Dạy Dỗ Ác Ma

Chương 34




Dương Thần vắt óc suy nghĩ, thở hổn hển mấy hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi:

- Tiểu thư Tuệ Lâm hiện giờ đang ở công ty sao?

Triệu Đằng lắc đầu:

- Không có, hiện giờ tình thế rất căng thẳng, giới truyền thông khắp Hoa Hạ đều đang đuổi theo tiểu thư Tuệ Lâm, báo vừa ra, chúng tôi liền bao một máy bay riêng đưa cô ấy về nhà tại Yến Kinh, ở đó có thể là nơi an toàn nhất rồi đấy.

- Vậy là tốt rồi, nhất định không được để cái đám ruồi muỗi kia nhìn chằm chằm vào cô ấy, giờ tôi sẽ đến tổng công ty, mọi người bất luận là phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng phải khiến cho giới truyền thông chủ lưu làm hết sức để viết một vài bài báo tích cực.

Ngoài ra, bắt cho tôi cái ngọn nguồn về đây, nhất định phải khiến cái đầu đầy cặn bã này trở nên rõ ràng, không phải ai cũng có thể làm loạn linh tinh được.

Giọng nói của Dương Thần có chút u ám.

Toàn thân Triệu Đằng giật mình một cái, sợ đến nỗi không ngừng gật đầu, gần như cũng không dám tưởng tượng nếu như để cho Dương Thần biết truyền thông lá cải nào đăng tin đầu tiên, những đám người đó sẽ rơi vào cảnh ngộ như thế nào.

Vội vã chạy tới phòng làm việc của Lâm Nhược Khê, người phụ nữ này đang gọi điện thoại.

- Vâng, tốt…Cảm ơn mẹ...Con không sao…

Sắc mặt của Lâm Nhược Khê hiện rõ chút tiều tụy, môi hơi có vẻ trắng bệch, nhìn Dương Thần đi vào, sau khi trả lời vài câu liền cúp điện thoại, thở một hơi thật dài.

- Tìm mẹ giúp?

Dương thần đến bên người phụ nữ, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê miễn cưỡng mỉm cười:

- Đúng vậy, em cũng không quen biết những người ở Tổng cục Phát thanh Truyền hình và Tổng cục Báo chí và Xuất bản, mẹ có thể nói chuyện với họ, kêu gọi giúp đỡ từ giới truyền thông, cố gắng đè nén sự việc xuống.

Dương Thần gật đầu, những chuyện này đúng là cần phải dựa vào những mối quan hệ, nếu không thì cũng không thể để ai dám nói những điều không hay liền đi giết người đó, miệng lưỡi thiên hạ thật không thể giữ được, có thể khống chế một vài tạp chí lớn, nhưng tạp chí trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn, em làm sao có thể chú ý hết được.

- Không nghĩ tới sự tình lại có thể như vậy, hôm đó cũng trách anh không quan sát cẩn thận, không chú ý có người lấy di động chụp ảnh chúng ta.

Dương Thần áy náy hỏi han:

- Nhược Khê, em sẽ không hiểu lầm điều gì chứ, anh chỉ kéo hộ chiếc khẩu trang cho Tuệ Lâm, cô ấy đang ăn kẹo nên quên mất.

Lâm Nhược Khê nhíu mi, không vui:

- Anh nghĩ em là cái gì, giờ là thời điểm so đo những điều này sao? Giờ cần quan tâm nhất là Tuệ Lâm, cô ấy hiện giờ bị ngàn người chỉ trích, những người vốn ủng hộ cô, những người không thích cô hiện giờ đều ở đó mà nghi ngờ, mà chửi rủa cô. Cô ấy còn trẻ như vậy, lại đơn thuần như vậy, em sợ cô ấy chịu không nổi, làm sao bây giờ…

Nói rồi nói, hốc mắt của Lâm Nhược Khê đã ươn ướt, tự trách:

- Lúc đầu em lo lắng giới giải trí rất loạn, nếu khống chế không tốt sẽ làm Tuệ Lâm tổn thương, không ngờ chuyên môn bản thân xử lý một công ty lại có thể để xảy ra việc này…Hay là do em gọi cô ấy đi cùng tới nhà trẻ nên mới xảy ra chuyện này…Em thật có lỗi với cô ấy…

- Đừng nói như vậy, em cũng là người tốt, nếu như không xảy ra chuyện đáng băn khoăn này, không phải Tuệ Lâm sẽ rất hài lòng với công việc của cô ấy sao?

