Đây Là Yêu

Chương 105-2: Vẫn rất nhớ chàng (2)




Edit: Sabj

“Được rồi được rồi, giải tán đi. An Kỳ cứ về nhà trước, nghỉ ngơi cho tốt rồi mai lại quay tiếp.” Lâm Hạc Quần không muốn để ý tới Diệp Y Dung.

“Cám ơn đạo diễn Lâm.” Nếu Lâm Hạc Quần đã nói như vậy rồi thì Cố An Kỳ cũng không có lý do gì để phản đối nữa. Vết thương trên tay so với lúc đầu thì tệ hơn rất nhiều, càng ngày càng đau.

Diệp Y Dung còn định nói gì đó nhưng lại bị giám sát Vương kéo tay áo.

Cô ta không phục nói thầm: “Ông kéo tay tôi làm gì?”

Giám sát Vương không biết nên giấu khuôn mặt già nua đi đâu, xấu hổ buông lỏng tay ra. Nếu Diệp Y Dung không phải nghệ sĩ cưng của vị Gia kia thì ông ta đã sớm phủi tay mặc kệ. Ai, đầu năm nay tìm việc thật khó mà…

Cố An Kỳ không có hứng thú nhìn mấy người đó diễn trò, cô ôm bàn tay bị thương, hơi duỗi thẳng ngón tay ra. Đau đớn trên tay làm cô đổ mồ hôi lạnh, cô không muốn chờ ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa. Cô chào mấy người Lâm Hạc Quần, chuẩn bị đi.

“Tôi đưa em đến phòng khám, tôi biết một bác sĩ rất tốt.”

Trịnh Văn Quân định tới gần Cố An Kỳ nhưng cô lại dịch người đi.

“Không cần, những việc nhỏ như đi đến bệnh viện một mình tôi có thể giải quyết.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, mang theo sự xa cách. Trịnh Văn Quân là người bạn rất tốt, nhưng cô không định có quan hệ yêu đương với anh. Trước khi mọi thứ rõ ràng, có khoảng cách với anh thì đôi bên đều có lợi.

Trịnh Văn Quân không biết là nghe không hiểu ý của Cố An Kỳ hay cố tình không hiểu, bướng bỉnh nói: “Tôi đưa em đi.”

“Chúng ta bây giờ đang có scandal, lại cùng nhau đi bệnh viện, anh có biết sau đó có thể truyền ra tin đồn gì không?” Cố An Kỳ cau mày, cô cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu đau.

“…” Trịnh Văn Quân không trả lời, chỉ dùng đôi mắt trầm tĩnh lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ.

“Được rồi, tôi cũng không yếu ớt như vậy đâu. Tôi cũng quen thuộc với bệnh viện, mình tôi cũng giải quyết được.” Cố An Kỳ nhìn Trịnh Văn Quân, cũng không thể nói được những lời tàn nhẫn, chỉ đành dịu dàng an ủi vài câu.

“…” Trịnh Văn Quân sau một lúc lâu không nói gì, anh biết mình không lay chuyển được Cố An Kỳ, cũng không kiên quyết yêu cầu đưa cô đi nữa , “Vậy em hãy cẩn thận, có gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Cố An Kỳ gật gật đầu, xoay người chặn một xe taxi: “Phiền anh, bệnh viện trung tâm của khu.”

Tài xế taxi nhìn vào mắt Cố An Kỳ qua gương chiếu hậu, đột nhiên cười nói: “Tiểu thư, cô rất giống Ôn Bội Quân, người vừa rồi đưa cô ra đây là bạn trai cô đúng không, chàng trai đó trông cũng tương tự Nhiếp Chí Bằng. Cô xem phim 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》 đi, con gái tôi thích nhất cặp đôi đó …”

Cố An Kỳ nghe vậy chỉ cười không trả lời.

Tài xế là người giỏi tán gẫu, dọc theo đường đi đều nói chuyện với Cố An Kỳ về con gái anh ta. Cố An Kỳ vừa nghe vừa bôi thuốc mỡ lên tay, thỉnh thoảng cũng đáp lại câu được câu chăng.

Cô có thể nhận thấy người tài xế này rất yêu con gái của mình, nghiên cứu cả sở thích của con gái, yêu ai yêu cả đường đi.

Người bố như vậy thật gần gũi, trước đây, bố cô cũng từng như thế với cô và mẹ…

Chỉ là…

Cô lắc lắc đầu, cười tự giễu, mang theo vài phần châm biếm. Đều đã là chuyện đời trước, bây giờ còn nghĩ lại làm gì? Sống đã lâu như vậy rồi nhưng bắt đầu từ khi nào, cô trở nên đa sầu đa cảm như vậy ?

Khoảng cách đến bệnh viện cũng không xa, trên đường đi cũng không bị tắc, chỉ chốc lát sau Cố An Kỳ đã tới nơi. Cô đeo khẩu trang, đeo cả kính mắt. Gần đây đang có dịch cúm, dáng vẻ cô như vậy cũng không xem như khác người, sẽ không khiến người ta chú ý. Bệnh viện là nơi người đến người đi, hôm nay cô lại không được khỏe, không muốn xảy ra phiền toái gì.

