Dạy Dỗ Ác Ma

Chương 43




Dương Thần nhanh chóng thay đổi đề tài câu chuyện, cười hòa nhã nói:

- Đương nhiên rồi, nếu em không đồng ý, thực ra cũng có thể thương lượng…

- Em đồng ý, đương nhiên là em đồng ý rồi.

Lâm Nhược Khê mặt không cảm xúc nói:

- Anh đi đi, dù gì thì mẹ góa con côi chúng em không có anh cũng không đến nỗi chết đói không tìm thấy đường đi, cùng lắm thì em nói với Lam Lam bố của con đã đưa các cô của con đi chơi rồi, không thể đi cùng con được.

Dương Thần kéo dài khuôn mặt, cười khổ sở nói:

- Bà xã à, làm sao em có thể dạy con như vậy được, cô bé tiểu mập sẽ hiểu lầm đó.

- Đây cũng không phải là hiểu lầm, anh phải đưa những người phụ nữ khác đi chơi mà.

Ánh mắt Lâm Nhược Khê thẳng tắp nói.

Dương Thần không dám đối diện với người phụ nữ, gãi gãi đầu:

- Em không biết rằng, bên phía đảo Sicily có không ít những người bạn cũ của anh đều hy vọng anh đến thăm, anh cũng không thể quá lạnh lùng với cái tâm của những người bạn cũ đúng không? Em cứ thư thả một chút trong vòng một tuần, anh ở bên đó giải quyết xong sẽ về ngay.

Lâm Nhược Khê hí mắt:

- Tại sao Sắc Vi và Thái Ngưng có thể đi, còn em và Lam Lam thì không thể đi?

Dương Thần nhanh chóng xua tay:

- Cái này thì không thể được, ở đảo Sicily bên đó chủ yếu là xem trận đánh nhau trong đại hội lính đánh thuê, tính tình của Lam Lam không phải em không biết, ở bên đó khắp nơi là những người hung hãn và hiếu chiến, một khi em đi thì không thể tránh khỏi việc sẽ gây ra không ít chuyện.

Lâm Nhược Khê vừa nghe thấy như vậy, cũng hiểu được ý của Dương Thần, trong lòng thấy bình an một chút, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ không vui.

Dương Thần nhìn thấy bộ dạng khẽ vểnh môi của người phụ nữ, trong lòng biết rằng sẽ nhanh chóng bị thuyết phục, đang định nói vài lời dễ nghe nhưng di động lại rung lên.

Cầm điện thoại ra liền nhìn thấy, đúng là Quách Tuyết Hoa gọi tới.

Dương Thần nghe điện thoại:

- Alo, mẹ à, có chuyện gì thế ạ?

Lâm Nhược Khê nghe được là mẹ chồng gọi tới, cũng tập trung lắng nghe.

Một lát sau, sắc mặt của Dương Thần có chút khó coi, bình tĩnh lại giọng nói trả lời vài câu liền cúp máy.

- Sao em lại nghe được là chuyện của Dương Liệt?

Lâm Nhược Khê lo lắng hỏi.

Dương Thần cũng không phủ nhận, gật đầu nói:

- Mẹ nói, Dương Liệt trở lại Dương gia rồi, anh ta nói phải thay đổi để trở thành một con người mới, đã lại một lần nữa tiến vào khu vực quân sự nhậm chức rồi, lão nhân để cho bọn anh một tháng để có thể đến Yến Kinh sớm một chút, phải đi Yến Kinh, lễ mừng năm mới trước sau đều sẽ có không ít việc phải làm.

- Vậy…vậy ý của anh là gì, anh sẽ không thật sự muốn giết chết Dương Liệt chứ?

Lâm Nhược Khê thấp thỏm nhìn người đàn ông.

Dương Thần trầm mặc không nói, trong lòng, đối với việc cố chấp giết Dương Liệt mà nói, kỳ thực đã không còn như lúc ban đầu rồi, một là sự trưởng thành của bản thân cũng không quá quan tâm tới Dương Liệt, hai là bản thân càng thêm để ý đến con người này, càng không hy vọng làm loạn đến mức quá nóng nảy.

Nhưng trong mơ hồ, Dương Thần lại cảm thấy lúc này đây Dương Liệt bỗng nhiên trở về, lộ ra vẻ cổ quái, mặc dù không thể nói được là cổ quái rốt cục ở đâu.

Thở dài thật sâu, Dương Thần nói:

- Đợi đến khi về đến Yến Kinh đi, anh phải xem xem, nó rốt cục muốn chơi trò gì, nếu thực sự muốn an phận làm người, anh cũng không muốn động thủ giết người, ít nhất thì không thể để cho Lam Lam sau khi lớn lên biết rằng cha của mình giết chết người em có quan hệ máu mủ với mình, đúng không?

Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhàng, để lộ ra một tia cười yếu ớt:

- Xem ra ông xã của em đã trưởng thành lên rất nhiều.

