Đây Là Yêu

Chương 27: Ai thắng ai thua




Fiona Winters khá chắc chắn rằng mình không phải kiểu phụ nữ thu hút sự chú ý của mẫu đàn ông như Vashion Elliot, Công tước xứ Rathstone. Cô là gia sư của con gái ông ta. Một người tầm thường. Một trẻ mồ côi với một cái tên ít giá trị. Cô thích nghĩ mình là một gia sư tốt đối với Annabella, nhưng cô hầu như không phải là một cô gái xinh đẹp. Hay ít nhất không ăn mặc đúng mốt như những ca sĩ opera hay nữ diễn viên ba lê, theo như ý kiến nổi tiếng của Ngài công tước.

"Xin ngài nhắc lại cho, thưa ngài?"

Ông ta bước lùi lại và nghiêng đầu sang một bên. Ánh mắt ông nhìn khắp khuôn mặt cô. "Tôi nghĩ không khí trong lành của miền quê nước Ý đã tăng thêm vẻ hồng hào rất xinh đẹp trên gò má cô." Ông ta đưa tay lên và nắm lấy một nắm tóc nhỏ của cô đang nhảy múa trong làn gió trước mắt cô. Những ngón tay của ông lướt nhẹ trên mặt cô khi ông nhét nó vào lại phía sau tai cô. "Cô trông đẹp hơn trong ba tháng qua."

Cô như ngừng thở và nghẹn ngào bày tỏ, "Cám ơn ông." Cô chắc rằng một chế độ ăn kiêng đều đặn có ích đối với cơ thể cô hơn không khí trong lành. Ngay khi cô cảm thấy chắc chắn là Công tước xứ Rathstone không có ý gì khi khen ngợi vẻ bề ngoài của cô. "Xin ngài thứ lỗi, thưa ngài," cô nói. "Tôi phải chuẩn bị cho Annabella sẵn sàng cho chuyến viếng thăm của Bá tước và Bá tước phu nhân Diberto."

Clare với tay lấy một cuốn sách nghiên cứu về cấp bậc quý tộc và mở nó ra. Cô sắp phải giới thiệu hai nhân vật mới và phải chắn chắn rằng mình biết chính xác về tước vị của tầng lớp quý tộc nước Ý. Ngay khi cô lật đến trang giữa của cuốn sách, tiếng chuông cửa vang lên và bản nhạc "Paperback Writer" vang lên khắp ngôi nhà. Hôm nay là sáng thứ Bảy và cô không mong gặp bất kỳ ai.

Clare đứng lên khỏi ghế và đi đến một trong những cửa sổ ở mái nhà và nhìn xuống đường lái xe vào nhà ở phía trước. Chiếc Lincoln của Leo đậu bên dưới, nhưng cô có cảm giác là người lái xe không phải là Leo. Cô đẩy một cánh cửa sổ rộng ra và làn gió của không khí lạnh giá tháng Mười hai chạm vào mặt và thấm qua làn vải bông ôm sát của chiếc áo cổ lọ màu đen của cô.

"Bác Leo à?"

"Không." Sebastian bước ra từ mái hiên bên dưới và ngước nhìn cô. Anh mặc chiếc áo khoác màu đen và một chiếc kính mát gọng đen.

Cô không gặp anh kể từ ngày trước đó, khi chạy khỏi phòng đựng thực phẩm của mẹ cô. Cô cảm thấy hai má mình nóng bừng bất chấp trời lạnh. Cô hy vọng rằng mình sẽ không phải thấy anh trong một khoảng thời gian. Có thể là một năm. "Sao anh lại ở đây?"

"Đây là nơi em sống mà."

Đứng trên gác mái nhìn xuống anh khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Một kiểu nhẹ nhõm không có liên quan với bất cứ kiểu cảm xúc sâu lắng nào cả và chỉ liên quan đến sự ham muốn. Một kiểu ham muốn bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ có được đối với người đàn ông mà vẻ ngoài kết hợp với nụ cười có thể mang lại sức tàn phá khủng khiếp. "Lý do?"

"Để anh vào nhà và anh sẽ nói cho em lý do của mình."

Để anh vào nhà cô sao? Anh có điên không? Chỉ ngày hôm qua anh đã cảnh báo với cô rằng anh sẽ mang đến cho cô những gì anh nghĩ là cô cần. Dĩ nhiên, điều đó đã được xác định khi cô phát hiện chính mình bán khỏa thân cùng với anh một lần nữa. Và cô không hoàn toàn chắc cô có thể hứa…

"Thôi nào, Clare. Mở cửa cho anh nào."

