹ, tao tưởng cái sòng ấy hôm trước bị dớp phải cho máy xúc tới ủi rồi cơ mà?

- Có thám báo về thì chúng nó ủi đi phi tang, xong dựng lại thì mấy, toàn tấp liếp mái tôn. Không gây lại thì chúng nó lấy gì mà nhét vào mồm, mẹ đợt tháng 9 làm mạnh quá. Không có anh Lộc chắc chị em mình cũng mốc mồm cả rồi.

- ừ, "Kỹ sư" với "kỹ thuật viên" có nhà không?

- Đủ cả chị, chị thuộc lịch thế. Hôm nay xuất mẻ hàng, có cả "dân chơi" về. Chị dốc thêm dân về cùng à? - Thằng Hưng chuột hất hàm nhìn nó.

- Ừ, thôi làm việc đi. Chị lên chào các anh chút. Dắt cho chị cái xe vào lán nhé, đừng để ngoài sân sương xuống. Xe "hịn" đấy.

- Dạ.

Nó lẳng lặng không nói gì bước theo Hoa lên cầu thang, đi qua chỗ thằng Hưng- chắc là bảo vệ. Nó thấy một căn phòng nhếch nhác bẩn thỉu nằm ở góc cầu thang, không một bóng đèn. Nhưng đèn đóm ở đó chắc là không cần thiết vì trên tường là bốn năm cái tivi chia màn hình làm bốn hắt ánh sáng choang, nó đếm sơ sơ cũng phải đến gần 20 cái camera đang hoạt động quanh khu vực này. Có vẻ khá là chuyên nghiệp và cẩn thận, điều này nó chưa từng thấy trong nội thành, hoặc có thể đâu dó trong nội thành có mà nó chưa từng được đặt chân vào mà thôi. Hoa thấy nó có vẻ quan tâm đến căn phòng ấy nên nhếch mép cười lý giải

- Phòng bảo vệ, nhìn lôi thôi bẩn thỉu thế thôi, chứ chỗ ấy là gần như "sạch" nhất nhà đấy. Các dân chơi thi thoảng toàn dạt vào đấy ngủ gật. Camera được gắn từ đầu đường vào đến đây, chưa kể con lap kia cũng kết nối đến 4 camera ip gắn ở các chốt xa nữa. Thêm cả đội chim lợn, thám báo. Chỗ này gần như là pháo cmn đài luôn. Không phải ai cũng có phúc được vào đây đâu, anh tham quan đi rồi lấy cái sau này còn tâm sự với con cháu.

- Không có "cốp" nào bảo lãnh cho à mà cần thận thế?

- Sao không có, mà có thì sao. Đem mạng sống ra buôn mà anh nói như đùa ấy. Hô hô - Con bé ngoác miệng ra cười dù rất nhỏ- Thế khi có thằng muốn hất chân mình, đi đêm với các sếp nhiều hơn ấy chán mình thì sao? Hoặc cơ cấu nhân sự thay đổi, nói đơn giản đúng hôm cốp bị hành kinh muốn làm phát cho vui? Lòng người, ai mà biết được. Một nửa số người trong này đủ lĩnh án chung thân hoặc tử hình rồi đấy anh ạ. Có cả em luôn. Đời thiếu gì chuyện nuôi gà vỗ béo rồi mới thịt đâu.

- Mấy chuyện ấy anh chỉ hiểu sơ sơ. Nhà anh không dính vào mấy thứ này. Bà già anh nói rồi buôn bán là để kiếm sống chứ không phải kiếm chết.

- Vầng, sao cũng được.

Hoa bước lên tầng í vân tay vào cánh cửa inox nặng chịch theo kiểu thang máy, một con bé tiếp viên mặt xanh lét đứng ngay sau cửa nhìn hai đứa nó mắt thao láo ngáo ngơ tay cầm một cái bộ đàm đen xì to tổ bố, Hoa nhìn nhìn nó lẩm bẩm "con này lại đang ngáo rồi" và hỏi cũng chỉ vừa đủ nghe

- anh Kiệt "lặc" đâu?

- Anh đang làm. Anh bảo chị đợi tí. Hàng mới dỡ còn nóng sợ bỏng tay. anh đưa cho hàng mẫu dùng thử ở trên lầu rồi. Tầng 5 có đội dân chơi chị có lên dùng chung không?

- Có ai quen không?

- Có mấy đứa trong thị trấn thôi, người nhà cả.

- Ừ, bảo chúng nó cho chị chơi chung với.

- Dạ.