Dương Thần khuyên giải an ủi, làm hết sức dẫn dắt sự chú ý của người phụ nữ, nói:

- Thông báo cho nhà trẻ rồi chứ, chắc chắn sẽ có người đến đó phỏng vấn các thầy cô giáo.

Lâm Nhược Khê nói:

- Em đã để cho Minh Ngọc phụ trách rồi, đối với việc quan hệ xã hội cô ấy rất lành nghề, khống chế không khó. Nhưng vấn đề là hiện giờ giới truyền thông cả nước nhiều như vậy, đặc biệt là có một số đối đầu với Ngọc Lôi chúng ta, họ sẽ mượn tình thế này, chắc chắn họ sẽ không nghe chúng ta mà hành quân lặng lẽ, đến lúc đó vẫn liên tục tranh cãi ầm ĩ, dấy lên lòng hiếu kỳ của dân chúng, nếu không làm ồn ào sự việc lên họ sẽ không bỏ qua đâu, đến lúc đó, chúng ta làm sao để kết thúc và làm sáng tỏ.

Dương Thần cũng là một cái đầu hai cái lớn, chuyện như thế này anh chưa từng xử lý qua, căn bản là manh mối không rõ ràng.

Đúng lúc đó, có tiếng Triệu Hồng Yến gào thét từ bên ngoài…

- Aaa! Phu nhân! Người không thể như vậy được! Không thể…

Dương Thần nghe thấy, bất thần, bỗng nhiên cảm thấy có người đang đến, nhíu mi cười trong đau khổ nói:

- Tới nhanh thật.

Cánh cửa bị ai đó dùng lực đẩy ra, cái khóa cửa cũng bị phá hỏng!

Vân Miểu sư thái với chiếc áo khoác và bộ quần áo màu lam ung dung, vuốt mái tóc, thoạt nhìn đoan trang xinh đẹp khác thường, nhưng giờ phút này lại hùng hùng hổ hổ, mắt phượng dữ dằn, nghiễm nhiên là tới để nổi giận rồi!

Triệu Hồng Yến đi theo phía sau, thế nào đi nữa cũng không thể ngăn được, áy náy quay lưng với Lâm Nhược Khê, đành lui ra ngoài.

Lâm Nhược Khê sửng sốt, sau khi nhìn thấy Vân Miểu, định nói điều gì đó liền nhìn thấy Vân Miểu nhanh chóng lao tới giáng xuống một cái tát!

- Bốp.

Một tiếng vang nhỏ, lại không phải là Lâm Nhược Khê bị tát, mà Dương Thần đã ngăn lại, một tay bắt được mánh khóe của Vân Miểu.

Đôi mắt Vân Miểu lộ ra sắc màu hung dữ, cười lạnh nói:

- Ta cũng đã quên rồi, ngươi, tên tiểu tử thối này còn ở đây, sao nào? Vợ của ngươi mà trừng phạt không được, thì cháu gái bảo bối của gia đình ta nên chịu ức hiếp đúng không?

- Sư thái, cháu biết bà rất phẫn nộ, bọn cháu cũng đang rất tức giận, cháu cũng không nghĩ tới bà lại có thể đến đây nhanh như vậy, nhưng đánh vợ của cháu là không được.

Dương Thần hết sức bình tĩnh và hòa nhã, với tình huống đặc biệt này, việc sư thái muốn đánh Lâm Nhược Khê cũng không khó để lý giải.

Lâm Nhược Khê hoảng sợ, nhưng vẫn vội vàng túm lấy tay Dương Thần:

- Đừng ra tay, ông xã, anh để em nói.

