Dạy Lão Đông Y Sử Dụng Biểu Cảm

Chương 17




Dao động

Quân Thụy nhớ đến rất nhiều năm trước đây, khi đó Tư Đồ Bích mới vừa nhập kinh thường xuyên đi theo bên cạnh Quân Thái, y không thích nói chuyện, lúc cười cũng chỉ là hơi cong cong khóe miệng, hoàn toàn là một dạng cao ngạo dè dặt. Khi đó có một lần Quân Thái đã dẫn Tư Đồ Bích đi gặp Quân Thụy, lúc đó Tư Đồ Bích đã gọi hắn là “Thụy ca”, kỳ thực bởi vì y có quan hệ thân thích với Chân hậu, gọi một tiếng “Thụy ca” cũng không có gì đáng trách, huống hồ khi đó y cũng mới vào kinh có nhiều quy củ vẫn không hiểu rõ, hơn nữa y lại được Quân Thái bảo bọc thế nên không nghĩ đến việc phải dùng tôn xưng gọi Quân Thụy một tiếng Vương gia. Trùng hợp Quân Thụy khi đó cũng có chút tuổi trẻ khí thịnh, cách gọi “Thụy ca” đó khiến hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu, vì vậy thái độ đối với y cũng là vô cùng lãnh đạm, chỉ hừ mũi một tiếng xem như đã trả lời xong, từ đó về sau hắn chỉ nghe Tư Đồ Bích dùng tôn hiệu Vương gia rồi Bệ hạ để gọi hắn chứ chưa từng nge được tiếng “Thụy ca” kia thêm lần nào nữa. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, Quân Thụy cơ hồ đã quên mất việc này, thậm chí nghĩ rằng từ trước đến giờ Tư Đồ Bích vẫn chỉ xưng hô với mình bằng tôn hiệu mà thôi. Lần này nghe được tiếng “Thụy ca” này trong miệng y khiến Quân Thụy cảm thấy trong tim mình đột nhiên nhiều thêm một vết thương, có cái gì đó chậm rãi đổ sụp, làm lộ ra tình tự mềm mại ẩn sâu bên trong.

Quân Thụy không lên tiếng nữa mà chỉ chuyên chú ngắm nhìn Tư Đồ Bích. Hoàng đế vẫn chưa mở miệng, những người bên cạnh liền không dám nói gì, cả gian phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ duy có ngôn ngữ hỗn loạn không ai có thể nghe rõ của Tư Đồ Bích không ngừng vang lên, qua một chốc ngôn ngữ đó cũng chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào. Tư Đồ Cẩn vẫn đứng ở gần đó, cậu giống như đã hóa đá mà nhìn chằm chằm Tư Đồ Bích đang ở trên giường kia, đau thương trong lòng dần không thể nén nổi mà té quỵ trên mặt đất, nước mắt cũng theo đó từng giọt chảy xuống.

Trong đầu Quân Thụy hiện tại hoàn toàn trống rỗng, hắn đứng dậy bước thẳng ra khỏi phòng, Trương Đình Hải thấy thế cũng không dám lên tiếng, phất tay ra hiệu cho thị vệ thả Tư Đồ Cẩn rồi gọi đám thái y đang còn chờ bên ngoài tiến vào hầu hạ, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lui ra ngoài. Gã nhìn thấy Quân Thụy vẫn đứng trong sân ngẩng đầu chuyên chú ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh đang treo giữa bầu trời liền hiểu Hoàng đế đây là đang có tâm sự chỉ muốn ở một mình, vội vã lén lút phân phó những nô tài hầu hạ trong viện lui hết ra ngoài, chỉ chừa lại một số thị vệ canh gác ở phụ cận.

“Trương Đình Hải.” Quân Thụy chậm rãi mở miệng, Trương Đình Hải nhanh chóng bước đến cúi đầu hầu hạ bên cạnh. Quân Thụy nhìn gã một lát rồi lại thở dài, lắc đầu nói, “Không có gì, ngươi lui đi.”

“Bệ hạ đang phiền lòng vì chuyện của Tư Đồ đại nhân sao?” Trương Đình Hải cẩn thận hỏi dò, Quân Thụy vẫn không hé rang mà chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn gã, Trương Đình Hải vội vã cúi đầu.

