Dạy Lão Đông Y Sử Dụng Biểu Cảm

Chương 13




Hy sinh

Tư Đồ Bích theo chân phụ thân đi đến thư phòng, dọc đường cả hai người đều không nói gì, vốn Tư Đồ Bích và Tư Đồ Nhữ cũng không quá thân cận, việc này đại khái cũng là vì Tư Đồ Nhữ vốn là chủ của gia tộc, từ trong xương cốt vốn đã có một cổ khí thế nghiêm túc ổn trọng, bình thường bộ dạng cũng luôn là một khuôn bất cẩu ngôn tiếu. Tư Đồ Nhữ đối đãi những nhi tử của mình thập phần công bình, hơn nữa y mặc dù biết rõ đám nhi tử này họp thành từng đoàn thể nhỏ, bình thường hay làm những việc khi dễ các hài tử thế đơn lực bạc hơn bọn họ, thế nhưng y chưa từng nhúng tay quản giáo. Y luôn cảm thấy, mỗi một hài tử mang họ Tư Đồ đều nên tiếp thu loại rèn luyện này, những đối kháng giữa các tiểu hài tử này kỳ thực cũng chính là bộ mặt thu nhỏ của việc tranh giành trong thế giới của người lớn, nếu hài tử từ nhỏ đã dễ dàng bị người khi dễ, nhu nhược vô năng, liền không xứng là tử tôn của Tư Đồ gia. Cho nên đối với những thủ đoạn nhỏ giữa các phòng tiểu thiếp, y tuy rằng biết rõ cũng sẽ không nhúng tay, bởi vì y cho rằng mẫu thân có đủ bản lĩnh kiên cường đối mặt với sự ghen tỵ và ngôn ngữ khiêu khích này hay không cũng là một loại ảnh hưởng rất lớn đối với hài tử. Cứ như vậy, Tư Đồ Bích hoàn toàn không thể phân rõ, phụ thân đây là vì muốn tử nữ của mình trở nên kiên cường, hay chân chính là một người lãnh tâm vô tình.

“A Bích, nghe nói gần đây thân thể của con không tốt lắm?” Tư Đồ Nhữ đi ở phía trước, khi nói cũng không quay đầu lại, trong giọng nói sự thân thiết cũng chỉ như có như không khó thể phán đoán. Tư Đồ Bích nhẹ giọng hồi đáp: “Vẫn hoàn hảo, phụ thân không cần quá quan tâm.”

“Ừ, một mình con ở kinh thành, vẫn là nên chú ý nhiều một chút. Thuốc mỗi tháng đưa đến vẫn là nên uống cho đúng hạn, nếu không thân thể sẽ bị tổn hại không ít.”

“Hài nhi đã rõ, mỗi tháng đều đúng hạn uống thuốc.” Tư Đồ Bích cười khổ trong lòng, ban đầu khi vừa đến kinh thành y vẫn chưa rõ được sự lợi hại của loại thuốc kia, vốn dự định muốn dùng nghị lực của chính mình để thoát khỏi sự khống chế, nhưng không ngờ chỉ có thể chống giữ được năm ngày liền không thể chịu đựng thêm. Sự đau đớn đến từ thân thể cùng với tốc độ suy nhược thật sự quá kinh khủng, ngay cả Thái ca lo lắng đến mức đem tất cả kỳ trân dịu dược tàng trữ trong phủ đến cho y nhưng cũng không có chút khởi sắc nào. Vì thế, hiện tại mỗi lần nhắc đến loại thuốc kia, trong lòng y vẫn còn không ít kiêng kỵ.

“A Bích, vi phụ biết sự khó xử của con, thế nhưng con cũng nên suy nghĩ vì gia tộc một chút, mỗi khi làm chuyện gì cũng nên lo lắng cho sự sinh tồn của mấy trăm nhân khẩu trong nhà trước đã. Tư Đồ gia vốn đã là cây to đón gió, chỉ cần hơi có sai lầm liền là tường đổ người bị thương, con nên suy nghĩ kỹ một chút, nếu thật xảy ra chuyện gì, như vậy bị liên lụy không chỉ có một mình Tư Đồ gia, mà thông gia và các gia tộc có thiên ti vạn lũ với chúng ta cũng không thể tránh khỏi, tính như thế thì đã không còn là chuyện của mấy trăm nhân mạng nữa rồi… A Bích, những việc dính đến tính mạng của mấy nghìn người thân thuộc không phải là chuyện để con có thể tùy tiện bốc đồng.” Tư Đồ Nhữ thở dài nói, y không phải là không biết A Bích phải chịu thiệt thòi, thế nhưng trên đời ai có khả năng hoàn toàn không chịu thiệt thòi đâu chứ? Tư Đồ gia cứ thế đứng vững sừng sững trăm năm không ngã, những người phải trả giá vì nó làm sao có thể đếm cho hết được đây! Thế nhưng, hết thảy vừa động chính là trên dưới mấy trăm nhân mạng, hơn nữa tính cả quan hệ thông gia và gia tộc kết nghĩa cũng không phải số lượng nhỏ. Tuy nói gia chủ vô tình, thế nhưng nếu y giữ lại mấy phần tư tình kia, làm sao đủ khả năng để bảo trụ mấy nghìn nhân mạng nọ?

