Dê Ác Đánh Sói

Chương 14




Tống Tình Nhi thật sự không nghĩ ra, vì sao Yến quận vương từ hôn quận chúa Trường Bình, đây là đả kích trí mạng với nữ tử, Tống Tình Nhi nhớ tới Nguyệt tỷ tỷ đưa cho nàng một phong thư cũng không nói rõ, chỉ bảo nàng giả trang thành người đã cứu Yến quận vương, còn muốn nàng gả cho Yến quận vương.

Tuy rằng Yến quận vương ngoại hình xuất sắc, là năm nhân tôn quý hiếm có trong trời đấy nhưng Tống Tình Nhi cảm thấy, nam nhân như vậy chỉ có đứng từ xa ngắm nhìn không nên động chạm, nàng không có tâm tư gả cho Yến quận vương, thật ra nhìn quận chúa Trường Bình tuyệt sắc như vậy, thật xứng đôi với Yến quận vương, dù là ngoại hình hay là khí chất đều rất tương xứng.

Tống Tình Nhi đang tự mình suy nghĩ, không nói gì, đằng trước Sở Văn Hạo với Yến Kỳ không coi ai ra gì lên tiếng nói chuyện.

“Yến Kỳ, ngươi nói sứ thần Tây Tuyết sáng mai có thể tới Lương Thành chưa?”

“Ta đã phái thủ hạ đi tìm hiểu, tin tưởng đêm nay sẽ có tin, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trưa ngày mai sẽ vào thành.”

“Umh, lần này hoàng thượng giao chuyện tiếp đãi sứ thần cho chúng ta, chúng ta cần phải tiếp đón cẩn thận, không thể để bọn họ làm loạn ở Lương Thành. “

Lời nói của Sở Văn Hạo thu hút sự chú ý của Vân Nhiễm.

Sứ thần nước Tây Tuyết đến, đám người Tiêu Bắc Dã phủ Cung thân vương đến đây, thật sự là quá tốt, cuối cùng nàng cũng có thể gặp Tiêu Bắc Dã.

Đoàn người vừa đi đến ngoài cửa, đột nhiên cửa một gian phòng mở ra, một nữ nhân cao ngạo quát: “Yến Kỳ, ngươi đứng lại đó cho ta.”

Phía trước Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy trước cửa phòng đằng sau có một nữ nhân cả vú lấp miệng em đang đứng, quận chúa Minh Tuệ phủ trưởng công chúa.

Cửa một gian phòng khác cũng mở ra, có người thò đầu ra xem. Lại là Định vương Sở Dật Lam, động tĩnh ban nãy dưới lầu, không ít người trên lầu hai đều nghe thấy, Sở Dật Lâm đang xem náo nhiệt còn đang nghĩ đám người Yến Kỳ cùng Tần Dục Thành đánh nhau, không ngờ cuối cùng lại không có việc gì.

Đồng thời, hắn cũng thấy được khuôn mặt chân thật của Vân Nhiễm, nàng lại là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, trong lòng hận ý càng mãnh liệt, nữ nhân này lại dùng dịch dung che diện mạo, không phải đang đùa giỡn hắn sao?

Trong lòng Sở Dật Lâm phẫn hận không nói nên lời, nhưng nhìn Vân Nhiễm vẫn kinh diễm, Vân Nhiễm vừa thủy linh kiều diễm, lại có điểm xảo quyệt, giảo hoạt, khiến nam nhân muốn chinh phục, nhưng nữ nhân này lại không thích hắn, nghĩ đến đây lồng ngực Sở Dật Lâm lại tràn đầy lửa giận.

Vân Nhiễm vờ như không thấy, ánh mắt thản nhiên lướt qua người Sở Dật Lâm, giống như xem lá rụng trên đường, không dư thừa biểu cảm.

Tất cả mọi người đều nhìn quận chúa Minh Tuệ.

Quận chúa Minh Tuệ, bá đạo đi tới chỉ vào người Tống Tình Nhi hỏi Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi nói rõ ràng cho ta, nữ nhân này là ai?”

Lông mày Yến Kỳ dựng lên, thần thái lạnh nhạt, thanh âm cũng mang theo vài phần chán ghét.

“Việc này không liên quan đến quận chúa Minh Tuệ.”

“Yến Kỳ, ngươi thật quá đáng, ngươi biết rõ ta thích ngươi, sao lại đối xử với ta như vậy.”

