Dạy Dỗ Ác Ma

Chương 4




Lúc này Quách Tuyết Hoa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Dương Thần nằm ôm Lam Lam xem tivi, cha con vui vẻ cười nói, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng.

Nghĩ ngợi một chút, Quách Tuyết Hoa tươi cười đi về phía ghế sopha, ngồi xuống, giơ tay ra hướng về phía Lam Lam.

- Lam Lam ngoan, ra bà nội bế nào.

Lam Lam nhấc người lên, rồi ngồi lên đùi Quách Tuyết Hoa, chiếc xúc xích trên tay ăn cũng gần hết rồi, liếm liếm đôi môi bóng nhẫy, hỏi:

- Bà nội ơi, chiều nay ăn cơm với gì thế?

- Đúng là đồ ham ăn, chỉ biết có mỗi ăn thôi, nhà bình thường chắc không nuôi nổi con đâu.

Quách Tuyết Hoa véo yêu vào mũi cháu gái:

- Hôm nay ăn cà rốt hầm xương sườn, có rất nhiều rất nhiều xương sườn.

Môi Lam Lam cong lên:

- Xương sườn không ngon, chỉ toàn xương thôi, không có thịt, Lam Lam chỉ thích ăn thịt thôi.

- Xương ăn không hết còn thừa lại có thể cho chó, tốt hơn nhiều chứ.

Quách Tuyết Hoa cười nói.

Hai mắt Lam Lam lúc này sáng lên, ra sức gật đầu.

Dương Thần thấy Quách Tuyết Hoa cười đùa với Lam Lam, trong lòng cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Đang muốn đi tắm một cái thì bị Quách Tuyết Hoa gọi lại.

- Con trai, ngồi xuống.

- Mẹ, còn có chuyện gì sao?

Dương Thần lúng túng nói.

Quách Tuyết Hoa bảo Mẫn Quyên dẫn Lam Lam đi chơi, một mình ngồi đối diện với Dương Thần, ngắm nhìn hắn hồi lâu, rồi cười nói:

- Mẹ đã cho người đi đặt vé máy bay về Yến Kinh, mai sẽ bay.

- Về Yến Kinh?

Dương Thần sửng sốt, chau mày nói:

- Mẹ, mẹ sợ con trách mẹ sao, chuyện lần này con cho rằng không phải là lỗi lầm của riêng ai cả, là mẹ nghĩ cho con, con có thể hiểu được mà.

Quách Tuyết Hoa lắc đầu,

- Mẹ biết con rất lý chí, mẹ rất mừng. Nhưng... mẹ cảm thấy đã đến lúc nên quay về Yến Kinh rồi. Dù sao thì ông nội con cũng cần phải có người chăm sóc, hơn nữa đã lâu mẹ cũng không sống cùng cha con rồi, còn cả ông ngoại con nữa, mẹ cũng đã lâu không gặp gỡ họ hàng bên ngoại...

Dương Thần chưa từng nhìn thấy người nào bên ngoại, chủ yếu cũng là do không có hứng thú, bọn họ không đến thăm mình, thì mình cũng không muốn đi thăm hỏi.

Nghe Quách Tuyết Hoa nói như vậy, mặc dù cảm thấy phân nửa nguyên nhân là do chuyện này nên mới quyết định như vậy, nhưng lí do cũng rất rõ ràng.

- Nếu mẹ nghĩ như vậy, con cũng không còn gì để nói, dù sao đi lại cũng thuận tiện mà.

Dương Thần nói.

- Ông nội của con nói đúng, dù sao mẹ cũng là người của thời đại trước, cũng đã năm mươi mấy tuổi đầu rồi, cho dù là nhờ hồng phúc của con nên mới sống lâu thêm được vài chục năm, thì cũng nên sống cùng chồng mình mới phải.

Dương Thần à, mẹ quyết định phải đi, nhưng chuyện của con và Nhược Khê, mẹ cũng vẫn sẽ phải bận tâm đến đấy.

Mặc dù mẹ có lỗi với Nhược Khê, nhưng mẹ cũng không thể chạy theo con dâu của mình để xin lỗi được. Dù sao thì cũng không phải là một mình mẹ sai. Nhưng... chung quy cũng nên biểu đạt chút tâm ý.