Hoa một tay nắm tay nó một tay bịt mũi chắn cho cái mùi xút ăn da nồng nồng không đập vào mũi đi nhanh qua dãy hành lang về phía cuối căn nhà, ở đấy có một ban công đang mở. Tuy ban công cũng được bịt hàng rào sắt B40 kín mít và có lắp cả camera phòng trường hợp bị đột kích đằng hậu nhưng dễ thở hơn nhiều. Không khí đêm lạnh nên khiến người ta tỉnh táo, nhìn dãy hành lang đi ngang qua 4,5 phòng nó đoán sàn của căn nhà này cũng phải rơi vào tầm 400m2, địa thế khá đẹp ngõ rộng nhưng nhà lại dựa lưng vào sông, hơi trái phong thủy chút. Nhìn bên ngoài tuy có hơi cũ và bẩn nhưng nội thất bên trong cũng tạm và hiện đại. Nhà này không có sân, mà tất cả xung quanh được lợp tôn kín mít thành một hệ thống nhà xưởng bao xung quanh nhà chính. Hoa nhồ một bãi nước bọt xuyên qua hàng rào và nói

- Mẹ nó, lúc hít thì thơm thế mà xưởng thì kinh không tả nổi, phải ngồi điều chế cái này em cũng chịu. Toàn phốt pho với xút ăn da anh ạ. Cái lúc mà sấy thì thôi rồi lượm ơi. Em khóc mẹ nó luôn. Thôi thì mỗi người mỗi nghề, mấy anh kỹ thuật viên ở đây cũng có tình yêu khoa học, chứ em lướt.

- Đây là xưởng đá à?

- Thế anh nghĩ đây là xưởng xà phòng à?

- tổ sư, trước giờ tưởng toàn đá tàu đi từ dưới hải phòng với Qn lên.

- Đá nó có như hàng trắng đâu mà "nhất thiết" phải nhập ngoại, người Việt dùng hàng việt, bọn em cũng theo chủ trương của nhà nước hết đấy. Hô hô. Anh nhìn nhớ cái xưởng này, mẹ dưới đấy toàn NaOH, nhúng tay vào chắc rút ra còn xương. Chỗ bên kia, có cái biển cấm lửa ý là phốt pho. Còn mấy cái thùng phi kia đựng cái gì em không biết. Nói chung nguyên liệu thô thì nằm cả dưới đấy. Còn thuốc tân dược thì để ở tầng trên cơ.

- Thuốc cảm cúm?

- Anh đúng là ngây thơ. Thuốc cảm cúm thì chỉ có bọn lắt nhắt làm thôi vì lọc được ít mà sạn thì nhiều vô kể(ý nói là hàm lượng thấp). Làm xưởng thế này mua cái đấy thì lỗ. Thuốc an thần, nhưng mà loại của trại điên ý. Móc nối với người trong ấy tuồn ra ngoài. Bệnh nhân thiếu tí thuốc cũng chẳng chết mà thừa tí thuốc cũng chẳng mấy ai khỏi. Nói chung cũng từ nhiều nguồn, lo được nguồn thuốc tân dược đủ dùng cũng khá nhiêu khê đấy. Quan hệ kinh lắm ấy chứ chả đùa đâu.

- Ờ,mấy cái đấy anh cũng không rõ. Đêm nay mà đen công an đập vào đây khéo anh cũng đi tù theo ấy nhỉ?

- Điên, khéo lo. Anh nhìn nhà này không? Sau nhà là kênh nước dẫn thẳng ra sông hồng. Có một cano phòng biến to. Nhưng yên tâm, chẳng baoh có chuyện phải chạy đâu. Chỗ này bị đập một lần rồi, vì tội xả thải sai quy định mới đau chứ- công an môi trường làm hay sao ý, lần ấy hoảng quá bọn em tẩu ngay mất 1,5kg hàng. Khóc buốt ruột luôn. Dân quanh đây vẫn nghĩ đây là xưởng xà phòng lậu. Các phòng có thuốc trong này, trừ phòng kiểm thử ra, còn lại đều có khóa vân tay riêng không cho người lạ vào lung tung và có một ống khói thông thẳng xuống bể phốt. Có biến một cái thì lập tức đập hàng vào đấy ngay, chạy máy bơm hoặc cần thì xả thẳng ra kênh. Bể phốt nhà này mấy chục khối đấy, ngày xưa xay nhà xong phải đi xin... thành phẩm của mấy xe hút bể phốt về đổ vào cho đầy. Dị vãi hàng chưa. Hehe.

- Thôi anh chẳng nghe nữa - Nó lắc đầu lè lưỡi- Em gặp ai cũng bô bô cái mồm thế à? Nhỡ anh là công an chìm thì sao.

