Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Chương 47: Phòng Khách




Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

Cuối cùng Quý Bắc Lưu đại loại vẫn thấy lý do tìm Lương Lương rồi nói đem ngực NPC biến lớn thực kì cục, từ đó cũng dập tắt hi vọng từ sân bay biến đồi núi của cô, mà hắn cũng bất giác bỏ lỡ cơ hội tốt nhất xoát độ hảo cảm của Tô Mộc.

Nhìn màn hình thấy người kia vừa xử lí hết một mâm bánh kem, rồi lại thấy cô ngồi dưới đất thoải mái sờ sờ bụng, hắn lúc này mới hỏi: "Cô rốt cuộc là người hay quỷ vậy?"

Là quỷ cũng sẽ không cảm thấy đói bụng, còn nếu nói là người thì..... cô cũng sẽ không ở trong không gian này làm NPC.

Tô Mộc liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:"Nếu tôi thật sự là quỷ, tôi đây đã sớm lao tới đem anh đánh một trận."

Đây cũng là để khẳng định cô là người.

"Đánh tôi?" Đôi mắt hắn nguy hiểm nheo lại: " Lá gan của cô thật không nhỏ."

"Hừ!" Tô Mộc quay đi, đem cỏ trong miệng gặm gặm, không quan tâm hắn.

Cô không phản ứng, nhưng lòng hiếu kì của đại tổng tài Quý Bắc Lưu lại nổi lên, hắn vươn ngón tay, chọc chọc người trong màn hình, người nọ bỗng nhiên giống như là bị ngoại lực đẩy một cái, "Bang" một tiếng ngã xuống đất.

Ngón tay hắn thu lại.

Tô Mộc "Phi" một tiếng đem cỏ phun ra, cô bò dậy căm tức nhìn hắn:"Anh đây là muốn làm cái gì?"

"Không có làm gì." Quý Bắc Lưu nghiêm trang thu hồi ngón tay, dáng ngồi đoan chính, ánh mắt đều không có chút gợn sóng, tựa hồ tất cả mọi việc vừa xảy ra đều không liên can tới hắn.

Lại còn ở đó vô tội, nơi này cũng không có người khác, không phải là hắn thì là cô tự té chắc?!

Tô Mộc tức giận dậm chân, tuy rằng biết là hắn, nhưng hoàn cảnh hiện tại của cô, tức hắn thì có biện pháp gì chứ!

Quý Bắc Lưu trong lòng cũng biết điều này, cho nên hiện tại tâm tình hắn thập phần sung sướng, không giống niềm vui khi đi áp bực nhân viên, loại sung sướng này giống như... giống như... Hắn cũng không biết mô tả thế nào.

Nói tóm lại, cảm giác này chính là đem đối thủ cạnh tranh bức đến quần cộc còn mua không nổi, so ra như vậy còn kém hơn.

Quý Bắc Lưu ưu nhã hỏi: "Cô như thế nào lại xuất hiện trong di động?"

"Không biết!" Tô Mộc ngồi ở trên cỏ, phồng má lên lại hừ một tiếng.

Cô trước nay đều không bị nghẹn khuất như vậy a!

Thực tốt, cô tức giận lại làm cho tâm tình của hắn tốt hơn.

Quý Bắc Lưu tâm tình thực tốt hỏi: "Cô bị như vậy bao lâu rồi?"

"Không biết." Tô Mộc nhấp môi, "Tôi vừa mở mắt liền ở dưới cây sơn trà, vừa mở mắt lần nữa, tôi liền chạy tới nơi đây."

Quý Bắc Lưu trầm ngâm, vậy hẳn là từ khi《 Đao Kiếm Giang Hồ 》được phát minh ra cô đã ở trong trò chơi, nhưng như thế nào một người bình thường lại chạy đến trong trò chơi, lại còn trở thành nhân vật NPC, cái này có nghĩ trăm lần cũng không ra.

Quý Bắc Lưu từ sóng gió mà đi ra, gặp qua không ít dạng người, người theo chủ nghĩa duy vật có, người mê tín có, nhưng bất luận loại người nào, hắn đều chưa bao giờ nghe được sự tình kì quái như vậy.

Tạm thời còn chưa hiểu rõ người kia vì sao lại biến thành NPC, nhưng Quý Bắc Lưu cuối cùng cũng xác định được một chút.

Hắn nhìn Tô Mộc tràn đầy ý cười: "Tôi đã hiểu vì cái gì NPC lại nhiều lần cố ý hấp dẫn tôi như vậy, nguyên lai cô cũng không phải NPC, mà là người, việc này cũng là có thể lý giải, vì cái gì cô lại đối với tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt."

Hả?

Mặt Tô Mộc đầy chấm hỏi: "Anh đừng có mà bôi nhọ tôi! Tôi khi nào đối với anh chơi lạt mềm buộc chặt?"

"Là khi nào." Đôi mắt Quý Bắc Lưu đầy thâm ý, hắn nói: "Bao gồm cả hiện tại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.