Nói rồi, Quách Tuyết Hoa lấy ra chiếc vòng tay Phượng Tường đã bị Lâm Nhược Khê tháo xuống, đưa vào tay Dương Thần.

- Chiếc vòng tay Phượng Tường này, lúc nào gặp Nhược Khê, thì con đưa cho nó, bảo nó rằng, mẹ đã về Yến Kinh rồi. Chiếc vòng này, là do đích thân mẹ tặng nó, cho dù nó không cần, thì mẹ cũng sẽ không đưa nó cho bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Nó vĩnh viễn là con dâu của mẹ. Bất luận là nó có oán giận mẹ, hận mẹ hay không, thì con hãy cứ nói với nó, mặt mẹ mỏng, không thể đứng trước mặt mà xin lỗi nó được.

Dương Thần nhìn nụ cười áy náy của Quách Tuyết Hoa, trong lòng thở dài, nhưng cảm thấy có gì đó ấm áp.

Có thể nói ra những lời này, đối với Quách Tuyết Hoa mà nói đã là nhượng bộ rất lớn rồi.

- Con hiểu rồi, con sẽ chuyển lời cho Nhược Khê.

Dương Thần nghiêm túc nói.

Quách Tuyết Hoa vui mừng cười nói:

- Vẫn còn một chuyện nữa, ông nội con, ông ấy muốn gặp Lam Lam, muốn vun đắp tình cảm với đứa chắt nội, con và Nhược Khê chắc không phản đối chứ, dù sao Lam Lam cũng đã lấy họ nhà chúng ta rồi mà.

Dương Thần đương nhiên là cảm thấy không có gì lạ. Dương Công Minh vốn dĩ cũng không phải là người để ý đến chuyện huyết thống này nọ, ông ấy làm như vậy cũng chỉ muốn kéo Lâm Nhược Khê lại gần hơn, củng cố thêm tình cảm gia đình.

- Chuyện này phải hỏi ý kiến Lam Lam, nhưng cô bé mập đó, chỉ cần bảo nó ở Yến Kinh có vừa có đồ ăn ngon, vừa có nơi để chơi, thì chắc chắn nó sẽ đi cùng mẹ thôi.

Dương Thần cười thích thú nói.

Quách Tuyết Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay nắm lấy tay Dương Thần thần chặt, trịnh trọng nói:

- Đừng làm mẹ thất vọng, mẹ hi vọng nhà chúng ta, vĩnh viễn là một gia đình đầy đủ!

Dương Thần không nói gì thêm nữa, chỉ gật gật đầu đồng ý.

...

Sáng sớm tinh mơ hôm sau Quách Tuyết Hoa đã ăn xong bữa sáng, rời khỏi Trung Hải về Yến Kinh, cùng đi còn có Lam Lam và bảo mẫu Mẫn Quyên.

Mặc dù nói nhà họ Dương không thiếu kẻ hầu người hạ, nhưng chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ của Lam Lam, thì chỉ có Mẫn Quyên mới quen làm mà thôi.

Lam Lam đã xin phép nghỉ ở nhà trẻ, đó là chuyện cực kỳ đơn giản, Quách Tuyết Hoa là người có tiếng tăm trong cả nước, xin nghỉ phép cho cháu mình thì có gì đáng nói đâu chứ.

Ba người đi rồi, trong nhà chỉ còn có hai người là Dương Thần và vú Vương.

Dương Thần cũng cảm thấy không cần phải gây thêm chuyện trong nhà nữa rồi, để cho vú Vương đến ở với con gái Tiêu Chỉ Tình mấy bữa, ban ngày rảnh rỗi thì đến khu nhà cao cấp Nam Sơn thăm Lâm Nhược Khê.

Dương Thần thấy mình ngày ba bữa có nơi ăn uống là tốt rồi, buổi tối cũng không quan trọng ngủ ở đâu.

Nhưng đến trưa, Mã Quế Phương đến nhà thăm, mới biết Quách Tuyết Hoa dẫn Lam Lam về Yến Kinh rồi, ánh mắt toát lên vẻ tiếc nuối, nhưng cũng chỉ đành lặng lẽ rời đi.

