Đây Là Yêu

Chương 10: Hoan muội muội




Trong phòng tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, An Nhiên tựa đầu vào giường, trên đùi là cuốn truyện cổ Grim được mở ra, bên cạnh còn có một bản tốc kí.

Cây viết dùng để ghi chú thêm trên bản tốc kí, nhưng lại viết viết vẽ vẽ vội vàng lên quyển sách, ngày càng lộn xộn hơn.

Rẹt ----

Trên trang giấy bị ngòi viết làm thủng một lổ lớn, cây viết đã bị ném đi.

Tiếng va chạm của cây viết và vách tường vang lên một tiếng trầm đục, nháy mắt, cây viết đã bị chia năm xẻ bảy.

Tiếng thở dốc theo tiếng nhạc vang lên, An Nhiên nhìn bức hoạ trên đùi đã bị hư, ánh mắt lạnh xuống, là một mảnh ngưng trọng.

Nhìn thoáng qua cái di động ở đầu giường, con ngươi chợt sâu thêm.

An Nhiên cuối cùng cũng cầm lấy di động, mở khoá, tầm mắt nhìn tên trên điện thoại ---Lão soái ca, con ngươi lại trầm xuống lần nữa, thở dài, tựa lưng vào đầu giường, mày nhíu lại, cảm giác mệt mỏi trần đầy.

Lão soái ca

Răng rắc ----

Cửa phòng bênh bị người bên ngoài dè dặt đẩy ra, An Nhiên ngẩng đầu, nhìn đến cánh cửa thì thấy một người mặc trang phục huấn luyện, ánh mắt kinh ngạc nhè nhẹ.

“Lão soái ca, anh sao lại…?” Đã trở lại?

Đêm qua Phó Quân Hoàng vừa bồi cô ăn điểm tâm khuya , thì anh có điện thoại từ trong bộ đội, có việc cần anh trở về.

An Nhiên cho rằng lúc đó anh đi, thì ít nhất cũng hai ngày mới trở về, nhưng mới một ngày anh đã trở về.

Lúc này, Lão soái ca thoạt nhìn rất mệt mỏi a.

Nghe được tiếng nói hơi kinh ngạc của An Nhiên, Phó Quân Hoàng mới ngẩng đầu nhìn An Nhiên, ánh mắt mệt mỏi xẹt qua một tia ấm áp.

Cởi áo khoác cùng giày, xoay người lên giường, đem trạng thái kinh ngạc của An Nhiên ôm vào lòng, cô chưa kịp hỏi gì thì Phó Quân Hoàng đã ngủ.

Phiền chán ở đáy lòng cũng bị anh nhè nhẹ vuốt trôi đi, khoé môi bất đắc dĩ mỉm cười.

Tắt đèn ở đầu giường, tìm nơi thoải mái trong lòng anh, nhắm mắt lại và đi vào giấc ngủ.

Bên trong phòng phong cách châu Âu.

Có mấy người lưng đứng thẳng tắp, thời tiết hôm nay oi bức, nóng nực, tuy nhiên trong phòng mấy người đó lại cảm thấy lãnh lẽo, thân mình không tự chủ run lên

“Chủ nhân, nhiệm vụ thất bại”. Một người đàn ông cầm đầu lấy hết dũng khí bước lên một bước, nhìn người ngồi dựa vào sofa, toàn thân lộ ra hơi thở lười biếng.

Người đàn ông đó không nói gì, ánh mắt cũng chưa từng nhìn lên bọn họ một lần nào.

Hắn đang nghịch tấm ảnh trong tay, trong tấm ảnh là một người có nụ cười thật ấm áp, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

“Chủ…nhân, chúng tôi, chúng tôi..” Vài người gặp một người đàn ông như thế, nhất thời bùm một tiếng, toàn bộ quỳ rạp xuống đất. “Chủ nhân, chủ nhân xin cho chúng tôi một cơ hội! Chúng tôi…”

Người đàn ông đó vẫy vẫy tay, một người da đen luôn đứng sau hắn từ trong bóng tối bước ra, mặt của hắn (tên da đen) không có biểu cảm, bước đến mấy người kia, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

“Không..không thể, chủ nhân, chúng tôi..” Những tên đàn ông quỳ trên mặt đất nhìn thấy bóng người đến, thì sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

“Trong từ điển của chủ nhân không tồn tại hai chữ giải thích”. Nhiệm vụ thất bại chính là thất bại, sau khi thất bại thì phải chết.

Gã da đen không cho bọn họ có cơ hội giải thích, mặt không biểu cảm, lấy súng ra, những người đàn ông kia hoảng sợ, đó là súng giảm thanh.

Bọn người quỳ trên mặt đất hoảng sợ nhìn cự động của gã da đen, xác định là chủ nhân không thể bỏ qua cho bọn họ. bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, đồng thời rút súng lục từ trong người, hướng vào người da đen mà bắn.

Bang bang bang ----

Tiếng súng trong phòng vang lên.

Chừng vai giây sau, trong phòng lại trở về tĩnh mịch.

Mặc kệ là bọn người đó muốn chạy trốn hay muốn giết gã da đen thì toàn bộ đều nằm tại đây. Không một ai có thể chạy được ra sảnh.

Người đàn ông lười nhác đó thủy chung không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy hắn có một mái tóc dài màu bạch kim.

“Lại Tư, cậu rất bạo lực”. Một tiếng nói tao nhã có tia bất mãn vang lên, người đàn ông nằm trên sofa, hai chân đặt lên tay vịn của sofa, đầu gối dựa vào đệm lưng mềm mại, cả người thoạt nhìn giống như một con báo lười biếng.

Chuẩn bị đem thi thể ra ngoài, gã da đen sửng sốt cúi đầu, mắt cúi xuống. “Chủ nhân, thật xin lỗi”

Người đàn ông đó cảm thấy không thú vị khoát tay, ánh mắt lạnh lụng nhìn những thi thể còn dính máu, một lần nữa ánh mắt dời xuống bức ảnh trong tay. “Không thú vị”

Sắc mặt của gã da đen trước sau không chút biểu cảm, gọi người đến đem thi thể ra ngoài, người hầu luôn chờ bên ngoài vội vàng chạy vào, đem vết máu trên sàn quét sạch, tốc độ quả thật kinh người.

Người đàn ông đem tấm ảnh gấp lại, nhìn Lại Tư, miễn cưỡng nói “Lại Tư, cậu nói xem tôi có thể đoạt được cô ấy hay không?”

Ánh mắt của gã da đen rơi xuống tấm ảnh, trên ảnh là một người hắn đã gặp.

Khi hắn theo chủ nhân, hắn đã thu thập những tin tức liên quan đến cô gái đó.

“Tôi biết, cậu nhất định sẽ nói có thể, thật sự không chút thú vị”. Người đàn ông đó giơ tấm ảnh trong tay, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt tươi cười trong ảnh, ánh mắt lười nhác xẹt qua một tia tính toán.

“Lại Tư, tôi muốn có cô bé này, sau đó sẽ tự tay huỷ diệt cô ấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.