Dê Ác Đánh Sói

Chương 20




Tự biên tự diễn nhận quả đắng

Trước cửa hoa viên cung Dực Ninh không ít người nhìn thái tử Cơ Kình Thiên, đây là Cơ thái tử sao? Quả nhiên là nam tử tao nhã kinh diễm, hoa quan mỹ phục, khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt đen như màn đêm, khóe môi lạnh bạc như nước, cả người vô song tao nhã lại có một cỗ sát khí cường đại. khiến người ta vừa nhìn đã biết hắn lãnh khốc vô tình.

“Cơ thái tử thật tuấn tú, khó trách có thể sánh cùng Yến quận vương, Tiêu thế tử xưng thiên hạ tam kiệt.”

“Nghe nói Cơ thái tử là người tâm ngoan thủ lạt.”

“Bọn họ không phải là người tốt, chúng ta nói nhỏ chút, đừng để bọn họ nghe thấy.”

Đám người Lam Tiểu Lăng nói nhỏ bên tai Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, Cơ thái tử quả nhiên xuất sắc, nhưng vì sao Triệu Thanh Nghiên lại ở cùng một chỗ với Cơ thái tử.”

Lúc này đã có không ít người phát hiện bên cạnh thái tử là tiểu thư Triệu Thanh Nghiên của phủ thừa tướng, Triệu Thanh Nghiên tú lệ quyến rũ, ôn nhu cười như nước, đáy mắt hiện lên chút đắc ý, nhưng trên mặt không hiện nửa phần, tiêu sái đi theo thái tử Đông Viêm tiến vào điện.

Có người bàn tán.

“Triệu tiểu thư sao lại đi cùng thái tử nước Đông Viêm?”

“Lẽ nào Cơ thái tử thích Triệu tiểu thư.”

“Triệu tiểu thư dung mạo xinh đẹp, thích nàng ta cũng là chuyện bình thường.”

Vân Nhiễm híp mắt nhìn hai người này, đoán quan hệ của bọn họ, Cơ Kình Thiên thích Triệu Thanh Nghiên sao, lúc trước nàng để Long Nhị đi điều tra cũng không tra ra chuyện này, chẳng lẽ bọn họ bí mật qua lại, nhưng sao hôm nay lại công khai xuất hiện, Vân Nhiễm có chút mờ mịt không hiểu.

Đúng lúc này, Cơ Kình Thiên cúi đầu nhìn Triệu Thanh Nghiên, không biết nói cái gì kiến nàng ta ôn nhu cười đáp lại, trong mắt thái tử dịu dàng mọi người đều nhìn rõ, cái này chứng minh một điều Cơ thái tử thích Triệu tiểu thư phủ thừa tướng.

Khó trách mắt nàng ta vẫn cao, hóa ra đã sớm có người thương, lại còn là thái tử Đông Viêm, nếu nàng có thể gả tới Đông Viêm, có thể sẽ thành hoàng hậu.

Nhưng mà Đông Viêm sẽ chịu lập Triệu tiểu tư làm hậu sao?

Sứ thần Đông Viêm đã tới, Sở Văn Hạo phủ cẩm thân vương phụ trách tiếp đón Cơ thái tử vào cung Dực Ninh, đại thần trong triều lập lức tới bồi Cơ thái tử nói chuyện, Triệu Thanh Nghiên cũng bị đám người quận chúa Minh Tuệ kéo đi, tất cả đều vây quanh nàng ta.

“Triệu tỷ tỷ, thành thật khai ra đi, người cùng Cơ thái tử thích nhau lúc nào, cũng thật là nhanh, một chút tiếng gió cũng không lộ.”

“Đúng vậy thật không ngờ, khó trách không thấy ngươi thích ai, hóa ra là đã sớm có người thương.”

“Triệu tỷ tỷ về sau tỷ chắc sẽ gả tới Đông Viêm.”

Triệu Thanh Nghiên vẻ mặt thẹn thùng nhìn vài bằng hữu tốt, trừng mắt liếc các nàng một cái: “Hiện tại không phải mọi người đều biết rồi sao.”

