Dâu Trưởng

Chương 19




Edit: Phạm Mai

Cảm giác hít thở không thông từng đợt đánh úp lại, Cung Thần Tịch vì khó chịu mà vặn vẹo thân mình nhằm muốn tránh thoát cái không gian hít thở không thông kia, lại có cảm giác có người gắt gao ôm lấy nàng, mơ hồ còn có cảm giác mềm mại từ cánh môi truyền đến, cảm giác tuy là mềm mại nhưng hơi thở lại là lạnh như băng.

Không lẽ là Câu Hồn sứ giả, Cung Thần Tịch không cam tâm, nàng như thế nào có thể cam tâm bị những người đó một viên thuốc nổ là có thể giải quyết được nàng.

Chết cũng không cam tâm.

Cái ý chí không cam lòng mãnh liệt đó hóa thành một cỗ lực lượng thật lớn làm cho nàng bỗng dưng mở mắt, một trận lãnh ý đánh úp lại, nàng ngây dại. Vì sao đập vào mắt nàng không phải là cảnh tượng ánh lửa ngập tràn mà là hiện ra một gương mặt đây?

Hắn có hàng mi dài, đôi mắt lạnh như băng sâu thẳm, mũi thẳng cùng cánh môi mỏng, làm cho thiên địa xung quanh như bị đóng băng bởi đôi mắt cho dù có việc gì xảy ra thì cũng luôn trầm ổn mà lạnh lùng, cả ngươi phát ra nồng đậm sát ý.

Nam nhân như vậy, thế nhưng hắn lại cường hôn nàng?

Cường hôn?

Cung Thần Tịch ánh mắt bỗng dưng trầm xuống, tay chân toàn bộ khai hỏa, cố gắng, đẩy ra nam nhân này, nàng thân mình trầm xuống, nước mạnh mẽ đánh vào lồng ngực, bị uống vài ngụm nước, thế này mới hoàn toàn bừng tỉnh: cự nhiên là ở trong nước? Nàng như thế nào lại có thể ở trong nước?

Không kịp nghĩ nhiều, ý chí muốn sống mãnh liệt theo bản năng làm cho hai tay hai chân của nàng dùng sức vùng vẫy hướng bờ bơi đến.

Rầm một tiếng, nàng từ bọt nước bay lên, nàng sử dụng tay chân cố gắng lên bờ.

Thần Tịch vừa mới há mồm thở hổn hển từng hơi, hấp thụ không khí, liền cảm giác có một cỗ âm phong đánh úp lại, theo bản năng nàng liền tránh qua một bên, xích một tiếng, cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức.

Cả người giật mình một cái, Thân Tịch đau hô đứng lên.

Quay đầu nhìn về phía người tới, là một người cầm trong tay trường kiếm, bịt mặt, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm nàng: “Cung Thần Tịch, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Thần Tịch cảm giác được đối phương trên người truyền đến sát ý, nàng khẽ cắn môi: “Là ai phái ngươi đến giết ta? Một mình ngươi sao?”

“Ít nói nhảm.”

“Hừ, đối với ta tặng một viên thuốc nổ thế nhưng không thể làm ta chết, chỉ có thế nói vận khí của các ngươi thật không tốt đi.”

Hắc y nhân trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, cái gì thuốc nổ? Nữ nhân này nói lung tung cái gì?

Giết nàng một cái thiếu nữ còn dùng với thuốc nổ sao?

Thần Tịch lạnh lùng theo dõi hắn: “Ngươi muốn giết ta?”

“Biết rõ còn cố hỏi”

“Sinh tử một ý niệm.” Thần Tịch tuy rằng cả người ướt đẫm, cánh tay bị thương chảy máu nhiễm đỏ ống tay áo màu trắng, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta thật có điểm sợ hãi.

Hắc y nhân mím môi, trường kiếm lại đâm ra một lần nữa, lần này hắn ngắm là hướng ngay trái tim của Thần Tịch, Thần Tịch hơi hơi nhắm mắt lại, “Đã chết đừng oán người.”