- Ha ha ha - Con bé ôm bụng cười ngặt nghẹo- Đề nghị bạn Kin không làm trò chọc cười các bạn trong lớp nhé. Anh mà là công an chìm thì em là con gái của tổng thống Mỹ. Có phải ai em cũng nói đâu. Ngày xưa em cũng định làm cái này, nhưng yếu mũi, chịu không nổi. Con gái mà bị xoang thì dị lắm, thế là thôi em làm khâu phân phối. Nhàn hơn, chơi nhiều hơn nhưng nghe đâu là tội to hơn. Hê hê.

- ừm.Thế hôm nay dẫn anh qua thăm quan à?

- Thăm quan là thăm quan thế nào. Phải chơi chứ. Yên tâm đê, chơi cái này nó không lờ đờ nhưng hàng trắng đâu mà cũng không điên như thuốc lắc. Đảm bảo khỏi ốm luôn, anh đang cúm còn gì, dùng đúng thuốc liều cao.

- Ờ.

- Anh em làm kỹ thuật viên ở đây. Ông kiệt với ông lộc ý, hai ông ấy ngày xưa bôn ba bên tàu, rồi lúc về dắt em về theo. Anh em máu mủ luôn ý. Thề- Con bé giơ tay lên trời làm dấu- Đừng có nghĩ lung tung. Ngày xưa xưởng còn nhỏ, bọn em còn có cả kỹ sư, chuyên làm coóng nữa. Anh tưởng là đá ngon thôi là được à? Phải có bình đẹp, cóong đẹp, loa hịn, đèn nhấp nháy... phiền lắm. Hồi xưa bọn em có một đội kỹ sư như thế. Nhưng về sau thì bận nên chỉ còn kĩ thuật viên điều chế thuốc thôi. Trước thì công nghê xách từ Tiệp Khắc về giờ thì theo công nghệ Tàu nên mấy ông anh em được cưng nhất. làm kiểu gì thì cũng chỉ có ba bước cơ bản tách-tẩm-sấy. Có thể nó có hơi đảo lộn một tí tùy kiểu làm nhưng mà dễ ợt đứa trẻ con cũng làm được. Cơ mà làm sao cho ngon lại là chuyện khác. Thuốc đãi khách, tí em cho anh dùng bao giờ cũng là hàng loại cao cấp nhất. Còn cái loại lũ teen teen hút bằng chai lavie ý, toàn thuốc tàu sản xuất công nghiệp, dùng nhiều có ngày mục xương. Tạp chất thì lọc chẳng sạch đập xong ảo ảo rồi lăn ra đường giãy đành đạch cả ngày ý.Còn ra khỏi đây là hàng pha rồi, kể cả hàng loại 1 cũng là hàng pha. Ở đây hình như có bán cả thuốc lắc nhưng đấy không phải việc của xưởng anh em nên em không biết.

- Sao qua sớm thế? Khan hàng rồi à?

Tiếng một người đàn ông khàn khàn sau lưng hai đứa khiến nó giật thót mình quay lại nhìn. Hoa thì cười tươi chào, nó cũng lịch sự chào theo, dù người đàn ông đen nhẻm gầy gò với đôi mắt đỏ ngầu này nhìn nó dò xét chẳng mấy thiện cảm.

- bạn của em qua chơi thì anh yên tâm, nhưng lần sau vẫn nên báo trước anh một tiếng đừng bỏ bom anh thế này.

- Dạ vâng. Em xin lỗi.

- Phòng 3 tầng thượng. Anh đang bận chút. Hết hàng chưa mai anh bảo người chuyển cho?

- Dạ chưa anh. Em chào anh ạ.

- Ừ. Chơi vui vẻ nhé.

Xong chuyện Hoa nắm tay nó kéo tót lên tầng rồi thoăn thoắt mở cửa một căn phòng kín, cánh cửa dầy cộm lót bông bật mở tiếng nhạc sàn chát chúa vang ra. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, nó nhìn quanh phòng, có khoảng 3 đôi ngồi sẵn trong đấy trước, đều tầm tầm tuổi nó cả. Hoa mở lời

- Đây là bạn tôi, trên X. Quán bar ABC ý. Mọi người cứ tự nhiên nhé.

- Nhìn anh này quen quen, hình như con bố Hải phải không nhỉ?

- Ờ, mình con mẹ Lan.

- Ôi chết, là em chị Linh đúng không ạ- Một con bé ngồi trong góc hỏi.

- Ừ đúng.

- Thảo nào, hồi xưa em cũng có lên bar nhà anh mấy lần, chị dạo này thế nào rồi anh. Lâu quá em không gặp.

- À... ừ.. - Nó hơi bối rối- Vẫn thế...