“Hài nhi đã hiểu.” Tư Đồ Bích mặt không đổi sắc trả lời. Những đạo lý này từ sớm y đã hiểu rõ, từ lúc ở bên cạnh Quân Thái đã có thể cảm nhận rõ ràng sự tàn khốc trong quá trình đấu đá tranh đoạt quyền lực, những việc nặng nề này đã sớm không thể khiến y động dung, thậm chí ngay cả khi tự tay giết người y cũng có thể ung dung làm mà mặt không đổi sắc.

Hai người lại đi thêm một đoạn, Tư Đồ Nhữ đột nhiên dừng lại đứng trước hồ sen lớn trong hoa viên, bốn bề vắng lặng, chỉ có sóng nước dịu dàng cùng với lá sen xanh lục dập dờn. Tư Đồ Nhữ vẫn không quay đầu, hai người cứ thế một trước một sau chấp tay đứng nhìn ngọn giả sơn trùng điệp như ẩn như hiện ở phía sau hồ sen, thanh âm của Tư Đồ Nhữ đột nhiên trở nên trầm trọng: “A Bích, vi phụ khuyên ngươi một câu. Không nên xen vào chuyện của Quân Thái nữa.”

Tư Đồ Nhữ thở dài, như có điều suy nghĩ nói tiếp: “Bệ hạ là một Hoàng đế tốt, người lại sủng ái con, việc này chung quy cũng có lợi cho Tư Đồ gia. Con cứ nhúng tay vào việc của Quân Thái như thế, phiêu lưu rất lớn, nếu tính toán không tốt còn có thể hủy diệt cả Tư Đồ gia. Hơn nữa, tỷ tỷ Uyển Tranh của con đã được phong phi rồi, con cứ tiếp tục như vậy thì nàng phải làm thế nào mới đúng? Nếu Quân Thái có thể đăng lên bảo tọa, như vậy nàng khẳng định liền bị đánh vào lãnh cung, thậm chí còn có thể bị xem như một vật hy sinh mà ban cho cái chết. Hơn nữa, nếu con bị bệ hạ phát hiện thì Uyển Tranh cũng không tránh được hai kết cục đó, con mong muốn tỷ tỷ của con sẽ lâm vào cảnh như vậy sao?”

Tư Đồ Bích ngẩn người tại đó, hai tay nắm chặt thành quyền. Y cũng không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề của Uyển Tranh, thế nhưng cố tình y lại là người dù nhận một chút ân huệ của người ta cũng đều giữ ở trong lòng, đương sơ Thái ca đối với y tốt đến như vậy, thậm chí có thể nói trên đời này ngoại trừ mẫu thân ra, Thái ca là người đối xử tốt với y nhất. Hiện tại, Thái ca lại bị đày đến nơi xa như thế, nếu không thể phò trợ huynh ấy đăng ngôi bảo tọa, sợ là cả cuộc đời này cũng không thể gặp lại một lần. Một người đã từng đối xử tốt với y như thế làm sao có thể bỏ mặc? Làm sao có thể không giúp? Nếu như thật sự không giúp, sợ rằng kiếp này sẽ không tìm được ai có thể đối xử tốt với y như vậy nữa.

“A Bích, bệ hạ chọn Uyển Tranh phong phi, chẳng lẽ con không nhìn ra được đây là bệ hạ đang tỏ thành ý với Tư Đồ gia chúng ta sao? Bệ hạ vừa mới đăng cơ, hiện tại chính là lúc cần người, cộng với lực hiệu triệu của Tư Đồ gia, đâu vốn là việc đôi bên cùng có lợi. Còn về chổ của Quân Thái, liệu hắn còn có bao nhiêu cơ hội, chẳng lẽ con thật sự không rõ sao? ” Tư Đồ Nhữ nghiêm nghị nói.