…rằng điều đó sẽ không xảy ra một lần nữa. Và khi cô thích đổ lỗi tất cả toàn bộ những điều đó cho anh, anh đã nói đúng. Cô quá già để biết việc một chiếc áo len được mở hết nút sẽ dẫn đến điều gì.

"Anh đang muốn chết cóng ở ngoài này," anh ngẩng đầu và gọi cô, cắt đứt suy nghĩ không liên quan với nhau của cô.

Clare thò đầu mình ra xa hơn ở ngoài cửa sổ và nhìn quanh hai bên hàng xóm. Tạ ơn Chúa là không có ai nghe tiếng của anh. "Đừng có gào lên thế."

"Nếu em lo lắng về việc anh sẽ nhảy bổ vào em một lần nữa thì chẳng có chuyện đó đâu," anh hét to hơn nữa. "Anh không thể chịu thêm một lời từ chối nào nữa sau lần vừa rồi. Anh phải ở lại trong cái phòng thực phẩm chó chết đó trong nửa tiếng đấy."

"Shhh." Cô đóng cửa sổ lại và đi về phía phòng làm việc của cô. Nếu cô không sợ hãi về điều anh có thể la hét kế tiếp, cô sẽ không để anh vào nhà, nhưng cô đoán là anh biết điều đó. Cô đi xuống cầu thang, xuyên qua phòng bếp và đi về phía cổng ra vào. "Có chuyện gì?" cô nói khi thò đầu ra ngoài cánh cửa trước.

Anh cho hai tay vào túi quần và mỉm cười. "Đó là cách em chào đón tất cả các vị khách đến nhà mình sao? Không ngạc nhiên khi mọi người nghĩ em thật là một cô gái cực kỳ ngọt ngào."

"Anh không phải là khách." Anh cười lớn, và cô thở dài với sự cam chịu. "Được rồi." Cô mở rộng cánh cửa và anh bước vào trong. "Năm phút."

"Tại sao?" Anh dừng lại phía trước cô và đẩy kính mát lên trên đỉnh đầu. "Em đang có một buổi cầu nguyện sao?"

"Không." Cô đóng cửa trước lại và tựa lưng mình lên nó. "Tôi đang làm việc."

"Em không thể nghỉ trong vòng một tiếng sao?"

Cô có thể, nhưng cô không muốn dành thời gian nghỉ ngơi của mình với Sebastian. Anh có mùi như mùi thời tiết khô và lạnh, và một trong số những loại xà phòng dành cho đàn ông như Irish Spring hay Calvin Klein. Anh hành động vui vẻ hơn bình thường và đã bỏ đi sự quyến rũ của mình, nhưng cô không tin anh. Giờ đến lượt cô hỏi. "Lý do?"

"Để em có thể đi cùng và chọn quà Giáng sinh cho cha anh."

Cô không tin việc anh không có làm điều gì đó, và cô không tin việc chính cô sẽ không để anh làm thế. "Không phải thật dễ để mua một món quà ở Seattle sao?"

"Cha anh sẽ không đến Seattle dự lễ Giáng sinh, và cuối cùng anh cũng đã tìm được người muốn mua căn nhà của mẹ anh. Anh không biết liệu anh có quay về đây kịp để ở cùng ông ấy vào dịp đó không. Vì thế anh hy vọng sẽ tìm được thứ gì đó tặng ông trước khi anh phải rời đi. Em sẽ giúp anh điều đó, đúng không?"

"Không đâu."

Anh đu đưa trên gót giày và cúi người xuống nhìn cô. "Anh đã giúp em trang trí đèn ở ngoài trời, và em nói em sẽ giúp anh việc mua đồ cho Leo."

Cô không nghĩ đó chính xác là những việc đã xảy ra. "Không đợi được đến ngày mai sao?" Ngày mai. Thêm hai mươi bốn giờ nữa để quên đi những điều anh đã làm bằng cái miệng của anh. Những điều ngoài việc dùng để trò chuyện. Những điều mà anh làm thực sự giỏi.