Quận chúa Minh tuệ bạo phát lửa giận, quát to.

Yến Kỳ tao nhã như trúc nhanh nhẹn đi tới hìn từ cao uống: “ Như vậy bản quận vương ở tại đây nói một lần, quận chúa Minh Tuệ ta không thích ngươi, đem tình cảm của ngươi thu hồi đi, đừng làm ta phiền lòng.”

Yến Kỳ dứt lời, quận chúa Minh Tuệ trắng bệch mặt, mắt mở lớn không thể tin, che miệng lại kinh hãi nhìn Yến Kỳ.

Nhìn nàng ta bị đả kích, tâm tình Vân Nhiễm tốt lên, cuối cùng cũng cảm thấy Yến tiện nhân còn có chỗ dùng được, tận lực đả kích tra nữ, rất xứng đáng.

“Vì sao, tại vì sao?”

Quận chúa Minh Tuệ lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, xông tới Tống Tình Nhi: “Ngươi đồ tiện nhân, nữ nhân đáng chết, ta muốn giết ngươi, nhất định là nươi, nhất định là ngươi mê hoặc hắn, hắn mới không thích ta, ta muốn giết chết ngươi.”

Sắc mặt Tống Tình Nhi khẽ biến, thân hình né tránh, nàng biết chúy võ công nên tránh được công kích của quận chúa Minh Tuệ.

Quận chúa Minh Tuệ thấy nàng tránh được, lại càng điên cuồng xông tới, lúc này chưa cần Tống Tình Nhi động thủ, tay áo Yến Kỳ đã nhấc, một đạo kình phong bắn quận chúa Minh Tuệ bay ra ngoài, Định vương ở cách đó không xa nhanh chong bay theo đón được quận chúa Minh Tuệ.

Tuy rằng hắn không muốn cứu nữ nhân này, nhưng đây là nữ nhi duy nhất của bác, nếu nàng ta bị thương, bác biết hắn ở đây mà không cứu nhất định sẽ trách tội, cho nên Định vương không thể không ra tay.

Sở Dật Lâm tiếp được quận chúa Minh Tuệ, lạnh lùng nâng mắt nhìn Yến Kỳ.

“Yến quận vương, ngươi thật quá phận, dám động tay chân với quận chúa.”

Yến Kỳ cũng không sợ hãi, nhường mày ung dung mở miệng: “ Nàng ta tốt nhất đừng tùy tiện động tay chân với người bên cạnh bản quận vương, nếu không bản quận vương không ngại hủy diệt nàng ta.”

Yến Kỳ xoay người cũng không thèm nhìn tới quận chúa Minh Tuệ ở đằng sau, mặt quận chúa Minh Tuệ trắng bệch như giấy, thân hình run run đứng lên, nam nhân này đối với nàng thật vô tình, vì cái gì hắn lại đối xử với nàng như vậy, hắn vì che chở cho nữ nhân kia, nữ nhân kia chẳng qua chỉ là nữ nhi của một phủ doãn nho nhỏ, không xuất sắc, không xinh đẹp, hắn vì sao lại thích nàng.

Yến Kỳ không để ý tới bất cứ kẻ nào, nhìn Tống Tình Nhi, xác định nàng ta không có chuyện gì, liền cùng Sở Văn Hạo đi vào trong phòng.

Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên nhìn thoáng qua quận chúa Minh Tuệ, lại nhìn Tống Tình Nhi.

Xem ra nữ tử này là người Yến Kỳ thích, bằng không luôn lạnh nhạt mặc kệ sống chết như hắn sao lại ra tay trợ giúp nàng.

Nam nhân này thật không có mắt, ngươi xem Vân Nhiễm xinh đẹp, thiên kiều bá mị hắn không thích, lại đi thích nữ nhân có diện mạo bình thường, tâm tư của hắn cũng thật khác người.

Đoàn người tiến vào trong phòng, tiểu nhị dâng đồ ăn lên rồi lui ra ngoài.

Trên bàn chia làm hai bên phân ranh giới rõ ràng, ánh mắt sắc như dao, phi đao bay toán loạn.

Cuối cùng Tống Tình Nhi nhìn không nổi, nhịn không được lên tiếng: “Tốt rồi, ăn cơm thôi, nếu đã quyết định chung phòng, cần gì phải đối chọi gay gắt.”

Yến Kỳ nâng mắt thâm thúy nhìn Tống Tình Nhi, lần thứ mười đánh giá Tống Tình Nhi.

