Day Game Ends

Chương 8




Dịch giả: hany

- Bên dưới Nam Thiên môn có trận pháp đi tới Tử Kim hư không?

- Lạc Bắc tới Hoa giáo hóa ra là muốn lấy thần dược của tổ sư Hoa giáo để lại mà cứu chữa cho tiểu Trà bị U minh ma huyết xâm nhập?

Mai sơn! Tại nơi di chỉ của động phủ thời thượng cổ mà Lạc Bắc đã cứu Huyền Vô Kỳ, Lạn Hàng trên ba cột đá bị vỡ có ba người tu đạo đang ngồi xếp bằng.

Trong ba người tu đạo thì một người mặc hồng bào một người mặc pháp y màu lam còn một người mặc áo bào màu trắng. Đó đúng là lão đạo Từ Thạch Hạc có Hắc phong phiến cùng với Diệt phật ma nhận cùng với hai người tu đạo họ Trần và họ Lệ đứng rình ở bên ngoài. Lúc này, người đàn ông mặc áo bào trắng trên trán cũng không xuất hiện con mắt yêu đang ngồi xếp bằng trên cái cột đá nhìn hết sức phóng khoáng. Trên tay y có một ngọn lửa màu xanh lục đang lấp lòe. Y hết sức tập trung nhìn vào ngọn lửa đó thi thoảng lại nói ra một hai câu như đang đọc tin tức tức từ trong ngọn lửa.

- Lạc Bắc tự mình lấy linh dược đúng là một cơ hội tốt.

Đột nhiên ngọn lửa màu xanh lục giật một cái rồi biến mất trong tay người họ Lệ. Sắc mặt y thay đổi rồi quay lại nhìn Từ Thạch Hạc đang ngồi bên cạnh họ mà nói:

- Từ đạo hữu! Lạc Bắc đang trên đường trở về Nam thiên môn. Tiếp theo, mấy người đi cùng với hắn đều bận rộn bố trí trận pháp cứu chữa cho tiểu Trà. Một mình hắn sẽ tới Thập Vạn đại sơn để lấy vài thứ linh dược cần thiết. Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một. Từ đạo hữu! Hiện tại ngươi có thể thông báo cho chưởng giáo Hoàng Vô Thần để cho hai người khác của chúng ta tới.

Từ Thạch Hạc ngồi xếp bằng bên cạnh hai người tu đạo họ Trần và họ Lệ vẫn hết sức lãnh đạm. Tuy nhiên thi thoảng trong mắt y lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo như có như không đảo qua hai người kia. Mà người tu đạo mặc pháp y màu lam thi thoảng nhìn Từ Thạch Hạc với ánh mắt đầy ý đối địch. Dường như tác dụng của Từ Thạch Hạc ở đây chính là để giám sát hai người bọn họ. Mà nghe âm thanh của người tu đạo họ Lệ thì dường như hai người của y ở lại Côn Luân giống như là làm con tin vậy.

- Hắn đi một mình và có thêm người khác thì có gì khác đâu?

Nghe thấy nam tử họ Lệ nói vậy, Từ Thạch Hạc cũng chẳng thèm mở mắt chỉ lên tiếng một cách âm trầm:

- Trong tay hắn có một cái pháp bảo tên là Yêu vương liên thai, không chỉ có lực phòng ngự kinh người mà trên đó còn bố trí trận pháp nối thông với giới Niết Bàn. Chỉ cần hắn sử dụng cái pháp bảo này thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa người từ giới Niết Bàn tới. Nếu không, Côn Luân ta đã tập trung bao vây tiêu diệt cần gì phải để tới bây giờ. Nếu thật sự không muốn giết người đó mà để sơ sảy tì ta khuyên các ngươi hãy suy tính kỹ đi đã.

- Ta nói cơ hội tốt là đã suy tính kỹ càng.

