Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Chương 37: Ghen Tuông




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Không...

Chủ tịch Quý, ngài đây là đang tức giận.

Lương Lương nhẹ nhàng nói: "Không nhất định là đàn ông, cháu cảm thấy cô ấy yêu phụ nữ cũng có khả năng..."

"Vù" một tiếng, lại một quyển sách được ném thẳng tới đầu Lương Lương.

"Ngươi nói thêm một câu thử xem?" Ánh mắt này của Quý Bắc Lưu giống như có vô số lưỡi dao sắc bén "xoạt xoạt xoạt" bay ra.

Lương Lương kinh sợ, lập tức ngậm miệng lại, hắn lặng lẽ nhặt hai quyển sách rơi trên mặt đất lên, một quyển tên là 《 Tổng tài daddy, mommy mang thai chạy trốn 》, quyển còn lại là 《 Kiều thê khó nói: Tổng tài, ta có 》, những cuốn sách này đều do hắn đặc biệt tìm tới đưa cho cậu của hắn để cậu học thêm một vài phong độ cường hào thủ đoạt* của tổng tài đối với nữ nhân, chẳng qua cậu của hắn có vẻ rất không thích, còn chửi bậy mấy quyển sách này một lượt.

* Cường hào thủ đoạt: Cưỡng ép, chiếm đoạt.

Thí dụ như tại sao một người đàn ông bình thường không thích bạch phú mỹ* mà lại thích một cái nghèo lùn tịt, và thí dụ như tại sao nữ chính trong những tiểu thuyết đó đều sinh long phượng thai*, chẳng lẽ tổng tài trong tiểu thuyết đều có gen sinh đôi, hay là cùng một dây chuyền sản xuất? Cũng thí dụ như, tại sao nữ chính thân là một người được nhận giáo dục bắt buộc chín năm và đã tốt nghiệp lại không biết nên uống thuốc tránh thai sau khi phát sinh quan hệ với nam chính rồi bỏ đi mất, mấy năm sau dẫn theo một đứa bé trở lại, hơn nữa IQ của đứa bé còn cao hơn cả người trưởng thành?!

* Bạch phú mỹ (白富美): Người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.

* Long phượng thai: Sinh đôi một trai một gái.

Cuối cùng chủ tịch Quý Bắc Lưu còn "chậc" một tiếng: "Cố ý không tránh thai còn sinh con, mẫu bằng tử quý*, quả nhiên những nữ nhân này là có tâm cơ."

* Mẫu bằng tử quý (tử bằng mẫu tấn): Mẹ vinh hiển nhờ con (con uy danh nhờ mẹ).

Này!

Cậu, sao nữ chính lại có tâm cơ được! Bọn họ chỉ là thật sự không biết nên tránh mà thôi!

Cuối cùng Lương Lương vẫn không gào lên được, bởi vì hắn không thể không nói, suy nghĩ lạc loài của cậu hắn có vẻ hơi hợp lý...

Mặc dù đã chửi rủa những tiểu thuyết này một lần, Lương Lương vẫn nói: "Cậu à, chỉ cần nghiên cứu kỹ những cuốn sách này, người sẽ có thể hiểu tại sao người không đánh thắng cô ta trong khi giá trị vũ lực của Thôn Hoa không cao."

Một câu này thành công làm Quý Bắc Lưu nén lại tức giận và đọc sách, khi còn nhỏ, hắn rất giỏi tìm ra nguyên nhân mình bị thất bại, vì vậy đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn sẽ thành công như vậy, nhưng mà từ khi hắn mười tám tuổi, hắn chưa bao giờ nếm mùi thất bại, cho nên chuyện đánh thắng Thôn Hoa cực kỳ quan trọng!

Quý Bắc Lưu coi một quyển tổng tài văn như bí tịch võ lâm mà nghiên cứu, nhưng có trời mới biết, Lương Lương chỉ muốn hắn phát hiện ra rằng, hắn đang thiếu một người phụ nữ mà thôi!

Lương Lương ngồi xổm ở góc tường lắc đầu, về phương diện phụ nữ, cậu của hắn thực sự còn kém hơn học sinh tiểu học, học sinh tiểu học bây giờ đã biết dùng búp bê để tìm bạn gái, mà cậu của hắn lại chưa từng nắm tay phụ nữ.

Ôi thương thay.

Tô Mộc ở bên kia cũng muốn than một tiếng ôi thương thay, cô cứ tưởng rằng đám người chơi rảnh rỗi này chỉ đánh nhau một lát rồi rời đi, kết quả không ngờ là bọn họ không những không cảm thấy buồn chán, ngược lại càng thêm phấn khích, cô không biết nên làm thế nào bây giờ, đột nhiên có một cây phi tiêu bay tới, cô đang định trốn thì trước mặt lại hiện ra một bóng dáng màu trắng.

Bạch y công tử khẽ phất tay áo, chiếc phi tiêu kia lập tức sượt qua tóc cô và đâm vào thân cây sau lưng.

Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước mặt, cảm thấy hơi quen thuộc.

Không phải chỉ là quen thuộc à?

Quý Bắc Lưu khoanh tay đứng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cuộc chiến lộn xộn trước mặt, vẻ mặt cực kỳ không có kiên nhẫn.

Lương Lương vừa online theo sau cầm một cái loa cực kì lớn trong tay: "Các vị đại hiệp, các ngươi đã đánh nhau ba tiếng, đừng đánh nhau nữa! Bây giờ đã là rạng sáng, vì cơ thể của mình, vẫn nên ngừng chiến để nghỉ ngơi!"

Tiếng từ loa của Lương Lương to đến mức long trời lở đất, tất cả mọi người lập tức dừng lại, cùng nhau nhìn về phía hắn.

Có người la lên: "Ngươi là cái thá gì? Tên là gì?"

Một người khác la lên: "Ngươi bảo chúng ta offline có phải vì muốn giành được niềm vui của nữ thần không?!"

"Đúng vậy! Ngươi dựa vào cái gì bảo chúng tôi ngừng đánh!"

Quý Bắc Lưu híp mắt, lạnh giọng: "Dựa vào việc ta có thể khiến các ngươi cùng nhau cút khỏi game mà không có sự đồng ý của các ngươi."

Giọng hắn vừa dứt, những người chơi đang la hét này chưa kịp nói lời nào đã cùng nhau biến mất.

Bây giờ trong thôn chỉ còn hai người chơi là Quý Bắc Lưu và Lương Lương mà thôi.

Tô Mộc trợn mắt ngoác mồm, thì ra cái tên gắt gỏng thất thường này có năng lực lớn như thế, thân phận của hắn nhất định không đơn giản, đó có thể là nhân viên chuyên tra tìm bug trong game.

Cô chậm rãi quay lưng lại, khom người muốn tìm chỗ trốn, nhưng nơi này chỉ có vài cái cây mà thôi, phạm vi hoạt động của cô lại bị hạn chế, trốn đi đâu bây giờ?

Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, lưng cô nặng nề đụng vào thân cây, cô vừa nhíu mày đã bị một bàn tay nâng cằm lên.

Quý Bắc Lưu suy nghĩ một giây mới lạnh nhạt nói: "Nữ nhân, đang ở trước mặt ta, ngươi còn muốn chạy đi đâu?"

Lương Lương đứng một bên vịn trán, cậu à... Cho người đọc tổng tài văn không phải vì để người học cái này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.