"Ngày mai anh phải đi." Như thể đọc được ý nghĩ của cô, anh đưa một tay lên và nói, "Anh sẽ không chạm vào em. Tin anh, anh không muốn trải qua thêm một ngày nữa với ‘cơn đau tinh hoàn’ (1)

(1) Blue balls được biết đến là cảm giác cơn đau kéo dài do ứ huyết khi không thể xuất tinh, được kí giải bởi những vân xanh xuất hiện ở tinh hoàn khi máu ứ đọng ở những mao mạch tại bộ phận sinh dục. Blue balls cũng được coi chỉ là cơn đau tạm thời, không nguy hiểm

Cô không thể tin anh vừa nói điều đó với cô. Đợi đã, đây là Sebastian cơ mà. Dĩ nhiên cô có thể tin điều đó. Anh ắt hẳn đã nhầm về sự ngạc nhiên do bối rối vì anh đã ngả đầu mình ra sau và nhướn mày.

"Em chưa bao giờ nghe về ‘cơn đau tinh hoàn’ sao?"

"Có, Sebastian. Tôi có nghe về…" Cô ngừng lại và đưa hai tay lên cao. "…về điều đó." Cô không muốn nói về tinh hoàn của anh. Điều đó dường như khá…riêng tư. Một việc anh sẽ thảo luận với người bạn gái mình.

Anh kéo khóa chiếc áo khoác xuống. "Đừng nói với anh em không thể nói từ ‘cơn đau tinh hoàn’ nhé."

"Tôi có thể, nhưng tôi không thích miệng mình nói ra những từ đó." Chúa ơi, cô không có ý nói như kiểu của mẹ cô.

Bên dưới áo khoác, anh mặc một chiếc áo sơ-mi vải được nhét vào trong quần jeans. "Câu nói này đến từ người phụ nữ đã gọi tôi là đầu đất. Em dường như không có vấn đề gì khi phát ra lời đó từ miệng em."

"Tôi đã bị chọc giận."

"Anh cũng thế."

Có thể, nhưng anh đã từng là một người đầy tội lỗi. Việc nói dối họ đã ngủ cùng nhau của anh còn tồi tệ hơn lời cáo buộc anh lợi dụng cô.

"Nào đi lấy áo khoác. Tin anh đi, sau ngày hôm qua, anh đã học được bài học của mình. Anh không muốn chạm vào em một chút nào nữa trừ khi em muốn chạm vào anh."

Đó cũng là một rắc rối. Cô không chắc việc mình không muốn anh chạm vào cô hay cô chạm vào anh. Cho dù cô chắc rằng đó chắc chắn là một ý kiến tồi. Cô cau mày và nhìn chính mình. Ở cuối chiếc áo cổ cao sọc nổi là chiếc thắt lưng da màu đen không phù hợp nằm ở đai lưng quần jeans của cô. "Tôi mặc không hợp lắm cho buổi mua sắm."

"Tại sao không? Em trông thoải mái. Không quá cứng nhắc. Anh thích em trông như thế này."

Cô ngước nhìn anh. Anh chẳng có vẻ gì bông đùa. Mái tóc cô được thả xuống và có chỉ chải một ít mascara. Đôi khi các bạn cô trêu chọc vì cô luôn phải trang điểm một chút gì đó mỗi ngày, ngay cả khi cô không có kế hoạch ra khỏi nhà. Maddie và Lucy và Adele không quan tâm đến việc liệu họ có làm hoảng sợ người chuyển phát nhanh của UPS hay không. Nhưng cô thì có. "Chỉ một giờ thôi nhé?"

"Ừ."

"Tôi biết tôi sẽ hối hận về điều này," cô nói qua tiếng thở dài khi cô đi đến tủ để đồ và lấy áo khoác.

"Không, em sẽ không hối hận đâu." Anh trưng ra nụ cười nửa miệng làm nhàu đi các khóe của đôi mắt màu xanh lục. "Anh sẽ cư xử tốt ngay cả khi em cầu xin anh ném em ngã xuống và ở phía trên người em." Anh bước đằng sau và giúp cô mặc chiếc áo va rơi màu đen. "Ồ, có thể sẽ không cư xử tốt nếu em cần xin anh."

Cô quay đầu lại nhìn anh khi cô kéo tóc mình ra khỏi chiếc cổ lông. Đuôi tóc cô chạm nhẹ vào tay anh trước khi anh lấy chúng ra khỏi vai cô. "Tôi sẽ không cầu xin đâu."

Anh nhìn xuống miệng cô. "Anh đã từng nghe điều đó trước đây."

"Không phải từ tôi. Tôi nói nghiêm túc đấy."