Nàng ta nói ra lời này, mọi người càng thêm khẳng định chuyện này là thật, là thái tử Đông Viêm nha, cùng Yến quận vương xưng thiên hạ tam kiệt, nam nhân xuất sắc như vậy lại thích Triệu Thanh Nghiên, thật sự làm cho người ta ghen tị.

Lam Tiểu Lăng nhỏ giọng bên tai Vân Nhiễm: “Ngươi nói xem, mắt Cơ thái tử có phải có vấn đề không, sao lại thích nữ nhân dối trá, vẫn tự cho mình là thanh cao, lại còn thông đồng cùng người khác làm bậy, “

Vân Nhiễm nhìn Lam Tiểu Lăng, cười nói: “Ngươi không phải là ghen tị với nàng ta chứ?”

“Hừ, ghen gì, cho dù nam nhân kia thích ta ta cũng không gả đến Đông Viêm, bởi vì phụ thân ta là phụng quốc tướng quân Đại Tuyên.

Hạ Tuyết Dĩnh nhỏ giọng hỏi Lam Tiểu Lăng: “Vậy ngươi nói xem, phủ thừa tướng sẽ sả Triệu Thanh Nghiên tới Đông Viêm sao?”

Vài người im lặng suy nghĩ, Lam Tiểu Lăng nói thầm: “Không phải nàng ta có muốn hay không, mà là Đông Viêm có muốn để cho người Đại Tuyên chúng ta làm hoàng hậu không, theo ý mà nói nàng ta không thích hợp, cùng lắm cũng chỉ là quý phi.”

Không có quốc gia nào nguyện ý để chi nữ của trọng thần nước khác làm hoàng hậu, hoàng hậu là đại diện cho cả nước, nếu hắn thực sự làm vậy thì chứng minh hắn không muốn làm hoàng đế, bởi đại thần cùng dân chúng sẽ không chấp nhận chuyện như vậy, cho nên Cơ thái tử có thích Triệu Thanh Nghiên cũng không có khả năng cưới nàng ta làm hậu, không có gì phải hâm mộ.

Nơi này đang náo nhiệt bàn tán, ngoài điện lại có tiếng thái giám vang lên.

“Sứ thần Nam Ly đến, sứ thần Tây Tuyết đến.”

Mọi người lại cùng đổ dồn ánh mắt về phía cửa cung Dực Ninh, chỉ thấy một đoàn người nối đuôi nhau đi vào, hấp dẫn nhân là vài thân ảnh, một người cẩm y màu trắng, khuôn mặt như hoa sen cao ngạo, tinh khiết, vẻ mặt cười như hoa nở rộ, người này là Yến quận vương Yến Kỳ.

Chỉ cần hắn đến nơi nào, nơi đó giống như được phủ hào quang khiến tâm tình người ta sung sướng.

Yến quận vương tuấn mỹ khác với thái tử Đông Viêm sắc bén khí phách, lại khác với Tiêu thế tử cuồng dã như ngọn lửa.

Lại nhìn tiểu Minh vương nước Nam Ly tuy không nằm trong thiên hạ tam kiệt nhưng Tần Văn Hãn cũng là một vương gia trầm ổn, tiến lui thích hợp, có khí chất của quân tửm trong điện cũng có không ít vị tiểu thư uwua thích, bàn tán về hắn,

Yến Kỳ dẫn sứ thần hai nước tiến vào, lúc đi qua bên người Vân Nhiễm Tiêu Bắc Dã lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, quận chúa Trưởng Bình.”

“Chào, Tiêu thế tử,” Vân Nhiễm cười gật đầu, Ninh Cảnh bên cạnh Tiêu Bắc Dã đã muốn chạy đến bên người Vân Nhiễm, nhưng bị Vân Nhiễm trừng mắt nhìn đành an phận, đây là cung Dực Ninh Đại Tuyên, Ninh Cảnh lại đi cùng sứ đoàn Tây Tuyết.