- Nói, hừ, cô còn có gì để nói!

Vân Miểu chất vấn.

Lâm Nhược Khê thở dài:

- Lâm phu nhân, cháu biết bà hận cháu đã để cho Tuệ Lâm bước vào giới văn nghệ sĩ, việc lần này cháu cũng có trách nhiệm, nhưng cháu nhất định sẽ dốc toàn lực để lấy lại danh dự cho Tuệ Lâm, xin bà hãy tin tưởng cháu, cháu thật lòng muốn tốt cho Tuệ Lâm.

Vân Miểu hừ lạnh nói:

- Nói những điều vô nghĩa này, cô nói đi, cô có cách gì để có thể lấy lại danh dự cho Tuệ Lâm nhà chúng tôi? Hiện giờ bên ngoài đã ồn ào huyên náo, khắp Hoa Hạ đang lan truyền những thứ có không kia đấy!

Tuệ Lâm từ nhỏ đã theo tôi đến Nga Mi Kiyonaga, đứa trẻ thiện lương đơn thuần như vậy, cô lại đột nhiên khiến cho mọi người ở khắp nơi trên cả nước đều nhìn con bé với con mắt coi thường, con bé, cô cảm thấy nó sẽ chịu đựng nổi sao? Nếu là cô cô có chịu nổi không?

Uổng công con bé luôn mồm gọi một người ngoài như cô là “chị”, một người chị như cô liệu có xứng đáng với con bé? Cô có biết mọi người ở bên ngoài đang nói những gì không? Nói con bé phá hoại hôn nhân của các ngươi! Còn vụng trộm sinh ra một đứa con!

Cô nghĩ nếu những lời nói đó đến tai Tuệ Lâm, con bé sẽ đau khổ như thế nào!?

Lúc đầu tôi đã nói, đừng có hát, không cần phải lên TV, đừng bước chân vào giới giải trí! Các người lại không nghe! Giờ thì tốt rồi! Tuệ Lâm, một cô nương thanh bạch của gia đình chúng tôi đã bị các ngươi hãm hại! Các ngươi hài lòng rồi chứ?

Từng lời chất vấn gào thét vang vọng trong phòng làm việc.

Dương Thần không còn lời nào để nói, nghĩ đến Tuệ Lâm vào giờ phút này một mình ở Yến Kinh, trong lòng có cảm giác đau âm ỷ.

Mà đôi mắt của Lâm Nhược Khê cũng đang đỏ dần, phải cố nén lắm mới không làm rơi nước mắt.

- Rất xin lỗi, Lâm phu nhân, chỉ là cháu không muốn để Tuệ Lâm cảm thấy cô đơn nên cháu đã mời cô ấy cùng đi với bọn cháu đến nhà trẻ để xem đứa nhỏ biểu diễn, cháu thật không nghĩ tới sự tình lại có thể trở nên như vậy, nếu bà muốn mắng muốn đánh, cháu sẽ nhận hết vì thực sự cháu cũng có trách nhiệm.

Vân Miểu cười nhạo:

- Lâm Nhược Khê, tôi biết cái đầu của cô rất sáng, nhưng không cần phải khoe khoang trước mặt một người già như tôi! Không phải cô quan tâm đến Tuệ Lâm cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác muốn chia sẻ chồng của mình chứ! Sự việc lần này không phải là cô cố ý bôi xấu danh tiếng của Tuệ Lâm nhà chúng tôi chứ?

Lâm Nhược Khê ngẩng đầu mạnh, lập tức dùng lực để lắc đầu:

- Không…Không phải! Cháu thực sự không có! Cháu chưa từng nghĩ như vậy!

Dương Thần trầm giọng nói:

- Sư thái, bà nói như vậy là hơi quá đáng rồi, cháu biết bà rất tức giận, nhưng bà cũng không thể nói bừa một cách lung tung như vậy được!

- Ta nói bừa? Tốt lắm, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thích Tuệ Lâm nhà ta không? Ngươi đối với Tuệ Lâm có thật sự là một chút cảm tình cũng không có?