Anh nhìn vào mắt cô. "Clare, phụ nữ nói rất nhiều điều họ thực sự không nghĩ đến. Đặc biệt là em đấy." Anh bước lùi lại và cho hai tay vào túi áo khoác. "Em có đem theo túi không?"

Cô lấy chiếc túi xách hobo bằng da cá sấu và đeo nó một bên vai, Sebastian đi theo cô ra ngoài, cô khóa cánh cửa đằng sau mình lại.

"Anh thấy có một tiệm in ấn ở khu mua sắm," anh nói khi bước đến phía ghế dành cho khách của chiếc Town Car và mở cửa. "Anh muốn bắt đầu ở đó."

Tiệm in ấn thực ra thiên về gallery mỹ thuật và cửa hàng khung ảnh, và trước đây Clare đã từng mua một vài món đồ ở đó. Hôm nay, khi cô và Sebastian cùng nhau bước vào trong gallery, cô chú ý cách anh xem xét những bức tranh. Anh dừng lại, nghiêng đầu sang một bên, và một bên vai được hạ thấp so với bên còn lại. Cô cũng nhận ra rằng anh thường dừng lại trước những bức tranh khỏa thân.

"Tôi không nghĩ Leo sẽ treo cái đó trong phòng khách nhà ông," cô nói khi anh xem xét một bức ảnh một người phụ nữ nằm sấp xuống giữa tấm vải trắng nhàu nát, ánh nắng đang vuốt ve bờ lưng trần mịn màng.

"Chắc chắn là không. Em có tìm thấy thứ gì mình thích ở đây chưa?" anh hỏi.

Clare chỉ về bức tranh một người phụ nữ đang mặc một chiếc áo đầm trắng mỏng, đang đứng trên bãi biển và ôm một em bé. "Tôi thích vẻ mặt của cô ấy. Đó là sự sung sướng."

"Hmm." Anh nghiêng đầu sang một bên. "Anh muốn nói đó là biểu hiện của sự thanh thản hơn." Anh đi đến trước một bức tranh về một người đàn ông và một người phụ nữ trần trường đang khóa chặt nhau trong một cái ôm bằng màu phấn. "Đây mới là biểu hiện sung sướng của người phụ nữ."

Cô sẽ phải nói rằng nó quá khoái cảm, nếu cô là kiểu phụ nữ có thể nói to những điều như thế ở nơi công cộng.

Cuối cùng Sebastian chọn một bức tranh in thạch bản vẽ hình một người đàn ông và một cậu bé đang đứng câu cá trên một tảng đá lớn ở bờ sông Payette. Khi họ xem xét các mẫu khung, anh đã hỏi ý kiến cô từng cái một và lựa chọn theo gợi ý của cô. Anh trả thêm tiền để nó có thể hoàn thành vào dịp Giáng sinh. Việc giao hàng cũng là một vấn đề, vì đó là khoảng thời gian rất bận rộn. Và trước khi Clare có thể ngăn cản chính mình, cô đã tình nguyện đến để lấy bức tranh vào đêm Giáng sinh.

Anh liếc nhìn cô và cau mày. "Không, cám ơn."

Cô nhìn anh và mỉm cười. "Tôi hức sẽ không gói nó bằng ruy băng màu hồng."

Anh nghĩ về lời đề nghị của cô khi với tay lấy ví từ túi quần sau. "Nếu em chắc việc đó sẽ không làm phiền em."

Cô có một buổi ký tặng sách vào ngày hôm đó, và dù gì đi chăng nữa cô cũng phải ra ngoài vào ngày đó. "Sẽ không phiền đâu."

"Tốt. Cám ơn em. Việc đó khiến anh cực kỳ nhẹ nhõm." Anh lấy ra thẻ Visa Bạch kim cho người chủ tiệm, và khi người đó bước đi, Sebastian nói thêm vào. "Nếu anh có thể hôn em, anh sẽ làm."

Cô quay lại và đưa bàn tay mình ra như thể cô là một nữ hoàng. Thay vì hôn vào khớp đốt ngón tay, anh lật bàn tay cô lại, đẩy ống tay áo khoác cô lên cao và nhẹ nhàng hôn lên cổ tay cô. "Cám ơn em, Clare."

Cả cánh tay cô tê rần, và cô lấy tay mình lại. "Không cần phải cám ơn tôi."

