Dê Ác Đánh Sói

Chương 22




Tần đại nhân lên tiếng trả lời, ôm quyền nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, việc công quan trọng hơn.”

Hoàng thượng cùng thái hậu đã hạ ý chỉ, ông muốn bao che cho quận chúa Trường Bình cũng không có khả năng.

Mọi người đều đi tới đại điện cung Dực Ninh, Vân Vãn Tuyết đã hôn mê bị người ta đưa đi, Vân vương vi đau lòng oán trách, Vân Tử Khiếu đi bên cạnh Vân Nhiễm một bên khác là Tiêu Bắc Dã, hắn an ủi Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm ngươi đừng lo lắng, không có việc gì.”

Vân Nhiễm gật đầu, nói lời cảm ơn Tiêu Bắc Dã: “Cám ơn.”

Trong đại điện cung Dực Nhinh, hoàng thượng cùng thái hậu ngồi phía trên, nhưng người khác phân theo thứ tự ngồi hai bên sườn, Vân Vãn Tuyết nằm ở một bên nhuyễn tháp, thái y đang trị liệu cho nàng ta.

Thượng thư hình bộ ngồi giữa điện, nha đầu Bảo Sắc cùng vài tiểu cung nữ đang quỳ, Vân Nhiễm đứng ở một bên, Vân Tử Khiếu đứng cạnh nàng, lúc này sắc mặt ông cực kỳ khó coi, ông hoàn toàn tin tưởng Vân Nhiễm, bởi vì ông biết Vân Nhiễm không có ngốc như vậy, chuyện này là một cái bẫy, nếu không có gì bất ngờ người đặt bẫy là Vân vương phi.

Vân Vãn Tuyết đầu óc còn chưa đủ để thiết kế được cục diện như vậy hại Vân Nhiễm.

Vân Tử Khiếu nghĩ đến tiện nhân Vân vương phi dám nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy hại Vân Nhiễm, chẳng những hại Vân Nhiễm còn làm chính nữ nhi của mình bị thương nặng, Vân Tử Khiếu thật muốn bóp chết nữ nhân này.

Lúc trước nếu không phải mẫu thân dùng mưu kế hại ông xảy ra quan hệ ông sẽ không cưới nữ nhân này.

Trong cuộc đời ông, chuyện hối hận nhất chính là đã cưới nữ nhân này, rất không biết chừng mực.

Trong đại điện, Tần thượng thư bắt đầu tra hỏi, trước tiên là Bảo Sắc sau đó là Vân Nhiễm, khẩu cung của bọn họ đều giống nhau.

Là Vân Nhiễm cùng Vân Vãn Tuyết xảy ra bất hòa, sau có quận chúa Trường Bình kích động đâm bị thương Vân Vãn Tuyết.

Nhân chứng vật chứng đều đủ, Tần thượng thư nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, hiện tại ngươi còn gì để nói?”

Trong điện mọi người đều nhìn về phía Vân Nhiễm, Vân Nhiễm định lên tiếng, không ngờ ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm xinh đẹp.

“Bản cung có thể chứng minh không phải quận chúa Trường Bình động thủ.”

Có người từ bên ngoài điện đi vào, mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ bé, mặc váy cẩm quý giá, trên đầu cài châu sai phấn trang ngọc triệt, rất đáng yêu.

Tiểu nha đầu này là nữ nhi của tân đế công chúa Chiêu Dương Sở Y, bạn nhỏ Sở Y Y đi đến trước mặt mọi người chỉ vào Bảo Sắc: “Ngươi nói bậy, tiểu thư là ngươi không phải quận chúa đâm bị thương, mà là bị ngươi đâm bị thương.”

Lời vừa nói ra cả điện ồ lên, người khác không nói chuyện, sắc mặt thái hậu cũng không đẹp, nhìn Sở Y Y.

“Y Y, ngươi nói bậy bạ gì đó.”

Sở Y Y cũng không nhìn thái hậu, kiên trì với lời nói của mình.

“Bẩm hoàng tổ mẫu, Y Y không có nói bậy, lúc đó Y Y muốn đi tìm Trường Bình, bởi vì quá đông người nên Y Y trốn ở vườn hoa nhỏ phía tây, sau đó nhìn thấy các nàng lén lút ở hoa viên, Y Y thấy không ổn, nên trố ở đó nhìn các nàng, không ngờ nữ nhân này rút đao đâm tiểu thư nhà mình bị thương rồi đổ tội cho Trường Bình.”