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Tống Tình Nhi không giống ngày đó cứu hắn, thật ra yêu nữ Vân Nhiễm ở phía đối diện lại giống mười phần, Tống Tình Nhi chỉ được cái dung nhan của nàng.

Yến Kỳ không khỏi nghi hoặc, đến tột cùng xảy ra vấn đề ở đâu? Hay là hắn có vấn đề.

Trong gian phòng, Vân Nhiễm cười với Tống Tình Nhi, ôn hòa, ấm áp như ánh nắng kiều diễm, khi nhìn lại Yến Kỳ lại là mưa giông chớp giật, gió bão tung hoành.

“Yến quận vương đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất nên phái người bảo vệ tốt Tống tiểu thư, quận chúa Minh Tuệ không phải là người chịu ngồi yên.”

Yến Kỳ kinh ngạc nhíu mi, nhìn Vân Nhiễm, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi tốt bụng như thế sao?”

“Tâm địa ta luôn lương thiện, yêu già kính trẻ, hòa ái với người.”

Vân Nhiễm dứt lời, Yến Kỳ đối diện không khách khí bật cười, sau đó tiếp đón Sở Văn Hạo ăn cơm, bỏ qua lời nói của Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm là nói thật, chẳng qua hiện tại nàng khiến Yến Kỳ cảm thấy nàng đa đoan, âm hiểm, giả dối, có thù tất báo.

Chẳng những Yến Kỳ nghĩ như vậy, Đường Tử Khiên với Tần Dục Thành cũng cười cứng ngắc, cho rằng lần này vị Yến nào đó nói cũng có lý.

Trong phòng, Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo không hề để ý tới người khác vừa ăn vừa nói chuyện.

“Lần này, sứ thần tam quốc ở lại thời gian khá lau, cho nên chung ta không thể qua loa, ở giữa còn có hoa yến, đến ngày hoa yến đều tổ chức hoa vương đại tài, năm nay có người của tam quốc, sẽ càng thêm long trọng, sau đó là đại hôn của hoàng thượng, thời gian trước sau không ngắn, bọn người kia ở lại Lương Thành Đại Tuyên cũng không phải là chuyện tốt, thứ nhất chúng ta cần đảm bảo an toàn cho bọn họ, tránh để bọn họ xảy ra chuyện ở nước mình rước đến phiền phức, mặt khác cũng phải tỉnh táo, cẩn thận khắp nơi.”

Sở Văn Hạo nói xong, Yến Kỳ gật đầu, chậm rãi lên tiếng: “Umh, cơm nước xong chúng ta sẽ tư từ bàn bạc, xem nên bố trí chuyện này như thế nào.”

Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo, không để ý bên trong còn có có người khác, bọn họ đều là vài vị đều là triều thần Đại Tuyên, sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.

Tống Tình Nhi nghe thấy Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo nhắc tới hoa yến với hoa vương đại tài, liền dâng lên hứng thú hỏi Vân Nhiễm ở bên cạnh.

“Quận chúa Trường Bình, người có biết chuyện hoa yến? Nghe nói hoa yến rất đông vui náo nhiệt, xung quanh đều là hoa hải dương, nam nữ tử nếu đã có đối tượng có thể hái hoa cỏ làm thành vòng hoa đội đầu tặng cho người trong lòng, nếu người kia nhận chứng tỏ hai người thích lẫn nhau, nếu không nhận chứng minh trong lòng đối phương không có ngươi, thật sự rất thần kỳ.”

Phụ thân của Tống Tình Nhi trước kia là quan viên địa phương, ngày hoa yến ở địa phương cũng đơn giản, sao có thể náo nhiệt như kinh đô Đại Tuyên, nghe nói ngày hoa yến, ở kinh đô Đại Tuyên, triều đình còn tổ chức hoa vương đại tài, Hoa vương đại tài chẳng những cần nữ tử phải đẹp như hoa, còn phải có tài nghệ kinh người, nữ tử dự thi có thể trở thành hoa vương, dù có thể đứng thứ nhất hoa vương đại tái nhưng muốn trở thành hoa vương phải được trời phù hộ, biểu diễn bất cứ tài nghệ nào cầm kỳ thi họa, có dị tượng mới có thể trở thành hoa vương được triều đình ban thưởng, hoa vương kim điểu, Hoa Quan, diễn phố một ngày để dân chúng cúng bái.