Mặc dù Từ Thạch Hạc nói chẳng hề khách khí nhưng nam tử áo trắng họ Lệ cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười rồi nói:

- Lúc trước chúng ta không lập tức ra tay cũng chỉ là để nắm rõ thực lực và tu vi của hắn. Hiện tại chúng ta đã nắm được tương đối về hắn. Cái pháp bảo của hắn mặc dù lợi hại nhưng chúng ta cũng đã chuẩn bị được phương pháp đối phó với nó. Từ đạo hữu cứ yên tâm. Tới lúc, chúng ta sẽ có cách làm cho cái trận pháp truyền tống trong cái pháp bảo đó không còn hiệu lực. Chỉ cần năm người chúng ta tập trung, cho dù Từ đạo hữu không ra tay thì cũng có thể nắm được bảy, tám phần tiêu diệt được hắn.

- Hy vọng đúng theo lời ngươi nói. - Từ Thạch hạc liếc mắt nhìn nam tử áo bào trắng họ Lệ và nam tử họ Trần một cái rồi không nói nhiều giơ tay chỉ một cái. Một cột sáng màu vàng lập tức phóng thẳng lên không trung.

- Chúng ta ở đây. Chờ hai người của các ngươi tới đây, chúng ta sẽ đồng loạt đi.

Sau khi bắn ra cột sáng màu vàng, Từ Thạch Hạc chẳng thèm để ý mà nói vậy.

- Ngoại trừ việc để cho hai người của chúng ta tới đây, xin Từ đạo hữu hãy thông báo với chưởng giáo Hoàng Vô Thần của các ngươi gây một chút áp lực với núi Chiêu diêu và Trạm Châu Trạch Địa, làm như định tấn công họ với quy mô lớn, khiến cho họ không giám đưa nhiều cao thủ ra ngoài. Có như vậy, cơ hội tiêu diệt Lạc Bắc của chúng ta sẽ tăng lên một, hai phần. - Nam tử áo trắng họ Lệ mỉm cười rồi nói tiếp:

- Bên dưới Nam Thiên môn có trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không, còn có cả người sử dụng thần cung Toái Hư của các ngươi cũng đang được chữa trị ở đó. Sau khi chúng ta tiêu diệt người này xong muốn nhờ Từ đạo hữu thông báo với chưởng giáo Hoàng Vô Thần cho phép chúng ta nắm giữ Nam thiên môn. Có như vậy đối với chúng ta sẽ có rất nhiều cái tốt.

....

- Đạo hữu! Ngài có muốn xem hàng của ta không? Ở đây ta có không thiếu bùa tốt...

Vào lúc nghe nam tử áo bào trắng họ Lệ nói vậy, ánh mắt của Từ Thạch Hạc hơi có phần lạnh lẽo thì trong chợ Nam Thiên môn, tại nơi gần lối ra vào, một người tu đạo nhìn thấy một người tu đạo khoác áo choàng đen đi về phía lối ra. Theo thói quen, người tu đạo lập tức nhiệt tình bước tới mời chào cho số hàng hóa của mình.

Tuy nhiên người tu đạo áo đen kia cũng không để ý tới y, như không nghe thấy y nói chuyện cứ vậy đi ngang qua mặt gã.

Đối với người tu đạo bước tới mời chào mà nói thì đúng là vô cùng mất mặt. Có điều người tu đạo này mặc áo bào đen che khuất cả mặt rất gầy khiến cho người tu đạo kia đang ở trong Nam Thiên môn không thể sử dụng pháp thuật cảm thấy mình chỉ cần dùng một quyền là có thể khiến cho người đó ngã ra đất. Nhưng khi người đó đi qua mặt, trái tim của y chợt có cảm giác như thắt lại đồng thời cảm giác ớn lạnh tới tận xương sống.

Không biết tại sao, mặc dù ở trong Nam Thiên môn không cảm giác được pháp lực dao động từ người đối phương, cũng không thể đoán được tu vi của hắn nhưng y lại cảm giác được trong cái thân thể gầy yếu dưới lớp áo bào dường như có một thứ hơi thở khiến cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt của y có phần kinh ngạc nhìn người tu đạo áo đen chằm chằm như muốn nhìn thấu xem đối phương che giấu cái gì. Tuy nhiên người tu đạo áo đen đó che kín toàn thân khiến cho y không thể nhận ra được bất cứ thứ gì.

