Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Chương 17: Phát Hiện




Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

Tô Mộc vừa thấy nam nhân quen thuộc cư nhiên nói nhiều như thế, lại còn mắng người, mông lung hỏi:"Anh thật sự là Tô Bạch?"

"Anh không phải Tô Bạch, chẳng lẽ em là Tô Bạch!?" Tô Bạch từ trên mặt đất đứng lên, nghiến răng nghiến lợi vỗ vỗ bụi trên quần áo, nhìn qua như hận không thể một phát súng kết liễu cô, nhưng mà vừa rồi, thời điểm hắn ném đồ vật cũng xác thật là khó có thể ném trật.

Ánh mắt Tô Mộc mơ hồ, có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, chung quanh lại có người cầm đèn pin đuổi tới, bọn họ đi tới phía sau Tô Bạch, có người hỏi: "Cậu chủ, ngài tìm được người rồi?"

Tô Bạch nhìn cô, hừ một tiếng.

Tô Mộc cúi đầu, ngón tay xoắn lại, càng thêm cảm thấy chột dạ.

Tô Bạch biết, nếu hắn không hỏi, Tô Mộc khẳng định cũng sẽ trầm mặc không nói, hắn hướng Tô Mộc đi tới, tức giận chất vấn:"Mấy ngày này em rốt cuộc đã ở đâu? Di động gọi cũng không bắt máy, đến chỗ ba mẹ em cũng không có chút tin tức!"

Tô Bạch có thể nói là thịnh nộ đến đỉnh điểm.

Tô Mộc rụt rụt cổ, chính xác mà nói, cô trước kia không có đề phòng Tô Bạch như vậy, chỉ là bởi vì đã xảy ra chuyện với Tử Thần, hơn nữa lúc trước Tử Thần sử dụng bộ dạng Tô Bạch để hiện hình, không biết vì sao, đến khi thấy được bản gốc, trong lòng cô liền cảm thấy thập phần quái dị...

Nhưng ngàn vạn lần cô cũng sẽ không thừa nhận, tại thời điểm Tử Thần giả làm hắn, đối với cô tỏ tình, cô thật sự động tâm!

Tô Mộc ho khan vài tiếng, lắp bắp mở miêng: "Kia gì......em......"

"Phải hay không có người bắt cóc em?" Tô bạch tiến lên một bước, đánh gãy lời nói của Tô Mộc, sau khi Tô Mộc mất tích, hắn điên cuồng lục tung camera giám sát của bệnh viện, lại nhìn thấy một nam một nữ bắt cóc cô.

Hắn liền sai người điều tra thân phận hai người kia: tên, gia đình, gia thế thậm chí là nhóm máu, DNA, mật độ khung xương...... Hắn toàn bộ đều điều tra rõ ràng... lại không nghĩ đến gặp người quen Thomas cùng Thái Sa.

Đương nhiên, biện pháp tốt nhất chính là lấy người nhà Thái Sa cùng Thomas để uy hiếp bọn họ, đem Tô Mộc thả ra, nhưng lại không biết vì sao, Thái Sa cùng Thomas cứ như vậy tan biến, như chưa từng xuất hiện. Dù Tô Bạch dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng vô dụng.

Tô Mộc gãi gãi cái ót, "Cái kia... Em bị bắt cóc... Cứ coi là vậy đi..."

"Vậy hai người bắt cóc em đâu?" Nội tâm Tô Bạch trầm xuống, âm thanh phát ra cũng chẳng ấm áp gì cho cam.

Tô Mộc lại lắp bắp nói: "Bọn họ...... Em cũng không biết bọn họ đi đâu nữa......"

Nếu nói bọn họ đều đã chết, chỉ sợ vấn đề kế tiếp sẽ trở thành ai đã giết họ, cô lại mạc danh biến thành kẻ giết người, dù sao thi thể của Thái Sa và Thomas cũng chẳng tìm được, cô cần gì phải tự chọc phiền toái?

Tô Bạch thấy cô không muốn tiếp tục chủ đề này, lại thấy quần áo trên người cô bẩn thỉu, trên chân cũng không có đi giày, trong lòng hắn đã bổ não ra các loại hình ảnh, không có chỗ nào là không phải bộ dạng đáng thương của cô, hắn liền thập phần phẫn nộ, cứ tưởng hắn rất chán ghét nha đầu này, nhiều lúc thật sự muốn đánh cô một trận, nhưng mà hắn còn chưa động thủ, hai tên kia lấy cái gì liền dám động thủ trước?

Biểu tình hắn âm lãnh, áp suất quanh thân càng lúc càng thấp, nói hắn hiện tại muốn đi giết người chắc cũng chẳng ai hoài nghi.

Tô Mộc nghĩ nghĩ cô biết hắn vì cái gì mà tức giận, thấp giọng nói: " Em biết nếu em xảy ra chuyện, anh rất khó nói với ba mẹ, thật xin lỗi, bởi vì chuyện của em không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian của anh."

"Em cho rằng anh để ý chính là thời gian?" Những lời này của Tô Bạch như hét vào tai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.