Đeo kính khiến cho mọi thứ đều nhỏ lại, chớp mắt mấy lần cho đỡ khô cô mới dừng lại, nhìn từ xa, cô không khác gì người qua đường bình thường. Nếu không nhìn kỹ, không thể nhận ra cô là ai.

Gần đây bệnh viện rất nhiều người đến, sau khi lấy số còn phải chờ một lúc. Thừa dịp này cô bật điện thoại lên.

Di động đã bị tắt từ lâu, giờ cô mới bật lên, cô xem lại nhật kí, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Trong đó cuộc gọi gần nhất từ Chu Á Kiệt, hai cuộc từ Trịnh Văn Quân, còn lại hơn mười cuộc đều từ một dãy số lạ.

Kỳ quái, Cố An Kỳ nhíu mày, ai lại rảnh rỗi đến mức gọi điện thoại nhiều cho cô như vậy?

Cố An Kỳ gọi cho Chu Á Kiệt trước: “Chu tiên sinh, có chuyện gì không?”

“Tôi đã giúp cô nghỉ quay phim hai ngày tiếp theo, cô ở nhà chuyên tâm nghỉ ngơi đi. Tay nhất định phải chăm sóc cho tốt, quảng cáo, quay phim rất nhiều lúc cần tới tay. Nếu tay cô để lại sẹo lập tức gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô đi làm phẫu thuật bỏ sẹo.” Chu Á Kiệt lạnh giọng nói, ngữ điệu không hề lên xuống.

“Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên đáp. Kỳ thật cô cũng biết, Chu Á Kiệt không phải lo cho tình trạng sức khỏe cô, mà anh chỉ quan tâm cô có thể tiếp tục làm việc hay không thôi. Tuy nghe có vẻ vô tình nhưng anh cũng chỉ làm đúng trách nhiệm của quản lý. Đối với sự “Chuyên nghiệp” của anh, cô cũng không phản đối.

“Chuyện của cô và Trịnh Văn Quân, tự cô cân nhắc đi.” Chu Á Kiệt dừng một chút rồi nói, “Anh ta đối với cô rất tốt, có lẽ là thật lòng…”

“Chu tiên sinh, giả vờ thì không bao giờ thành thật được, tôi biết phân biệt trên màn ảnh và ngoài cuộc sống.” Cố An Kỳ cắt ngang lời Chu Á Kiệt, “Anh vội vã muốn tác hợp cho người khác như vậy sao? Bỏ ý định làm bà mối đi.”

Cố An Kỳ không thích người khác quá can thiệp vào việc riêng của cô, đặc biệt là Chu Á Kiệt muốn đem chuyện tình cảm của cô ra làm scandal.

Chu Á Kiệt trầm ngâm: “Nếu thật cô không có ý định này thì sớm nói rõ với anh ta đi. Tránh cho cả hai người cùng bị tổn thương.”

Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Cố An Kỳ nhẹ thở ra. Trong lòng cô hiểu được, Chu Á Kiệt cho dù nắm rõ tình hình ở trường quay đến đâu cũng khôg thể biết được vết thương cô nghiêm trọng nhanh như vậy, chỉ có thể do Trịnh Văn Quân gọi điện thoại cho anh, muốn anh chăm sóc cô nhiều hơn.

Trịnh Văn Quân chăm sóc cô, đối tốt với cô, cô không phải không biết, không hiểu, ngược lại hiểu rất rõ nên mới không ngừng ám chỉ cho anh, giữa hai người chỉ là tình bạn, không có tình yêu.

Đợi một lát nữa, y tá tiểu thư đứng ở cửa gọi tên cô. Lúc đó cô mới định thần lại, đi vào phòng khám. Bác sĩ tuổi cũng đã cao, dạy dỗ cô một hồi về việc không chịu đến bệnh viên sớm:

“Thanh niên bây giờ càng gày càng vô tâm. Đừng tưởng bị bỏng là không sao, trị không tốt có thể để lại sẹo đó. Tay cháu sao vừa sưng lại vừa bị thâm tím? Cô bé, có phải cháu bị ngược đãi không ? …”

Bác sĩ già liên miên cằn nhằn không ngừng, rất có tư thế của Đường Tăng. Chẳng qua Cố An Kỳ cũng hiểu được đối người ta cũng vì tốt cho mình nên ngồi im lắng nghe.

“Thuốc này cháu đem về bôi, mỗi ngày một lần là được.” Bác sĩ vừa viết biên bản khám bệnh vừa nói.

Cố An Kỳ ghi nhớ biên bản khám bệnh, nở nụ cười nhẹ:

“Cám ơn bác sĩ.”

“Mấy ngày nay cẩn thận, chú ý…”

Bác sĩ còn nói vài việc cần chú ý, Cố An Kỳ ghi nhớ rồi đi ra ngoài. Sau khi lấy thuốc mỡ cô cũng không định ở lại lâu, thuốc cũng chưa bôi được, chi bằng cứ ra về trước.

Cô còn có rất nhiều việc phải làm, còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị…

Cô nheo mắt lại, cầm bàn tay chưa thể nắm chặt lại được, suy nghĩ mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.