...

Người tu đạo áo đen từ từ đi theo con đường ra khỏi Nam Thiên môn để ra ngoài.

Trong làn sương mù bên ngoài Nam Thiên môn, người tu đạo gầy nhỏ đó lấy ra một tấm bản đồ có phần khác với những loại bản đồ bình thường khác. Người đó lật đi lật lại tấm bản đồ xem xét một lúc rồi sau đó hít một hơi mới bắt đầu phi độn.

Tốc độ phi độn của người tu đạo đó cũng không nhanh lắm khiến cho người ta có cảm giác tu vi chỉ tương đương với Kim đan sơn kỳ. Tốc độ như vậy cơ bản không khiến cho bất cứ một người tu đạo nào chú ý. Cho dù bên ngoài có ai đó mai phục thì nhìn thấy tốc độ phi độn như vậy cũng mất đi sự hứng thú. Bởi vì với cấp độ như của hắn thì trên người chắc chắn cũng chẳng có thứ gì ra hồn.

Tuy nhiên khi lọt vào trong khu rừng bên ngoài, rời xa khỏi Nam Thiên môn một lúc, tốc độ phi độn của người tu đạo áo đen đó chợt tăng lên tới mức kinh người. Hơn nữa cho dù với tốc độ như vậy nhưng trên người của hắn cũng không có nhiều hơi thở tản ra. Tốc độ phi độn và khả năng che giấu hơi thở như vậy chỉ sợ cho dù là Ảnh La sát của Trạm Châu Trạch Địa mai phục cũng khó mà giết được hắn.

Trong Thập Vạn đại sơn, sau khi phi độn thẳng theo hướng Tây Bắc mấy ngàn dặm, người tu đạo áo đen đó mới dừng lại.

Sau khi lấy ra bản đồ, quan sát một lúc, người tu đạo áo bào đen mới hạ xuống trên một ngọn núi cũng không cao lắm rồi đi thẳng vào trong một khu rừng gần đỉnh núi. Sau đó, người tu đạo tập trung tinh thần quan sát.

Lúc này, phía trước vị trí của người tu đạo đó đang đứng là một cái thung lũng bên trên có một làn sương mù rất dầy.

Sau khi quan sát một lúc, hắn gật đầu dường như rất hài lòng với vị trí mà mình đã chọn. Đột nhiên hắn vung tay một cái lấy ra một miếng ngọc màu trắng. Miếng ngọc đó có hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay, trên bề mặt khắc rất nhiều ký hiệu và hình ảnh với phong cách cổ xưa, dường như là một cái cổ phù hiếm thấy.

Sau khi lấy ra cái cổ phù, người tu đạo áo bào đen mới khoanh chân ngồi xuống trên một tảng đá.

Ước chừng được một canh giờ, người tu đạo chợt cử động. Vù! Cái cổ phù màu trắng trong tay người tu đạo đột nhiên tản ra ánh sáng màu trắng lạnh lẽo khiến cho toàn bộ khu vực trong phạm vi mười trượng quanh người hắn xuất hiện một làn sương mù.

Làn sương mù màu trắng đó giống như một làn sương mù bình thường tuy nhiên từ bên ngoài nhìn vào thì lại không thể thấy được tung tích của người tu đạo đó. Hơn nữa cơ bản cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn.

Sau khi phóng ra cái cổ phù đó, người tu đạo áo bào đen lại xoa tay dường như cái áo bào bịt quá kín khiến cho y phải nới nó ra một chút.

Sau khi y buông cái áo bào đó ra, bên trong áo bào cũng không có cái gì khủng bố mà chỉ lộ ra một chút vạt áo như bằng lông cừu màu trắng.

...

Sau chừng một chén trà, một vầng sáng màu đỏ sậm và một vầng sáng màu trắng liền bay vụt qua cách vị trí của người tu đạo đó chừng chục dặm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.