“Quận chúa Trường Bình, Bắc Dã muốn tới cửa bái phỏng?” Tiêu Bắc Dã muốn nói tối nay muốn tới nhà thăm Vân Nhiễm, nhưng chưa kịp dứt lời, Yến quận vương ở phía sau đã lên tiếng đánh gãy lời nói: “Tiêu thế tử, mời vào điện nghỉ ngơi một lát, yến hội rất nhanh sẽ bắt đầu.”

Sắc mặt Yến Kỳ ôn nhuận tao nhã như sen, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. Nhìn thấy Vân Nhiễm liền nhớ tới những chuyện bất ngờ xảy ra gần đây, tâm tình không thoải mái, hiện tại mọi người ở Đại Tuyên đều cho rằng Tống Tình Nhi là nữ nhân của hắn khiến hắn không thể chối cãi, hắn cũng lười đi thanh minh giải thích, mọi chuyện hoang mang này đều do Vân Nhiễm chỉnh hắn mà ra, nữ nhân này gặp ai cũng nói hắn từ hôn nàng là vì có người thương, tâm tình Yến Kỳ càng thêm khó chịu, Vân Nhiễm cũng đừng mong được thoải mái.

Tiêu Bắc Dã có hứng thú với nàng, nàng cũng có hứng thú với hắn ta, Yến Kỳ kỳ liền gây sự không để cho nàng được như ý.

Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, khóe môi nở nụ cười hờ hững như không, lúc nhìn Vân Nhiễm ánh mắt bắn ra tia sắc bén, đáng đời.

Vân Nhiễm liếc hắn một cái, cũng không chịu thua kém, ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc dã cười ôn nhu: “Tiêu thế tử đi vào nghỉ ngơi trước, yến hội rất nhanh sẽ bắt đầu.”

“Được, có gì nói chuyện sau,” Tiêu Bắc Dã gật đầy, xoay người dẫn Ninh Cảnh đi vào trong đại điện, Yến Kỳ đi bên cạnh Vân Nhiễm ném cho nàng một câu: “Ngươi gây chuyện với bản quận vương, bản quận vương sao có thể không phụng bồi.”

Yến Kỳ nói xong nhẹ nhàng tiêu sái dời đi, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái vô song, không ít người đều nhìn hắn, mắt hâm mộ, trong lòng như có con nai chạy loạn. Yến quận vương thật ôn nhu, nhìn đi nhìn lại các nàng vẫn cảm thấy Yến quận vương là tốt nhất.

Cơ thái tử tuy rằng tuấn tú, nhưng lại lãnh khốc vô tình, một người kia thì ngông cuồng bá đạo, chỉ có Yến quận vương mới là công tử ôn nhuận như ngọc.

Vân Nhiễm đứng phía sau nghe đám nữ nhân bình phẩm, trực tiếp dè bỉu, tiện nhân giả tiên.

Nàng vừa mắng Yến Kỳ vừa quan sát đoàn xứ thần Nam Ly, dẫn đầu là tiểu Minh vương gia Tần Văn Hãn, hắn ở Nam Ly được dân chúng kính yêu xưng danh tiểu Minh vương, bởi vì những việc hắn làm đều vì phúc lợi của dân chúng.

Người này âm trầm nội liễm, giơ tay nhấc chân đều thư thái, tuy rằng xuất thân từ hoàng thất nhưng không cao cao tại thượng, thân thiện dễ gần, Tần Văn Hãn đi cùng thượng thư hộ bộ hai người vừa đi vừa nói chuyện nhanh chóng tiến vào đại điện.

Ngoài điện mọi người nhiệt tình nghị luận, được nhắc đến nhiều nhất là Tiêu Bắc Dã, Cơ thái tử, Yến quận vương, ngoài ra còn có Triệu Thanh Nghiên và Vân Nhiễm, mọi người nhìn ra được, Cơ thái tử có cảm tình với Triệu tiểu thư phủ thừa tướng, Tiêu thế tử có cảm tình với quận chúa Trường Bình.