Mặt Dương Thần đỏ lên, hơi ngượng ngùng, nhưng bản thân từ khi kết hôn đến nay có một cô con gái, quả thật tâm lý đã có chút thay đổi, nhanh chóng cười ha hả nói:

- Vậy quay lại chủ đề vừa rồi, em yêu, em thương anh, cho anh vài ngày nghỉ, đến khi anh gấp rút trở về, đến khi chúng ta đưa Lam Lam về Yến Kinh chơi, chơi như thế nào thì tùy hai người, được không?

Lâm Nhược Khê biết có níu chặt cũng không níu được, chỉ đơn giản lườm anh một cái, gật gật đầu, nhưng cảnh cáo nói:

- Nếu anh dám cho mẹ con em leo cây, thì anh sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!

Dương Thần liên tục đồng ý, nghĩ thầm rằng đến lúc đó, nếu chẳng may đại hội chưa kết thúc, bản thân có làm cho đấu trường nổ thì cũng phải quay lại!

Mấy ngày sau, công tác bàn giao của Ngọc Lôi cũng hoàn thành thuận lợi, Tiết Minh Hòa vừa lên đảm nhiệm, cũng sắp xếp mọi việc một cách gọn gàng.

Vị trí giám đốc công ty giải trí ban đầu Dương Thần do Triệu Đằng trực tiếp đảm nhiệm, dù sao thì về sau Dương Thần cũng không có nhiều thời gian đi quản lý.

Lâm Nhược Khê vừa giải nhiệm, liền đem toàn bộ sinh lực vùi đầu vào việc luyện tập và chăm sóc con gái, vú Vương cũng rất vui mừng, đối với bà mà nói, giống như nhìn con gái và cháu gài ngày ngày bên nhau.

Theo thời gian, những người phụ nữ nhàn nhã như Tiêu Chỉ Tình, Lý Tinh Tinh, Thái Nghiên, An Tâm cũng đến nhà ngồi, chơi mạt chược, lại ngày càng náo nhiệt.

Sau khi An Tâm biết được Lâm Nhược Khê từ chức, cũng suy nghĩ muốn tìm một người thừa kế để quản lý An Thị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không một ai đáng tin, đành tạm thời từ bỏ.

Duy chỉ có bảo mẫu Mẫn Quyên có chút lo lắng bị khai trừ, dẫu sao ngày càng nhiều thời gian Lam Lam không cần đến một người bảo mẫu như cô đến chăm sóc, may mà vú Vương giữ cô lại giúp đỡ việc nhà làm cho Mẫn Quyên cũng thấy an tâm.

Vài ngày sau khi Dương Thần chỉ điểm mấy người phụ nữ, nhanh chóng đến đại bản doanh ở Địa Trung Hải đúng hẹn, Sắc Vi và Thái Ngưng đã đợi được một tuần, một ngày nữa thôi, đại hội Caesar sẽ khai mạc.

Những ngày ở đây, Sắc Vi và Thái Ngưng ngoài việc tự mình chuyên tâm tu luyện, vẫn cùng những người dân ở đây đánh thành nhất phiến.

Tuy rằng thường xuyên không hiểu được tiếng nói ở đây, nhưng sau khi hai người phụ nữ tiến vào Hóa Thần Kỳ, có trí nhớ siêu nhiên, học ngôn ngữ này tự nhiên không có gì khó khăn.

Đặc biệt bởi vì đại đa số cư dân trên đảo đều theo bộ đội đặc chủng, lính đánh thuê, đoàn người áo xám tro giải ngũ ZERO, càng làm cho Sắc Vi và Thái Ngưng cảm thấy có thể tìm được tiếng nói chung.

Tài nghệ khéo léo tột bậc của hai người phụ nữ cũng làm cho đám trẻ con hiếu động xuất thân ham thích vật lộn đánh nhau hết sức yêu thích, chỉ điểm cho bọn trẻ, cũng trở thành một hoạt động có ý nghĩa.

Nói tóm lại, hiện giờ nếu như để hai người phụ nữ đi, cũng có chút luyến tiếc.

Mà với tư cách là “hướng dẫn viên du lịch” với “địa vị tuyệt đối” của hành trình trên đảo Sicily lần này, lão nhân Ron tự nhiên hăng hái đảm nhiệm chuẩn bị tất cả mọi việc.

Hôm Dương Thần tới, đã chuẩn bị tốt máy bay tư nhân sang trọng, đợi Dương Thần và hai người phụ nữ khởi hành.

Từ đất nước bị di vong đi đi tới đảo Sicily, lộ trình cũng gần nửa giờ, có thể coi là một cái nháy mắt, nhưng dù sao cũng là một hành trình chủ yếu là vui chơi giải trí, cho nên Ron vẫn rất chú trọng đến phẩm chất.

Với tư cách là một đảo Địa Trung Hải có số dân đông nhất, đảo Sicily ở phía tây nam bán đảo Apennini.

Trong lịch sử, người Hy Lạp cổ, đế quốc La Mã, đám người Byzantium, Norman, đều từng thống trị nơi này, cùng với sự phân tách của vương quốc Sicily, người Tây Ban Nha vào ở trên đảo, đến hậu kỳ, mới có vương quốc Italy thu nhận đảo Sicily, hiện giờ, đảo Sicily đã giành được quyền tự trị.