Hai ngày, Dương Thần cảm thấy dài như một năm, trong lòng muốn đi thăm vợ, thậm chí còn chẳng nghĩ gì đến việc thân thiết với những người phụ nữ khác.

Đây cũng là suy nghĩ khiến chính Dương Thần cũng cảm thấy kỳ lạ.

Bình thường kể cả lúc tình cảm vợ chồng tốt đẹp, thì trong đầu mình cũng luôn nghĩ đến những người phụ nữ khác. Nhưng bây giờ vợ đã không thèm để ý đến mình nữa rồi, thì trong đầu mình lại có suy nghĩ như vậy.

Hai ngày chậm chạm trôi qua, cuối cùng cũng đến cuối tuần.

Buổi sáng Dương Thần tính toán xem lúc nào Lâm Nhược Khê dậy, lái xe đến khu nhà cao cấp Nam Sơn, bảo vệ ở đó hỏi tên và số nhà, sau khi nhớ được thông tin rồi, mới cho Dương Thần vào.

Lâm Nhược Khê mua một căn nhà rộng hơn 400 mét vuông, ở nơi sâu nhất trong sườn núi, cách đó không xa còn có thác nước và ruộng bậc thang trồng hoa nhân tạo, cảnh vật vô cùng mĩ miều.

Cảnh sắc ở khu nhà cao cấp này, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tham quan chiêm ngưỡng, nhưng thực ra chỉ có những người lắm tiền nhiều của mới dám bước chân vào đây thôi.

Sau khi dừng xe lại, Dương Thần đi đến chiếc cổng lớn, nhấn chuông.

Một lúc lâu, mới nhìn thấy Lâm Nhược Khê thông qua chiếc máy camera gắn bên ngoài.

Cô mặc bồ đồ ngủ, tóc hơi rối, đôi mắt thâm quầng, chứng tỏ giấc ngủ của cô không được tốt lắm, bộ dạng mơ mơ màng màng, rõ ràng không nhìn rõ người trong camera là ai.

Đầu óc Lâm Nhược Khê chưa được tỉnh táo lắm, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại, nhìn thấy rõ là Dương Thần, hừ mạnh một tiếng, rồi tắt ngay camera đi!

Dương Thần vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, không ngờ lại bị đóng sập cửa không cho vào.

Gãi gãi đầu, do dự một lát, lùi lại vài bước, nhìn nhìn phong cách xây dựng của hai tòa nhà.

Nhìn thấy chiếc ban công, Dương Thần nhảy phắt lên trên luôn.

Ban công rất rộng, còn có rèm chống nắng và vài cái bàn trang trí mang phong cách Châu Âu, rất tao nhã.

Nhưng không đợi Dương Thần bước vào phòng, Lâm Nhược Khê vẫn mặc đồ ngủ lạnh lùng bước ra.

Dương Thần vui vẻ cười nói:

- Bà xã, em vẫn chịu ra gặp anh à? Em mặc đồ ngủ đi ra ngoài sẽ bị lạnh đấy...

- Đi khỏi nơi này ngay, tôi không muốn gặp anh.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng ngắt lời.

Dương Thần sắc mặt khổ sở,

- Anh nói... tốt xấu gì thì em cũng phải nghe anh nói mục đích anh đến đây chứ, hai ngày rồi, em cũng nên bớt giận chứ.

- Bớt giận, tôi không giận, tại sao phải bớt giận? Đối với một số người thì không đáng để tôi phải giận?

Lâm Nhược Khê hừ nhẹ nói.

Đối mặt với thái độ của cô như vậy, Dương Thần muốn tranh cãi cũng khó, cũng không thèm để ý gì nữa, lấy chiếc vòng Phượng Tường ra, rồi đưa đến trước mặt Lâm Nhược Khê.

- Anh không cần biết em có giận anh hay không, điều mà anh muốn nói đó là, mẹ dẫn Lam Lam về Yến Kinh rồi, trước khi mẹ đi, bảo anh đưa cái này cho em.