Gần trăm năm nay hoa vương đại tài chỉ xuất hiện hai hoa vương. Một người là hoàng hậu Vĩnh Gia, nghe đồn năm đó hoành hậu như chim sơn ca thích ca hát, chỉ cần bà cất tiếng ca chim chóc sẽ dừng chân, ngày đó giọng ca của bà dẫn phượng hoàng hiện thân trợ trận, trở thành đệ nhất hoa vương, sau đó gả cho thái tử dục trở thành thái tử phi, về sau làm hoàng hậu.

Một người khác là thái hoàng thái hậu bây giờ, một điệu múa chi kim phượng, dẫn đàn bướm cùng múa, trở thành hoa vương sau đó gả cho Vĩnh vương làm phi, từng bước thăng lên hoàng hậu, sau đó là thái hậu, thái hoàng thái hậu.

Vân Nhiễm đối với ngày hoa yến không có hứng thú, hiện tại nàng có hứng thú là thế tử Cung thân vương Tây Tuyết Tiêu Bắc Dã.

Cuối cùng nàng có thể nhìn thấy Tiêu Bắc Dã, nhưng lại cũng xuất hiện lo lắng, nếu như bọn họ đều không có tiềm chất của minh quân thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ bảo tàng của Lưu Hoa Đường phải tiếp tục truyền cho đời saum nàng nhớ rõ, sư phụ muốn để Lưu Hoa Đường kết thúc ở đời của bà, để tránh nhiều người phải chịu khổ, Vân Nhiễm lại buồn rầu, nàng muốn hoàn thành tâm nguyệt của sư phụ.

Ánh mắt Yến Kỳ rơi xuống người Vân Nhiễm, rồi lại nhìn Tống Tình Nhi. Hắn nhớ ngày đó ở Phượng Thai Huyền nàng đàn một khúc, dẫn chim cá đến vây quanh, nếu Tống Tình Nhi tham gia hoa vương đại tài nhất định sẽ giành được hoa vương kim quan, đồng thời có thể chứng minh, Tống Tình Nhi có phải là người đã cứu hắn hay không.

Nghĩ vậy, Yến Kỳ ôn nhã, thanh âm ôn nhuận vang lên: “Tống Tình Nhi, ngươi có thể tham gia hoa vương đại tài năm nay.”

Tống Tình Nhi vừa nghe liền chết lặng, tuy rằng cầm kỳ thi họa của nàng không tệ, nhưng để tham gia hoa vương đại tài nàng sợ trình độ chưa đủ tư cách.

Vân Nhiễm khinh thường mở miệng: “Có cái gì tốt mà tham gia, không phải đoạt hoa vương sao? Có ý nghĩa gì? Nhiều người như vậy tranh một cái kim điểu Hoa Quan, còn không bằng tự đánh một cái.”

Khuôn mặt tinh xảo như ngọc lan của Yến Kỳ cười sinh động, “Quận chúa Trường Bình không biết, hoa vương đại tài trừ bỏ vương miện Hoa Quan còn có thưởng rất lớn, năm vừa rồi, phần thưởng là mười vạn lượng bạc trắng, mười viên dạ minh châu do Nam Hải tiến cống, bốn kiện phỉ thủy, bốn kiện ngà voi, bốn bộ san hô, bốn đấu hồng ngọc chân châu, bốn khối Nam Dương Ngoc, bốn khối huyết thạch.”

Yến Kỳ càng nói mắt Vân Nhiễm mở càng lớn, phần thưởng thật sự rất hậu, tuy rằng là quận chúa vương phủ, không thiếu tiền tài, nhưng nàng rất yêu bạc, bởi vì Lãm Y cốc cần nhất chính là bạc, chữa bệnh cần có tiền, hiện sự kiện hoa vương đại tài có nhiều đồ tốt như vậy, còn cộng thêm mười vạn lượng bạc trắng.

Yến Kỳ khóe môi cười càng đậm tiếp tục nói: “Năm nay có sứ thần tam quốc đến dự, nếu không có gì bất ngờ hoa vương đại tái chắc còn long trọng hơn với với năm trước, phần thưởng sợ cũng sẽ nhiều hơn.”

Ánh mắt Yến Kỳ vẫn dừng trên người Vân Nhiễm, thấy mắt nàng sáng lên không khỏi nở nụ cười sâu sa, lại nhìn Tồng Tình Nhi lên tiếng: “Tống Tình Nhi, phần thưởng hậu như vậy, ngươi có muốn thử không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.