Một giờ mà anh đã hứa biến thành ba giờ cùng với việc lưu lại tại nhà hàng P.F.Chang’s ở một khu vực cửa hàng cổ. Họ được đưa đến bàn ở cuối của nhà hàng Trung Quốc, và Clare không thể không chú ý đến những cái nhìn chăm chú của phụ nữ đi theo họ. Đây không phải lần đầu cô chú ý đến điều đó, những cái nhìn trộm hay những cái nhìn chằm chằm khi họ đi trên đường hay khi ở gallery. Cô tự hỏi liệu Sebastian có chú ý đến cách những người phụ nữ nhìn anh hay không. Anh dường như chẳng chú ý đến điều đó, nhưng có thể vì anh đã quá quen với điều đó.

Họ bắt đầu bữa ăn với món gà cuốn lá diếp. Và nếu Clare đi ăn cùng với các bạn mình, cô sẽ gọi món khai vị cho món ăn đầu tiên và xem đó là buổi ăn trưa của mình luôn. Nhưng Sebastian thì không thế. Anh gọi thêm món gà xào trần bì, gà xào cải thập cẩm, cơm chiên xá xíu, măng tây xào sốt Tứ Xuyên.

"Chúng ta gặp ai nữa sao?" cô hỏi sau khi các món khai vị được mang đến.

"Anh đang đói bụng, vì thế anh có thể ăn cả con ngựa." Anh lắc đầu và gắp một miếng gà xào trần bì vào đĩa của mình. "Anh xin nói lại. Thịt ngựa thật khó nhai."

Cô xúc một phần cơm vào đĩa cô, sau đó họ đổi thức ăn cho nhau. "Và anh biết được điều này vì anh đã ăn thịt ngựa sao?"

"Đã ăn ư?" Anh ngước nhìn lên từ món cơm chiên xá xíu. "Đúng hơn là anh đã nhai ngấu nghiến một con ngựa."

Cô cảm thấy mũi cô nhăn lại. "Ở đâu?"

Anh lấy cho mình một ít gà xào cải thập cẩm và đưa món đó cho Clare. "Khi anh ở sa mạc Mãn Châu."

Cô đưa tay lên và từ chối không ăn thêm gì nữa. "Anh nghiêm túc chứ?"

"Ừm. Ở phía bắc Trung Quốc, em có thể mua những gói thịt chó và thịt khỉ ở các khu chợ."

Clare nhìn món gà xào trần bì trong đĩa của mình. "Anh nói dối."

"Không, anh không nói dối. Anh nhìn thấy nó khi anh ở đó vào năm chín sáu. Anh nói thật đấy." Anh nhấc nĩa của mình lên và găm một ít măng tây. "Có một vài nền văn hóa cho rằng thịt chó là cao lương mỹ vị. Anh cố không phê phán điều đó."

Clare cũng không muốn phê phán điều đó, nhưng cô không thể ngăn việc nghĩ về con Cindy tội nghiệp. Cô ngước nhìn vào phần lõm vào ở cổ xuất hiện giữa cổ áo sơ mi của anh. "Anh đã ăn thịt chó à?"

Anh ngước nhìn lên, sau đó quay lại món ăn trưa. "Không, nhưng các bạn anh và anh đã ăn thịt khỉ."

"Anh ăn thịt khỉ sao?" Cô đưa ly vang đỏ lên và uống một ngụm.

"Ừ. Nó có vị như thịt gà," anh vừa nói vừa cười. "Tin anh đi, sau khi em ăn toàn là cháo, món thịt khỉ cực kỳ tuyệt."

Clare chưa bao giờ nghe về món cháo và cô quá sợ hãi những gì anh sẽ kể nếu cô hỏi. Cô nhìn anh vùi đầu vào món ăn và đặt ly rượu xuống bàn. "Sắp tới anh sẽ đi đến đâu?" cô hỏi với mục đích chuyển đề tài ra khỏi các loại chó và các loại động vật linh trưởng.

Anh nhúm một bên vai và nói, "Anh không chắc. Anh quyết định không ký hợp đồng mới với Newsweek. Hay với bất cứ tờ báo nào. Anh nghĩ mình sẽ nghỉ ngơi một thời gian."

"Để làm gì" Cô ăn một miếng cơm chiên.

"Anh chưa nghĩ ra."

Cô biết nếu cô không ký hợp đồng mới, cô sẽ hoảng sợ. "Điều đó không làm anh sợ sao?"