“Phụ thân, người thực sự xem trong Quân Thụy đến thế sao?” Tư Đồ Bích cực lực đè nén tâm tình của mình, có chút cắn răng mở miệng, thanh âm của y có chút mờ mịt, móng tay cơ hồ đã cắm thủng vào da thịt.

“Làm càn, ngươi làm sao có thể gọi thẳng tục danh của bệ hạ như thế? A Bích, lúc ở kinh thành con cũng vọng động như vậy sao? Nếu như bị người không hiểu chuyện nghe được, con phải giải thích như thế nào trước mặt bệ hạ chứ? Đây chính là một việc nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì không thể lớn hơn được nữa!” Tư Đồ Nhữ thấp giọng trách mắng, bàn tay giơ cao có vẻ như muốn đánh vào mặt Tư Đồ Bích, thế nhưng y cứ giữ nguyên như thế một chút rồi nặng nề phất tay áo xoay người không them nhìn nữa, thanh âm có vẻ hận sắt không thành thép nói thêm, “Ta nguyên tưởng rằng ngươi chính là hài tử có thiên phú nhất của Tư Đồ gia, ta gởi gắm kỳ vọng cao như thế ở chổ ngươi vậy mà ngươi lại không biết phấn đấu, hiện giờ ngay cả điểm lễ nghĩa đơn giản cùng với một chút tâm phòng người ngươi cũng không có. Ngày đó ta hao hết tâm lực đưa ngươi vào kinh thì có tác dụng gì chứ!”

“Phụ thân, cơ hội vào kinh ngày đó là do ta dùng tánh mạng của mình đổi lấy.” Tư Đồ Bích cười khổ, “Vào kinh liền đồng nghĩa với việc phải phục dụng ‘Túy sinh mộng tử’, loại thuốc này có bao nhiêu tổn hại đối với thân thể phụ thân cho rằng ta không biết sao? Từng đời thừa tướng, từng đời cố mệnh đại thần của Tư Đồ gia có ai không phải tảo thệ2? Vất vả lâu ngày thành tật là sự thật, thế nhưng tác dụng phụ trợ của ‘Túy sinh mộng tử’ sợ rằng cũng không ít hơn được bao nhiêu.”

Tư Đồ Bích dừng lại hít một hơi, vốn trong lòng y cũng đã muốn dừng lại, thế nhưng cơn giận đã đè nén từ lâu không chịu khống chế cứ bốc thẳng lên, y không khỏi càng lên giọng: “Hài nhi ta là thà rằng chết cũng không muốn hạ sinh vào Tư Đồ gia, cái nhà này ngoại trừ một hồ hoa sen trước mắt thì còn chỗ nào là sạch sẽ đâu!”

“Ba!” Một cái vang dội giáng lên mặt Tư Đồ Bích, đến lúc này y mới bừng tỉnh nhìn về phía Tư Đồ Nhữ, cổ nộ hỏa vô danh trong lòng cũng thành công ép xuống. Y nhìn chăm chăm vào Tư Đồ Nhữ, khuôn mặt của đối phương cũng là tràn đầy thống khổ, từ những biểu hiện đó mơ hồ cũng có thể nhận ra sự bất đắc dĩ và thương tiếc của phụ thân dành cho hài tử của mình, chỉ là tâm tình đè nén quá sâu, chỉ vừa lóe lên một chút đã bị lý trí mạnh mẽ thay thế. Tư Đồ Nhữ gằn giọng giáo huấn: “A Bích, không ngờ ngươi lại có nghĩ như vậy, ngươi không hiểu được khổ tâm của vi phụ cũng không sao, thế nhưng ngươi cần phải suy nghĩ một chút đến những người thật lòng đối xử tốt với ngươi. Uyển Tranh, Cẩn nhi, còn có cả mẫu thân của ngươi nữa, chẳng lẽ bọn họ cũng là người không sạch sẽ sao? Tư Đồ gia lẽ nào thực sự không có một chút gì đáng để ngươi lưu luyến sao? Ngươi cứ như vậy muốn nhìn thấy Uyển Tranh, Cẩn nhi còn có mẫu thân của ngươi đầu mình hai nơi sao?”

Tư Đồ Bích cắn hạ môi không muốn nói thêm, trong lòng lại có một loại cảm xúc sôi trào khiến y khó thể thừa nhận, một cổ vị đạo tanh ngọt không ngừng xông lên nhưng lại bị cố hết sức ép ngược trở lại, y không lên tiếng nữa, chỉ là cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân của mình.