Vân Miểu quay đầu nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần ngạc nhiên, ngơ ngác một lúc, nói:

- Tuệ Lâm là một cô gái tốt, nhưng cháu thật sự không có ý đó với Tuệ Lâm.

- Hừ, ngươi không có ý đó, chính là nói không loại bỏ việc thích mà không dám, con trai là như vậy, những thứ ăn không được mới là những thứ tốt nhất.

Vân Miểu khinh thường nói.

- Sư thái, vấn đề hiện tại không phải là cái đó, bà ở đây mắng chửi hạ thấp giá trị của vợ chồng cháu, không bằng hãy nghĩ cách làm sao để giúp Tuệ Lâm thoát khỏi tình cảnh khốn khó này!

Dương Thần cũng có chút buồn bực.

Vân Miểu hét lớn:

- Còn cần ngươi nói? Chẳng nhẽ còn phải dựa vào cái gì mà chị với anh rể ra vẻ đạo mạo như các ngươi! Ta hôm nay đến đây chính là muốn nói cho các ngươi biết, tối mai ta sẽ đưa Tuệ Lâm quay lại Nga Mi, từ nay về sau sẽ không liên quan đến các ngươi nữa! Về sau đừng có tiếp xúc với Tuệ Lâm nhà chúng ta! Biến đi cho ta càng xa càng tốt!

- Lâm phu nhân, bà không thể làm như vậy được, càng như vậy, thanh danh của Tuệ Lâm càng khó xoay chuyển, giấu được nhất thời, nhưng có thể giấu được cả một đời sao? Là vấn đề cần phải được giải quyết!

Lâm Nhược Khê sốt ruột nói.

Đang lúc tranh chấp, một bóng dáng màu xám tro từ thang máy bước ra, những bước chân rất vội, đã vào tới phòng làm việc.

Lão nhân mỉm cười với Dương Thần và Lâm Nhược Khê, sắc mặt điềm đạm, đúng là áo màu xám tro.

- Phu nhân, việc này không nên trách vợ chồng Dương Thần và Lâm Nhược Khê, hay là chúng ta hãy quay lại Yến Kinh trước, chăm sóc thật tốt cho Tuệ Nhi mới là điều quan trọng, đây chính là dòng độc đinh của Lâm gia.

Áo xám tro khuyên nhủ.

Từ sau khi Lâm Chí Quốc rời đi, áo màu xám tro vẫn ở lại Lâm gia như trước, hỗ trợ Vân Miểu tiếp tục quản lý.

Vân Miểu hiển nhiên đặc biệt giữ thể diện trước mặt áo xám tro, mặc dù cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, cũng miễn cưỡng gật gật đầu, sau khi trừng mắt hung hăng nhìn Lâm Nhược Khê và Dương Thần, quay người rời đi thật nhanh.

Nhìn thấy Vân Miểu rời đi, Dương Thần hổ thẹn nói với áo xám tro:

- Thật cám ơn, lần trước cũng may mắn nhờ tiền bối báo cho hay, mới có thể kịp thời cứu được Nhược Khê, lần này lại phiền bác đến giải quyết.

Áo xám tro vừa nghe, lộ sắc mặt nghi ngờ:

- Lần trước? Dương thiếu gia đã nói là lần nào?

Trong lòng Dương Thần nghĩ, lão già này trông cũng không đến nỗi ngu ngơ mà tại sao quên nhanh như vậy?

- Chính là việc chiếc thắt lưng thôi miên lần trước, chẳng phải ông nói Huyết tộc đi đến Nam Sơn sao?

Dương Thần nói.

Người đàn ông mặc áo xám chau mày, suy nghĩ một hồi, vẫn không hiểu:

- Nói thế nào nhỉ, lão già này đã hai tháng chưa rời Yến Kinh, lần này vì đi cùng phu nhân nên mới đến, tại sao lại liên quan đến chuyện chiếc thắt lưng thôi miên chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.