- Thôi thôi, chào hỏi sơ qua thế thôi. Không tí lại hết chuyện để nói - Hoa cười- mà chưa bắt đầu à?

- Thấy thằng Hưng bảo em lên nên cả nhà đợi. Làm tí nhở? Hôm nay có vẻ hàng chuẩn đấy. Anh định lấy về chỗ anh. Dạo này bọn thanh niên dưới đấy cũng chơi phết. Dùng hàng thường không có đủ đô - rồi quay sang nó cười- Ở đây toàn anh em cả, anh cứ tự nhiên, bọn em thi thoảng có mẻ hàng mới ra lò là tụ tập thử tí thôi. Sợ khách quen rồi hàng xuống chất.

- Ngon rồi, khui rượu ra thôi anh.

- Đê...

Nó nhìn vào cái bình đập đá đang nằm ở vị trí trang nghiêm trên bàn, bằng thủy tinh loại đẹp, đáy bình lóng lánh mấy viên bi bảy màu, có đèn chiếu ngũ sắc rọi từ mặt bàn kính thắng lên đáy bình. Một người trong nhóm đang dỡ chiếc cóong ra châm thuốc vào và cầm chiếc bật lửa khò dạng khẩu K54 kính cẩn đưa nó cười tươi

- Thôi thì có khách quý, em kính anh trước một gờ ạ.

- Tiền chủ hậu khách thôi cứ theo lệ mà làm anh ạ - Nó xua tay và nhìn sang Hoa.

- Thế thôi để em - Hoa đón lấy cái bật lửa- mà đổi bài đê em ơi, chị ghét bài này cực ý.

- Dạ, oke, để em. Hnay toàn nhạc tủ của chị luôn.

Lần lượt từng người một truyền tay nhau cái ống hút. Có người dùng miệng làm một hơi dài, có người dùng mũi, có người thì ngả vật ra ghế lim dim nhưng cũng có người bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nói nghe nhanh, nhưng cũng phải đến gần chục phút cái ống hút mới đi được gần một vòng khi tới tay nó. Đủ lâu để nó có thể nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong căn phòng, một đôi đã bắt đầu quấn lấy nhau, có thể đó chỉ là thói quen chứ thuốc chắc chưa ngấm nhanh thế. Hai thằng đang túm tụm lại ôm vai bá cổ nói chuyện luyên thuyên cười bô bô như trúng lô xiên, có em thì lẳng lặng rút điện thoại ra nhắn tin xong chơi điện tử... Hoa cầm ống hút lên đặt vào tay nó cười

- Làm tí anh.

Nó nhìn chiếc ống, hơi gợn lòng. Chẳng phải nó cũng là một thứ ma túy, thứ mà nó đã muốn quăng đi ra khỏi cuộc đời từ lâu rồi sao. Những hình ảnh về những đêm thác loạn, những con người sộc về, rồi cả Dương, cả thằng anh khốn nạn của Dương nữa, liệu nếu nó còn sống thì có gặp nhau ở đây?

- Anh sợ à? Yên tâm đê, nghiện thế quái nào được. Có nghiện thì nghiện theo kiểu ăn phở. Thèm thì ăn, không ăn cũng chả sao. Không chết được đâu.

Thấy nó vẫn còn phân vân lưỡng lự, tự dưng mặt của Hoa xị xuống, con bé vất cái ống và cái bật lửa rồi ngửa người trên ghế sofa rên rỉ nghe tức tưởi

- Hút đi anh, quên hết sầu đời, đời làm gì còn cửa với những đứa như anh em mình, đạp lên chúng nó mà sống... Hút với em cho vui...

Lời nói nghe hơi vô nghĩa ấy tự dưng chạm vào lòng nó xót xa. Nó cầm chiếc ống và khè bật lửa hít một hơi ngắn. Thuốc chạy thẳng lên não nhanh và mạnh. Không lờ đờ và mê mệt nhưng hàng trắng và nâu, gấp cả trăm lần cái thể loại tài mà rẻ tiền. Ngay lúc đấy nó chỉ thấy mắt hơi ảo một chút, tiếng rên rỉ của đôi nam nữ bên cạnh rõ hơn tiếng nhạc sàn. Nó cười khùng khục như thẳng điên và nghĩ rằng, phải chăng đứa con của Hoa cũng ra đời trong cái hoàn cảnh ảo diệu như thế này. Nát... đời nát vô cùng... Nó cứ cười... ngày càng to hơn... Vừa mỉa mai vừa khoái trá. Rồi có thể sau đêm nay, số phận mang đến cuộc đời nó một cảm giác, một hương vị mới mà không phải dễ gì dứt ra được... Khục khục... ha... ha... ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.