Nơi này luôn được người đời biết đến, phần lớn là vì Mafia Italy phân bố trên khắp hòn đảo này.

Các gia tộc Mafia, tổ chức thành một “bóng chính phủ”, bọn họ gần như song song với chính phủ chính quy, nanh vuốt của bọn họ khống chế cả hòn đảo dưới lá cờ của chính mình.

Ở đây, pháp luật trống rỗng và nhạt nhòa, pháp quy trục lợi của Mafia, ích lợi inte mới là sự bảo đảm tin cậy nhất.

Gia tộc Konstantin của lão nhân Ron thuộc gia tộc Mafia Italy, một trong những gia tộc cổ xưa nhất và hùng mạnh nhất.

Chẳng qua, Ron đã giải nhiệm chức tộc trưởng trong nhiều năm, tuy rằng trong gia tộc vẫn coi trình độ của anh thuộc địa vị cao nhất, nhưng lão nhân cũng không coi bối cảnh của Mafia là một việc quan trọng nữa rồi.

Trên máy bay, về đủ loại phong thổ nhân tình mà Ron chậm rãi kể, Thái Ngưng và Sắc Vi đều bị mê hoặc, nhưng tò mò nhất vẫn là liên minh Mafia.

- Ngài Ron, tôi nghe người trên đảo nói, anh vẫn là Hội trưởng vinh dự trọn đời của liên minh Mafia? Kể cho chúng tôi nghe anh làm như thế nào đi, hình như rất lợi hại.

Sắc Vi từ đáy lòng muốn hỏi cho rõ ràng một chút, hội Hồng Kinh của cô ở trước mặt gia tộc Mafia Italy có thể không là gì, quá nghiệp dư rồi! Người ta là hắc bang có mấy trăm năm lịch sử kế thừa mà!

Ron có vẻ rất bình thản, cũng không cảm thấy quá giỏi, cười ha hả nói:

- Sắc Vi phu nhân, ở đây tất cả đều gán công cho Minh Vương Các Hạ vĩ đại, kỳ thực nếu không phải năm đó Minh Vương Các Hạ ra tay giúp đỡ, Mafia chúng tôi khả năng đã mai danh ẩn tích theo đảo Sicily rồi.

- Chồng tôi? Anh ấy đã làm gì?

Thái Ngưng tò mò nói với Ron, có chút thổn thức:

- Hai vị phu nhân, trên thực tế, trong liên minh Mafia của chúng tôi những gia tộc lâu năm này, trong gần vài thập niên đã dần dần xuống dốc rồi, rốt cuộc phạm vi mà chúng tôi có thể hoạt động quá nhỏ, người đời đa số không để cho chúng tôi tồn tại.

Năm đó, chính phủ Italy tìm đúng thời cơ, liên hợp nước Pháp và Anh, phái bộ đội đặc chủng đa phương, đổ bộ tác chiến, có tham vọng một lần hành động quyét sạch lực lượng chính của gia tộc Mafia chúng tôi. Tuy rằng chúng tôi biết được thông tin, nhưng vẫn khó mà ngăn cản hỏa lực mãnh liệt của bọn họ.

Cô phải biết rằng, khi cơ quan quốc gia buộc phải đi vào hoạt động, có vài bận tâm lúc thường sớm đã không còn là gì rồi.

Nhưng vào thời điểm lực lượng chủ yếu của chúng tôi gần tan tác do đạn dược và nhân lực không đủ, Minh Vương Các Hạ đột nhiên xuất hiện!

Đôi mắt Ron tỏa ra một tia tinh quang:

- Đến nay tôi có nằm mơ vẫn nhớ rất rõ, hình ảnh Minh Vương Các Hạ đứng trước mặt chúng tôi, trong mưa bom bão đạn, bẻ gãy những thanh súng thép, sau khi lật ngược mấy chiếc xe thiết giáp, trực tiếp xông thẳng vào phía sau quân đội Anh quốc bọn chúng, một tay vặn đầu tên quan chỉ huy…

Hình dáng đó làm những lão già chúng tôi nhiệt huyết khuấy động khắp người, càng không phải nói đến sự sùng bái cuồng nhiệt của những người trẻ tuổi năm đó…

Lúc đó vì đúng lúc tôi là Hội trưởng liên minh, lại thành công vượt qua một lần nguy cơ như vậy, mới có vinh hạnh dành được cái hư danh hội trưởng vinh dự…

Đôi mắt đẹp của Sắc Vi và Thái Ngưng đều tỏa sáng, cảm xúc mênh mông nhìn về phía Dương Thần, nhưng người ngồi sau hai tay đang cầm que tăm không ngừng chọc vào những hoa quả vùng nhiệt đới trên cái mâm kia đưa vào miệng.

Bị hai người phụ nữ nhìn chằm chằm như vậy, Dương Thần theo bản năng chọc lấy hai miếng thanh long, đưa lên miệng hai người phụ nữ, cộc lốc cười hỏi:

- Muốn ăn sao?

Sắc Vi và Thái Ngưng đột nhiên cảm thấy, sự thật và tưởng tượng, sự khác biệt quả thực rất lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.