Công chúa Chiêu Dương vừa dứt lời, mọi người im lặng, thật sự như vậy sao, nếu như Vân Vãn Tuyết là bị Bảo Sắc đâm bị thương như vậy chứng minh chuyện này là một vở kịch do Vân Vãn Tuyết tự biên tự diện hại quận chúa.

Sắc mặt thái hậu phát ra vẻ lo lắng, nhìn Sở Y Y, cực kỳ căm tức, nhưng nhanh chóng hiện lên vẻ từ ái, nhìn Sở Y Y.

“Y Y, người có thích quận chúa Trường Bình không.”

Y Y vừa nghe hoàng tổ mẫu nói, lập tức gật đâu: “Đúng vậy, Trường Bình là bằng hữu của con, con thích nàng.”

Thái hậu nhìn Vân Nhiễm lại nhìn Sở Y Y: “Bởi vì con thích quận chúa, nên không muốn để người khác khi dễ nàng ta có đúng không?”

Sở Y Y lại gật đầu, công chúa An Nhạc ở bên người thái hậu nhướng mày, vốn nghĩ Y Y xuất hiện, Vân Nhiễm sẽ có chuyển cơ, không ngờ thái hậu lại du dỗ Y Y, hiện tại mọi người đều biết Y Y là tiểu bằng hữu của Vân Nhiễm, Y Y thích Vân Nhiễm, do vậy lời nói của bạn nhỏ Y Y không thể làm chứng.

Công chúa An Nhạc vừa suy nghĩ, quả nhiên thái hậu nghiêm khắc lên tiếng.

“Công chúa Chiêu Dương còn nhỏ, lại thích quận chúa Trường Bình nên lời nói không thể làm chứng cớ.”

Thái hậu vừa dứt lời, Sở Y Y khó tin mở to hai mắt nhìn hoàng tổ mẫu, nhìn bà xa lạ sao hoàng tổ mẫu lại như vậy, biết Trường Bình là bằng hữu của mình, tưởng bà sẽ giúp, vì sao lại làm vậy, hơn nữa những gì Y Y nói đều là sự thật.

“Hoàng tổ mẫu, Chiêu Dương nói đều là thật.”

Thái hậu nhìn cung nữ bên người Sở Y Y: “Còn không dẫn công chúa Chiêu Dương đi, không thấy nơi này đang xử án sao?”

Tiểu cung nữ nhanh chóng đến ôm Sở Y Y rời đi, Y Y không chịu nhìn hoàng thượng: “Phụ hoàng, Chiêu Dương không có nói đói, sự thật là nha hoàn này đâm tiểu thư nhà nàng, phụ hoàng tin Chiêu Dương đi.”

Trên đại điện Sở Dật Kỳ rất thích Chiêu Dương, vừa thấy nữ nhi đau lòng muốn lưu nàng lại.

“Mẫu hậu.”

Thái hậu nhìn Sở Dật Kỳ: “Nó chỉ là một hài tử biết cái gì.”

Sắc mặt Sở Dật Kỳ u ám, hắn phát hiện thời gian gần đây thái hậu rất cường thế, thích nhúng tay vào chính sự của hắn, đây không phải là việc tốt, ánh mắt Sở Dật Kỳ hơi mị lên, bắn ra tia sắc bén nhưng cũng im lặng không nói gì.

Thái hậu nhìn thượng thư hình bộ: “Tiếp tục thẩm đi, Chiêu Dương tuổi còn nhỏ lời nói không đáng tin.”

Lúc này Bảo Sắc chỉ cảm thấy vừa chết đi sống lại, lúc công chúa Chiêu Dương mở miệng nàng ta thiếu chút muốn ngất đi, không ngờ thái hậu lại ra tay,

Thương thư hình bộ nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, hiện tại còn gì để nói?”

Tiêu Bắc Dã dẫn đầu nở nụ cười, hắn cười sang sảng lên tiếng: “Tần đại nhân sẽ không đi tin vào nhân chứng vật chứng này chứ, có trăm ngàn kẽ hở, bản thế tử có thể kể ra trước một hai điểm đáng ngờ.”

Thượng thư hình bộ nhìn Tiêu Bắc Dã, mọi người cũng nhìn vị thế tử Tây Tuyết này.

Hắn tùy tiện lên tiếng: “Đầu tiền vài cung nữ này, đêm nay là cung yến, theo ý đều đang bận rộn bên phía cung Dực Ninh, sao lại nhàn nhã chạy đến hoa viên phía tây, còn nhìn quận chúa cùng Vân tiểu thư tranh chấp.”

Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, mọi người đăm chiêu suy nghĩ, đúng vậy đêm nay cung yến cần rất nhiều nhười, sao lại có ba bốn người vô sự chạy đến hoa viên phía tây.

“Thứ hai, đêm nay là cung yến bất cứ kẻ nào cũng không được mang vũ khí sắc bén vào cung dự tiệc, hung khí lợi hại thế này từ đâu mà có.”

Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời đã có người nói tiếp: “Điểm thứ ba, hoa viên phía tây ngọn đèn mờ, các nàng cách một khoảng như vậy, sao lại nhìn thấy rõ là quận chúa đâm bị thương Vân tiểu thư mà không phải nàng ta tự làm mình bị thương?”

Lời vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc, là Yến Kỳ luôn cùng Vân Nhiễm đối chọi gay gắt.

Vân Nhiễm cũng ngạc nhiên, Yến tiện nhân khi nào thì tốt như vậy, hắn không hạ thạch tín đã là may lắm rồi, hiện tại còn thay nàng nói chuyện, mặt trời chắc mọc đằng tây. Thực tế, dù những người này không nói, nàng cũng có cách chứng minh mình trong sạch, nhưng cảm giác có người ủng hộ thật tốt.

Yến Kỳ không để ý đến bất cứ kẻ nào, khóe môi cười thản nhiên nhìn bảo sắc nói từng chữ một.

“Quan trọng nhất, các ngươi nói quận chúa Trường Bình kích động đâm bị thương Vân tiểu thư, như vậy chỉ cần xem vết đao cùng trạng thái máu phun ra là có thể chứng minh là ai động thủ, nếu là quận chúa, lúc đó nàng kích động ra tay sẽ rất ngoan, miệng vết thương sẽ nặng, trên người quận chúa cũng sẽ bị dính máu, còn nếu là nha đầu này, khẳng định trong lòng có sợ hãi, xuống tay không đủ lực, miệng vết thương nhẹ hơn, máu chỉ chảy nhỏ giọt, chỉ cần kiểm tra sẽ rõ.”

Yến quận vương vừa dứt lời, mọi người trong điện đều nhìn nha đầu Bảo Sắc, trên mặt không chút huyết sắc ra sắc lắc đầu: “Không có, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ.”

Mọi người trong điện đều nhìn Tần thượng thư, Tần thượng thư lệnh cho thủ hạ đến kiểm tra miệng vết thương trên người Vân Vãn Tuyết.

Vân Nhiễm thừa nhận Yến tiện nhân có năng lực, mặc dù hắn nói chuyện tiện, tâm tiện nhưng rất thông minh, những gì hắn nói chính là lời nàng muốn nói, chỉ cần kiểm tra miệng vết thương sẽ biết.

Rất nhanh viên quan nghiệm vết thương đã đi tới cung kính bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, vết thương của Vân tiểu thư rất nhỏ, hơn nữa máu chỉ nhỏ giọt.”

Lời này vừa nói ra, mọi người nổ tung, sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, thân hình Vân vương phi lung lay sắp đỏ, bà tự hi sinh nữ nhi, vẫn không hại được Vân Nhiễm, sao có khả năng, tại sao lại như vậy.

Sắc mặt Sở Dật Kỳ âm ngao nhìn Bảo Sắc, tiện tì này lại dám cùng chủ tử nàng tự biên tự diễn làm nhục quốc thể Đại Tuyên,

Nha đầu Bảo Sắc sợ hãi ngất đi, vài cung nữ phía sau cũng nơm nớp lo sợ thân mình.

Tần đại nhân đang muốn ra lệnh cho thủ hạ đem bảo sắc cùng vài cung nữ bắt ra ngoài, không ngờ trong đoàn sứ thần Tây Tuyết một người lao ra nhắm ngay Bảo Sắc đấm đá: “Tiện nhân, dám hại người, hại Vân tỷ tỷ của ta, ta đánh chết ngươi, đánh chết tiện nhân nhà ngươi.”

Người lao tới hành hung Bảo Sắc chính là Ninh Cảnh, hắn thấy nàng ta hại sư phụ sớm đã thành tiểu thú điên cuồng làm sao nghĩ được nhiều, hắn bộc phát khiến người trong điện sợ ngây người, mắt thấy bảo sắc bị đánh chết đi sống lại, Tần đại nhân mới hồi phục tinh thần, ra lệnh.

“Người đâu, kéo Ninh công tử ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.