“Bệ hạ, nô tài cho rằng những lời con người ta thốt ra lúc hôn mê mới là những lời thật lòng nhất. Tâm tư của đại nhân vốn đa đoan khó đoán, vì vậy họa may chỉ có lúc y không được thanh tỉnh…”

“Lúc không thanh tỉnh thì làm sao?” Quân Thụy có chút thất lạc nhìn ánh trăng trên bầu trời, Trương Đình Hải nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ liên tục cầu xin tha tội. Quân Thụy đè thấp thanh âm nói ra một cậu, tưởng chừng như đang lẩm bẩm thì đúng hơn: “Tốt như vậy sao…”

Nguyên bản hắn đối với Tư Đồ Bích vốn có nhiều tâm tư lợi dụng hơn một chút, trong mắt hắn y chỉ là một viên cờ thích hợp để lợi dụng, thế nhưng bây giờ mọi việc lại chuyển biến sang hướng mà hắn vô pháp dự liệu, còn hắn lại…

Cho dù thật sự nói Tư Đồ Bích có cảm tình với hắn, thế nhưng hắn chính là một Đế vương, làm sao dám bỏ ra chân tình để đám lại? Quân Thụy cảm thấy mình ngoại trừ có thể trở thành ca ca tốt của Quân Tiễn thì sẽ không phát sinh thứ tình cảm với bất cứ ai nữa, thế nhưng Tư Đồ Bích lại cứ nhiều lần vượt qua giới hạn của hắn, khiêu chiến uy nghiêm của hắn. Nếu mọi việc cứ tiếp tục diễn ra như vậy sẽ vô cùng không tốt.

Quân Thụy cứ đứng bên ngoài như vậy thật lâu, thẳng đến khi hắn cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo mới về phòng, gian phòng Tư Đồ Bích đang nằm hắn không muốn bước vào, vì vậy liền đến phòng nghỉ nhỏ bên cạnh ngã lưng. Đối với một Đế vương mà nói, không có bất kỳ người nào có đủ can đảm chính mình ngủ ở phòng chính lại để Hoàng đế ngủ trong phòng nhỏ, thế nhưng Tư Đồ Bích có thể, còn Quân Thụy cũng chưa từng có ý trách cứ tội này của y. Tâm trạng của Quân Thụy sau khi nhận ra việc này lại càng ảo nảo không thôi —— Tư Đồ Bích đã phá quá nhiều quy củ, tiếp tục như vậy…

“Xoảng”, Quân Thụy ném chén trà trong tay xuống đất, hắn cũng không phải đang tức giận mà chỉ là suy nghĩ đến phiền lòng, đám thái giám đang hầu hạ bên cạnh đều quỳ rạp cả xuống, phủ phục bò đến bên chân hắn thu dọn những mảnh vở kia. Quân Thụy tiện chân đá một cước vào tên tiểu thái giám rồi nhàn nhạt hỏi: “Trẫm hỏi ngươi, ngươi có sợ trẫm không?”

Tên tiểu thái giám kia run rẩy, vội vã dập đầu nói: “Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội…”

Trương Đình Hải cũng có chút sửng sốt chỉ đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào, Quân Thụy lại đá tên thái giám đang quỳ trên mặt đất thêm một cước rồi thở dài: “Trẫm thực sự đáng sợ như vậy sao?”

“Bệ hạ tự có thiên uy,… đám nô tài hiển nhiên trong lòng run sợ.” Trương Đình Hải liền vội vàng đỡ lời.

“Một đám các ngươi nếu không phải sợ trẫm thì chính là nhìn chằm chằm vào trẫm, chỉ một chút chuyện nhỏ liền có đại thần mang tổ huấn ra muốn chết muốn sống nhiều lời chống đối, thật là phiền mà.” Quân Thụy lắc đầu cười nói, “Thế nhưng Tư Đồ Bích lại khác, y hoàn toàn chưa từng bận tâm đến thân phận của trẫm. Người như vậy sau khi trẫm xưng đế đã cho rằng sẽ không thể gặp nữa, không ngờ cư nhiên y lại…”

Đích xác, Tư Đồ Bích chưa từng lưu ý đến thân phận Đế vương của Quân Thụy, lúc cúi đầu xưng thần cũng luôn tỏ ra không them để ý, chỉ có mỗi khi trong lòng có việc tính toán mới có thể biểu hiện ra bộ dạng một mực cung kính, người này thực sự khiến Quân Thụy cảm thấy rất đặc biệt. Đối với người đang đứng trên đỉnh cao tịch mịch mà nói, thật sự vô cùng khó gặp.