“Được rồi, A Bích, phụ thân biết trong lòng con có điều khổ sở, thế nhưng đây vốn là việc không thể vẹn toàn.” Tư Đồ Nhữ thở dài vỗ vỗ vai Tư Đồ Bích, nhìn thấy hài tử của mình rõ ràng vô cùng gầy guộc, kỳ thực người làm cha cũng không thấy dễ chịu, nhưng y lại còn biện pháp nào đâu? Tư Đồ Nhữ khẽ thở dài, nhẹ giọng nói, “A Bích, sinh ra ở một đại gia tộc như Tư Đồ gia, con vốn đã có xuất phát điểm cao hơn người thường, như vậy con cũng phải có giác ngộ hy sinh vì gia tộc. Chuyện của Quân Thái rồi từ từ con cũng sẽ quên được thôi, sau khi quên thì tốt rồi.”

Hai người lại tiếp tục trầm mặc, cả hai yên lặng không nói chỉ nhìn mặt hồ tràn ngập lá xianh, thật lâu sau Tư Đồ Nhữ mới chậm rãi mở miệng: “A Bích, bệ hạ bày tỏ thành ý với Tư Đồ gia, đây đối với chúng ta là việc không thể tốt hơn, nghìn vạn lần không nên làm hỏng.”

“Hài nhi đã hiểu.” Tư Đồ Bích lạnh nhạt đáp. Sau khi biết Tư Đồ gia rốt cục cũng buông tay bỏ qua Quân Thái, y tựa hồ cũng không có bất cứ hứng thú gì muốn quản việc của Quân Thụy nữa.

“Hiện tại bệ hạ đang ở ngay trong thư phòng.” Tư Đồ Nhữ nhẹ giọng nói, “Con lĩnh chỉ xuất hành, bệ hạ cũng theo đó vi phục xuất tuần, trạm thứ nhất là ghé thăm Tư Đồ gia, từ đó có thể thấy được người đối với Tư Đồ gia vô cùng coi trọng.”

“Hắn… Ở thư phòng?” Tư Đồ Bích không khỏi kinh ngạc, gần như y không kịp phản ứng, sau khi nhận được cái gật đầu của Tư Đồ Nhữ liền lăng lăng nhìn về hướng thư phòng. Thư phòng ở cách đó không xa, y đã có thể mơ hồ nhìn thấy ánh nến chập chờn bên trong.

“Đúng vậy, việc bệ hạ ghé thăm ngoài ta ra không còn ai biết.” Tư Đồ Nhữ nhẹ giọng nói, “Bệ hạ muốn gặp con.”

“Muốn gặp ta?” Tư Đồ Bích cười nhạt, ở trong lòng trào phúng tự hỏi: Là muốn gặp ta, hay là muốn thượng ta ta? Vừa nghĩ đến điểm này, Tư Đồ Bích liền ngẩn đầu nhìn thẳng vào phụ thân của mình. Người đàn ông trước mặt đã luyện được một mảnh ý chí sắt đá, tất cả mọi chuyện đối với y mà nói đều không thể sánh bằng lợi ích của Tư Đồ gia, vì vậy việc mở to mắt nhìn nhi tử của mình trở thành cấm luyến của Hoàng đế đối với y cũng chỉ là gia tăng thêm một quân cờ lợi thế mà thôi. Một màn ân cần dặn dò vừa rồi sợ rằng chỉ là vì muốn dẫn đến đề tài cuối cùng này chứ không hơn, thật sự vô cùng buồn cười mà!

“Phụ thân, hài tử hiểu.” Tư Đồ Bích nhìn về hướng thư phòng một lát, đột nhiên cười rộ lên, “Con đã biết phải làm gì.”

Nói xong câu đó, Tư Đồ Bích bước nhanh về hướng thư phòng, nhưng ngay khi y xoay lưng về hướng phụ thân của mình thì nụ cười trên mặt cũng vèo cái liền biến mất, thay vào đó chính là biểu tình âm trầm cùng phẫn nộ.

Thế nhân đều khen ngợi thập công tử của Tư Đồ gia tài tình trác tuyệt, người người đều hâm mộ sự sủng ái của Tư Đồ gia dành cho thập công tử, thế nhưng nào ai biết được, những xưng hào hoa lệ mặt ngoài này bất quá chỉ là để che đậy giá trị chân chính mà gia tộc gán cho y: Một tiểu quan đáng giá làm lễ vật hiến tặng cho Hoàng đế!

—————————————————-

1/ Tảo thệ: mất sớm, đoản mệnh.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.