Anh nhìn sang phía bên kia bàn và ánh mắt anh gặp ánh mắt cô. "Không nhiều như cách đây vài tháng. Anh đã làm việc trong một thời gian dài và chăm chỉ để có được vị thế như hôm nay, và lúc đầu anh sợ chết khiếp khi nghĩ rằng mình có thể mất đi sự nỗ lực vì nó. Nhưng anh phải chấp nhận sự thật rằng anh không thích đi nhiều như trước đây. Đơn giản và dễ hiểu. Vì thế, anh ngừng lại một chút trước khi anh hoàn toàn bùng nổ. Anh chắc mình luôn là một nhà báo tự do, nhưng anh muốn có một thách thức mới. Một cái gì đó khác biệt."

Cô hoài nghi đó cũng là cách anh nghĩ về phụ nữ. Một khi thách thức cũ đã đạt được, anh sẽ sẵn sàng để chinh phục điều mới mẻ và thú vị tiếp theo. Nhưng dù cô có đúng hay sai đi chăng nữa, điều đó cũng không quan trọng. Cô sẽ không bao giờ dính dáng đến Sebastian. Không chỉ vì cô thề từ bỏ đàn ông cho đến khi cô sắp xếp được cuộc sống, mà còn vì anh đã nói rằng bản thân anh cũng có những vấn đề với những mối quan hệ và đời sống tình yêu của anh không phải là mối quan tâm của cô.

"Em thì sao?" anh hỏi, và nhấp một ngụm rượu.

"Không. Không có một người đàn ông nào trong đời sống của tôi."

Anh cau mày lại. "Anh nghĩ chúng ta đang nói về công việc của mình cơ mà, Ít nhất đó là anh đang nói."

"Ồ." Cô hơi mỉm cười để che giấu sự bối rối. "Em thì sao?"

"Khi nào thì cuốn sách tiếp theo của em sẽ xuất bản?" Anh đặt ly rượu xuống bàn và cầm nĩa lên.

"Nó đã được xuất bản. Tôi có một buổi ký tặng vào thứ Bảy tới ở tiệm sách Walden’s trong khu mua sắm."

"Nó viết về gì?"

"Đó là tiểu thuyết lãng mạn."

"Ừ. Anh biết. Nhưng nó nói về cái gì?" Anh ngồi lùi lại trên ghế và đợi câu trả lời của cô.

Chắc chắn anh không quan tâm. "Đó là cuốn sách thứ hai trong một loạt sách viết về gia sư. Nhân vật chính, dĩ nhiên, là cô gia sư – và một công tước sống ẩn dật và ba đứa con gái nhỏ. Nó thuộc kiểu Jane Eyre trộn lẫn với Mary Poppins."

"Thật thú vị. Thế, nó không phải là một cuốn sách về hải tặc à?"

Hải tặc. Cô lắc đầu.

"Thế cuốn sách hiện em đang viết đề tài cũng là về hải tặc sao?"

"Không. Nó là cuốn thứ ba và là cuốn cuối cùng trong loạt sách viết về gia sư."

"Nữ gia sư xinh đẹp."

"Dĩ nhiên." Nhưng tại sao anh lại hỏi điều đó nhỉ?

Người phục vụ xuất hiện và hỏi liệu mọi việc có ổn không, và khi anh ta đi khỏi, Clare có được câu trả lời. "Anh thấy các cuốn sách của em ở nhà cha anh."

À. "Ừm, Ông ấy đã mua các cuốn sách của tôi mặc dù ông ấy không hề đọc chúng vì ông ấy nói rằng chúng làm ông ấy đỏ mặt."

"Chúng chắc sẽ thật nóng bỏng."

"Tôi cho rằng việc đó sẽ phụ thuộc vào việc anh thường đọc thể loại gì."

Anh nhìn cô và một bên khóe môi anh biến thành một nụ cười dễ mến. "Anh không thể tin được Clare Wingate bé nhỏ đã đủ lớn để viết các tiểu thuyết lãng mạn ướt át."

"Và tôi không thể tin được anh đủ lớn và ăn thịt một con khỉ. Tệ hơn hết, tôi không thể tin tôi đã để cho người ăn thịt khỉ hôn tôi."

Anh đưa tay ngang qua bàn và đặt tay mình lên cánh tay cô. "Cưng à," anh nói, và nhìn sâu vào mắt cô, "anh đã hôn em ở những nơi không phải là miệng em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.