Nếu đã vậy thì có chuyện gì quan trọng nữa đâu? Cái gì quân thần, cái gì hoàng quyền, cái gì là đế vương sách lược, cái gì là đấu tranh chính trị, kỳ thực làm sao sánh bằng một người có thể khiến mình để tâm, một người quan trọng trong lòng mình. Quân Thụy đã không nhớ được bắt đầu từ lúc nào đã chú ý Tư Đồ Bích, có thể từ một tiếng “Thụy ca” đầu tiên kia thì đã bắt đầu rồi, khi đó hắn chỉ hừ mũi một tiếng mà không trả lời, khi xoay người đi liền có thể thấy được rõ ràng biểu tình mất mát nhàn nhạt trên mặt y. Đã nhiều năm như vậy, để nắm chặt quyền lợi trong tay Quân Thụy ngày càng trở nên lãnh khốc, hắn đã sớm quên mất tình cảm rốt cuộc là cái gì, chỉ là mỗi lần hắn từ tiền tuyến quay về kinh thành báo cáo thì sẽ luôn có một thân ảnh lúc ẩn lúc hiện ở phía đằng xa dõi theo hắn, đôi khi hắn quay đầu lại tìm thì đã không thấy bóng dáng.

Tư Đồ Bích giống như chim sợ cành cong lúc nào cũng giấu mình thật kỹ, nếu một ngày có nguy hiểm gì xảy ra liền lập tức chạy trốn không bao giờ bộc lộ ra tình cảm chân thật của mình nữa. Điều này cũng giống như những việc mà hắn nghe được về y lúc còn ở Tư Đồ gia, y từ nhỏ đã không bao giờ rơi nước mắt trước mặt những hài tử khi dễ mình, chỉ len lén nức nở ở một góc khuất trong từ đường, y cũng chưa bao giờ biểu hiện một mặt mềm yếu trước mặt mẫu thân, lúc nào cũng tỏ ra kiên cường từ sớm liền tự nguyện dấn thân vào vũng nước đục trong kinh thành. Người này, mặt ngoài thoạt nhìn kiệt ngạo bất tuân, thế nhưng nội tâm kỳ thực đã sớm chịu đựng trăm nghìn vết thường. Cũng vì vậy, Quân Thái đối với y tốt hơn một chút y liền nhớ kỹ trong lòng, liền nguyện ý bỏ mặc bản thân mà hồi báo gã.

“Quân Thái…” Quân Thụy chậm rãi nhìn bàn tay của mình, nhẹ nhàng gọi cái tên này rồi lại bất đắc dĩ thở dài.

—————————————-

Ngày hôm sau, lúc Quân Thụy vừa mới rời giường liền hỏi đến bệnh tình của Tư Đồ Bích, Trương Đình Hải đơn giản thuật lại tình huống hôm qua đã thấy, sau đó lại nói: “Sáng sớm hôm nay đã khá hơn nhiều, Thập lục công tử của Tư Đồ gia đang hầu hạ đại nhân ăn cháo bên đó.”

“Thật không?” Quân Thụy như có điều suy nghĩ nói, “Cái tên Thập Lục công tử này y thuật cũng không tệ lắm.”

“Hồi Bệ hạ, đúng vậy, vị Thập Lục công tử này thiên tư thông tuệ, sáu tuổi liền bắt đầu học y ở chỗ Giang Châu y thánh, đến bây giờ cũng là một đại phu có danh tiếng ở Giang Châu rồi.”

“Tư Đồ gia quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp.” Quân Thụy cười cười, “Chúng ta đi qua nhìn một chút.”

“Dạ, Bệ hạ.” Trương Đình Hải khom người nói, “Bệ hạ sau khi dùng xong điểm tâm rồi sẽ lập tức qua đó sao? “

“Không cần, ngươi không phải nói Tư Đồ Bích đang ăn cháo bên kia sao, ta qua xem một chút xem là loại cháo gì.” Quân Thụy cảm thấy tâm tình rất tốt liền muốn qua đó cùng Tư Đồ Bích ăn cháo.

“Bệ hạ, cái này…” Trương Đình Hải có chút khó xử, vị Thập Lục công tử này cũng là một người tự cao tự đại, ở trước mặt Đế vương không hề có chút sợ hãi. Khi nấu cháo cho Tư Đồ Bích cũng chỉ nấu đủ một người ăn, đám hạ nhân khen mấy câu người ta đều lạnh mặt không thèm để ý, Bệ hạ qua đó bây giờ không phải là tự tìm mất mặt sao? Thế nhưng cho dù cho Trương Đình Hải thêm mười cái gan gã cũng không dám nói thẳng ra như thế.