Người người đều nhỏ giọng thì thầm.

Lam Tiểu Lăng Hạ Tuyết Dĩnh lại gần Vân Nhiễm hỏi nhỏ: “Vân Nhiễm, có phải Tiêu thế tử thích ngươi không?”

“Khẳng định, ta thấy ánh mắt hắn nhìn Vân Nhiễm cực kỳ nóng bỏng.”

Vân Nhiễm im lặng, nàng cũng Tiêu Bắc Dã mới gặp mặt có hai lần, sao đã thành thích nhau rồi.

“Các ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, Tiêu thế tử là rồng phượng trong biển người, sao có thể thích ta được?”

Nàng không tự coi nhẹ mình, mà đây là sự thật.

Nhưng Lam Tiểu Lăng và Hạ Tuyết Dĩnh lại không đồng ý với quan điểm của Vân Nhiễm. Lam Tiểu Lăng kéo tay Vân Nhiễm: “Sao lại không thích, nếu ta là nam tử, ta nhất định sẽ thích ngươi, không phải ngươi không cưới.”

Vân Nhiễm nghe Lam Tiểu Lăng nói liền cười rộ lên: “Được, ngươi biến thành nam nhân đi, ta nhất định gả cho ngươi.”

Hạ Tuyết Dĩnh trừng mắt nhìn hai người này: “Các ngươi chuyện như vậy cũng dám nghĩ, thiên hạ không phải sẽ có thêm hai hòa thượng sao.” Nói xong cười khanh khách.

Vân Nhiễm cùng Lam Tiểu Lăng trừng mắt nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, hai ngươi dùng tay nhéo eo nhỏ của nàng tam khiến nàng ta chạy nhanh xin tha thứ: “Không dám, không dám.”

Nơi này loạn thành một đoàn, phía sau có người đi tới đứng sau lưng Vân Nhiễm.

“Vân Nhiễm,” Vân Nhiễm quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Đường Tử Khiên, hắn không còn tiêu sái như trước mà có chút bất an, nhìn Vân Nhiễm cẩn thận lên tiếng: “Vân Nhiễm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh vừa nghe thấy Đường Tử Khiên nói đã nhướng mày trợn mắt, đi tìm người khác nói đi.

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Đường Tử Khiên, sắc mặt như phủ băng mỏng, lạnh lùng nói: “Đường Tử Khiên, về sau đừng tìm ta nói chuyện, ta không quen biết ngươi.”

“Vân Nhiễm, ngươi hãy nghe ta nói.”

Vân Nhiễm khoanh tay trước ngực nhin Đường Tử Khiên, hắn kéo tay nàng lôi lôi kéo khiến nhiều người nhìn bọn họ Vân Nhiễm bỏ tay Đường Tử Khiên ra: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng lằng nhằng, chuyện này nếu để rơi vào tai hoàng thượng, ngươi nói xem hoàng thượng có hạ chỉ ban hôn cho chúng ta không.”

Sắc mặt Đường Tử Khiên lập tức thay đổi, nhanh chóng buông Vân Nhiễm ra, thấy Vân Nhiễm sắp đi lại kéo nàng: “Vân Nhiễm, ngươi hãy nghe ta nói.”

Vân Nhiễm không muốn dây dưa với hắn cho nên bất động: “Buông ra.”

“Ngươi cam đoan không rời đi, ta sẽ buông.”

“Buông ra,” sắc mặt Vân Nhiễm quát lạnh, khiến Đường Tử Khiên bị uy hiếp buông tay nàng ra, nhưng nàng cũng không rời đi, mà lạnh lùng nói: “Nói đi”

“Lần trước ta không biết tên tiểu tử Tần Dục Thành từng trêu chọc ngươi, hơn nữa ta cũng có thể khẳng định hắn thực sự thích ngươi, là thật, ta dùng đầu của ta để cam đoa với ngươi, hắn thích ngươi không phải là nói đùa.”