Da mặt bà ấy mỏng, cảm thấy có lỗi với em, nhưng không thể đối diện với em mà nói lời xin lỗi được. nhưng chiếc vòng Phượng Tường này chỉ giao cho một mình em thôi, cho dù em không chịu đeo nó, thì bà cũng sẽ không tặng nó cho bất cứ ai khác.

Ánh mắt Lâm Nhược Khê đầy phức tạp, nhìn chiếc vòng tay, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cô vẫn đứng bất động.

Dương Thần nắm lấy cổ tay cô, đeo chiếc vòng vào tay cô.

Lâm Nhược Khê rưng rưng nước mắt, sau khi lấy lại tinh thần, dứt khoát tháo chiếc vòng ra, nhét vào tay Dương Thần.

- Tôi không cần, anh đem về đi, cái này để đưa cho con dâu nhà họ Dương, giữa tôi và anh chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi, tôi không muốn làm một người con dâu giả.

Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, lau nước mắt, làm bộ dạng như sẽ không quay đầu lại nữa.

Dương Thần cảm thấy thật nhức đầu:

- Nhược Khê, anh nói nghe nè, chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa rồi, đều đã là người lớn hết cả rồi, đều đã là cha là mẹ hết cả rồi, anh xin em đừng có tùy tiện như vậy nữa được không, sao em lại bướng bỉnh như vậy chứ?

Một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Hai ngày nay anh luôn nhớ đến em, em không thể thông cảm cho anh một chút sao?

Anh thừa nhận là anh đã hiểu lầm em, nghi ngờ em, nhưng trước đây em đã làm rất nhiều chuyện mà không nói cho anh biết, anh nghi ngờ cũng là có nguyên nhân của nó mà!

Em chưa từng giấu diếm anh, chưa từng hoài nghi anh điều gì sao? Chúng ta giống nhau mà, mẹ đã nhún nhường em như vậy rồi, lẽ nào em không biết suy nghĩ như vậy?

Hợp đồng hôn nhân? Mẹ kiếp, anh đã tiêu cả tỷ bạc, mời nhiều người đến dự lễ cưới của chúng ta, đã cưới em về rồi, em thực sự coi anh là thứ nhặt được ở trên trời đấy à?

Lâm Nhược Khê vô cùng tức giận quay đầu lại:

- Ý của anh là, anh đã tiêu rất nhiều tiền vì tôi, nên tôi phải ngoan ngoãn nghe lời anh? Có cần tôi phải bán cả gia sản đi để trả lại tiền cho anh không?

- Anh... em... em biết là không phải anh có ý đó mà!

Dương Thần cũng cảm thấy bực bội:

- Điều anh muốn nói là, ngay từ khi bắt đầu chuyện này, nếu như em nói cho anh biết trước, thì anh sẽ nghi ngờ em sao?

- Chuyện này không phải là chuyện ngày một ngày hai, các người nghi ngờ tôi, lần trước là chuyện của Lý Kiến Hà, lần này cũng thế, nếu như thực sự tin tưởng tôi, thì sẽ không giúp người ngoài ức hiếp tôi!

Còn nữa, một khi đã cảm thấy tôi không hiểu chuyện, không có giáo dục, rõ ràng luôn cảm thấy không hài lòng với tôi, thì việc gì tôi phải mặt dầy mà tiếp tục sống với anh nữa.

Tôi rời đi rồi, không phải anh sẽ càng tự do đi tìm người phụ nữ khác sao?

Dương Thần sờ trán, cảm thấy lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt rồi, chợt cao giọng quát:

- Lâm Nhược Khê! Sao em lại như vậy? Anh bao dung với em, nhường nhịn em, là vì anh yêu em, không phải là vì anh sợ em!

- Yêu tôi? Ha...

Lâm Nhược Khê đau khổ nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, run run nói:

- Anh yêu tôi, nhưng anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Rốt cuộc nó như thế nào chưa?

Anh có biết không, trên thế giới này, chỉ có những thứ sau khi biết rồi, mới biết là không có thì tốt hơn, anh chính là một trong số đó!

Ánh mắt Dương Thần nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói rất cứng rắn:

- Nhưng, đối với anh mà nói, trên thế giới này có rất ít người, có rất ít chuyện, sau khi có được rồi khiến cho mình cảm thấy rất hạnh phúc, em chính là một trong số đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.