Lúc Quân Thụy đi vào chủ thất thì thấy Tư Đồ Bích đang uống cháo, nhìn sắc diện của y quả thực đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn tốt lắm thế nhưng tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều. Hiện tại y đang nghiêng người dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng khuấy chén cháo đặt trên cái bàn nhỏ trước mặt. Tư Đồ Cẩn thì đang ngồi bên giường chăm chú nhìn y, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu gì đó. Quân Thụy thấy vậy liền không mở miệng, lén lút đi đến.

“Thập ca, để đệ đút cho huynh, thân thể của huynh hiện giờ vẫn chưa khỏe hẳn, phỏng chừng là không đủ khí lực đi?” Tư Đồ Cẩn nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai Tư Đồ Bích, dường như muốn dùng cách quấy nhiễu này để thuyết phục y.

“Không có việc gì, ta tự làm được, cũng không phải nằm yên không cử động được mà.” Tư Đồ Bích yếu ớ nói. Trong thanh âm lộ ra suy yếu nhàn nhạt, bất quá trong ý tứ lại dẫn theo chút tiếu ý rõ ràng.

“Đây là ta cháo thuốc đệ đặc biệt nấu cho huynh, huynh ăn nhanh một chút đi, tiếp tục khuấy sẽ nguội mất.” Tư Đồ Cẩn có chút nóng nảy muốn tự mình đoạt lấy cái thìa nhưng lại thật sự không dám ra tay, chỉ có thể lo lắng suông, “Huynh trước giờ vẫn cứ như thế, không chịu ăn uống gì hết thì thân thể làm sao chịu được? Phục dụng ‘Túy sinh mộng tử’ vốn đã khiến cơ thể chịu không ít tổn hại, nếu huynh còn không chịu điều dưỡng thật tốt…”

“Cẩn nhi, không nên nói bậy.” Tư Đồ Bích nhìn thẳng vào Tư Đồ Cẩn, nét mặt lạnh đi vài phần chậm rãi lắc đầu. Tư Đồ Cẩn lập tức im bặt, chỉ đành khe khẽ thở dài.

“Túy sinh mộng tử là cái gì?” Quân Thụy mạnh mẽ bước ra, từ trên cao nhìn xuống hai người đang ngồi trên giường. Biểu tình của Tư Đồ Cẩn có chút kinh hoảng, Quân Thụy xách cậu đi mấy bước ép người vào vách tường gặn hỏi, “Tư Đồ Cẩn, ngươi đã dùng thuốc gì? Muốn mưu hại công thần đắc lực của trẫm?”

“Bệ hạ.” Tư Đồ Bích ngồi dậy cố ngăn hành động của Quân Thụy, cố sức một hồi mới thành công kéo được Tư Đồ Cẩn về bên cạnh mình, sau đó ngẩng đầu nhìn lên nhưng vẫn khéo léo né tránh ánh mắt của Quân Thụy, nhẹ nhàng nói, “Đệ đệ của vi thần là đang nói về phương thuốc cứu mạng tối qua. Đó là phương thuốc vô cùng hung mãnh, có tác dụng nhanh nhưng cũng tổn hại thân thể không ít, vì vậy đệ đệ của vi thần mới lo lắng…”

“Ngươi không muốn nói lời thật sao? Tư Đồ Bích, ngươi còn gạt trẫm chuyện gì?” Quân Thụy nhìn thẳng vào y, đối với việc Tư Đồ Bích cả nửa câu sự thật cũng không muốn thổ lộ với hắn cảm thấy vô cùng phiền não, mạnh mẽ dùng tay chế trụ cầm đối phương bắt hắn ngẩng đầu nhìn mình. Tư Đồ Bích dù sao cũng là bệnh nặng chưa khỏi, bị người cưỡng bách ngẩng đầu như thế liền đầu váng mắt hoa, vì vậy nét mặt không khỏi biểu lộ một ít mê mang khó chịu. Quân Thụy nhìn y nhíu mày thì không khỏi thở dài buông lỏng tay, cẩn thận đỡ người yên ổn nằm xuống giường xong rồi liền không khỏi tự mình cảm khái: Cái người tên Tư Đồ Bích này, xem ra đã khiến hắn bó tay nhân nhượng đến không còn biện pháp nữa rồi…

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.