Vẻ mặt Đường Tử Khiên chân thành nói, Vân Nhiễm nhìn hắn, thấy thần sắc cử chỉ đều thành thật, không giống đang nói dối, nhưng Vân Nhiễm chợt nghĩ đến chuyện hoàng thượng chỉ hôn nàng cho hắn, mà hắn không muốn cưới nàng, có khi nào hắn có chủ ý để nàng cùng Tần Dục Thành thành một đôi, như vậy hắn sẽ không cần cưới nàng.

“Đường Tử Khiên, đây không phải là mưu ma chức quỷ của ngươi chứ.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời Đường Tử Khiên ngây ngẩn cả người, nữ nhân này quá thông minh, người ta vẫn nói nữ nhân quá thông minh nam nhân không có tình cảm, cái gì cũng liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấu còn gì thú vị, điểm này của Vân Nhiễm thật không đáng yêu, làm hắn không dám đánh chủ ý với nàng.

“Ngươi cho rằng Tần Dục Thành nếu không thích ngươi, chỉ dựa vào lời ta hắn sẽ làm theo sao.”

Đường Tử Khiên nói nhưng lời này là thật, Tần Dục Thành cũng không phải hạng người vô năng, sao có thể chỉ nghe Đường Tử Khiên nói vài câu đã động tâm tư muốn kết hôn với nàng, nhưng cho dù hắn thích nàng thì đã sao? Vân Nhiễm mặt bỏ đi vẻ lạnh như sương cươi thanh thoát nhìn Đường Tử Khiên.

Đường Tử Khiên thấy nàng như vậy, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Vân Nhiễm ôn nhu hỏi: “Ngươi xác định hắn thích ta, không phải gạt ta.”

Đường Tử Khiên cam đoan: “Cái này ta có thể cam đoan, nếu ta nói dối sẽ khiến ta cưới ngươi làm vợ.”

Vân Nhiễm có chút dở khóc dở cười, nhưng vì hắn nói những lời như vậy lại thấy nàng có thể tin đây là thật, bởi vì hắn sợ hãi cưới nàng.

Cho nên Tần Dục Thành thích nàng là thật.

“Tốt rồi, nếu như vậy ta sẽ không trách ngươi.”

“Chúng ta vẫn là bằng hữu đúng không?” Đường Tử Khiên không quan tâm Vân Nhiễm có thích Tần Dục Thành hay không, hắn quan tâm là Vân Nhiễm có trách hắn hay không, hắn vẫn quý trọng bằng hữu như nàng.

“Là bằng hữu, nhưng ngươi thay ta nói một câu với Tần Dục Thành.”

Đường Tử Khiên nhanh chóng gật đầu: “Ngươi nói.”

“Ta không thích hắn, bảo hắn đừng thích ta.” Vân Nhiễm nói chắc như đinh đóng cột, tuyệt không dài dòng lằng nhằng, Đường Tử Khiên ngây ngẩn nhìn Vân Nhiễm, phát hiện vẻ mặt nàng không giống nói đùa, Đường Tử Khiên xác định mình không có nghe nhầm, Vân Nhiễm không thích Tần Dục Thành, điều này khiến hắn có chút u ám, đồng thời lại có chút lo lắng: “Vân Nhiễm ngươi không thích Tần Dục Thành, chẳng lẽ ngươi thích Tiêu thế tử Tây Tuyết, ngươi là quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, hoàng thượng sẽ không đồng ý gả ngươi cho Tiêu thế tử.”

Vân Nhiễm trầm mặt nhìn Đường Tử Khiên: “Việc này không phải chuyện của ngươi, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết là được, vẫn là bằng hữu của ta, không phải ngươi vẫn muốn học ngũ sắc lưu quang họa sao, rảnh rỗi ta sẽ dạy ngươi?”

“Được, được, ta nhất định sẽ nói với tiểu tử đó.”

Đường Tử Khiên hưng phấn, không quan tâm tới Tần Dục Thành Đau Khổ hay mất hứng, liền xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.