Hắc y nhân còn không hiểu như thế nào mà lại cảm giác được trúng ngay một ngân trâm ở ngực của mình, ngay sau đó thân thể hắn nháy mắt đổ xuống, khó có thể tin nhìn Cung Thần Tịch, là ai đang âm thầm ra tay giúp nàng?

Đã thấy Cung Thần Tịch một bên lau bọt nước trên người lành lùng nhìn hắn: “Sinh tử một ý niệm là chính ta cấp ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại không quí trọng.”

Hắc y nhân trừng lớn mắt nhìn nàng, không thể tin được vừa rồi chính là nàng động thủ, không có khả năng, Xích Dương công chúa căn bản không có võ công.

Hắc y nhân chết không nhắm mắt, hắn vì sao lại thua trong tay một cái thiếu nữ tử.

Rầm một tiếng, đáy nước lại thoát ra một người nữa, Thần Tịch nhìn hắn một cái, là một nam nhân vô tình lạnh như băng, cùng tâm tình của nàng giờ phút này cõ lẽ giống hết nhau.

Lãnh khốc mỹ nam nhìn nàng mặt không chút thay đổi nói: “Công chúa, không thể ngờ được ngươi là một người thâm tàng bất lộ, nhiều người đều đã bị ngươi lừa gạt.”

Công chúa? Nam nhân này đầu óc không có vấn đề đi?

Thần Tịch nhìn hắn một cái, lại đánh giá cảnh sắc xung quanh, đình đài lầu các…Nhà gỗ… Không đúng đây không phải là địa phương của nàng.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến các tiếng kinh hô “Công chúa, công chúa.”

Thần Tịch xoa xoa ánh mắt nhìn tới sắc trời, đây hình như là ánh nắng chiều, ánh nắng chiếu rọi đến trên nền cỏ, đẹp quá.

Cũng không đúng, đây là địa phương nào? Mặt cỏ? Nàng rõ rang là đang ở mật thất ánh sáng sớm đã không có, làm sao có thể có ánh nắng chiều? Đây còn là ánh nắng mặt trời a.

“Công chúa, công chúa người không sao chứ?” Một đám người xông đến.

Ôi chao? Thần Tịch có chút suy nghĩ nằm mộng,. Công chúa? Đây là kêu ai a?

Có người đỡ tay nàng, vừa vặn nàng đang cảm thấy choáng váng đầu, “Cảm ơn” Thần Tịch theo bản năng nói lời cảm tạ.

Không ngờ đối phương lại đột nhiên buông tay ra thanh âm có chút run run kinh hô: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, công chúa tha mạng.”

A? Thần Tịch đang đau đầu nhưng vẫn giương mắt nhìn qua, cô gái trước mặt này là như hế nào a? Vì sao lại mặc đổ cổ trang? Còn có nàng vì sao quỳ chính mình?

Mà cô gái mặc trng phục cổ quái kia vẫn quỳ trên đất không ngừng dập đầu, miệng vẫn la hét: “Nô tỳ đáng chết, thỉnh công chúa tha mạng.”

Thần Tịch dùng sức vỗ đầu chính mình, đây là mộng sao?

Phía sau một giọng nam ôn hòa truyền tới, “Công chúa, ngươi bị thương.” Thanh âm của hắn rất êm tai, có một loại năng lượng khiến cho người nghe cảm thấy bình yên, trước mắt mười mấy người đều mặc trang phục cổ trang, hơn nữa kiểu tóc là cùng một kiểu giống cổ đại thời xa xưa.

Sao lại thế này? Tất cả đều là mộng sao?

“Công chúa bị thương, không bằng người hãy trở về nghỉ ngơi?” Nam nhân ôn hòa lại mở miệng nói.

Mĩ nam ôn nhuận như ngọc a.

Trong đầu Thần Tịch bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm “Không cần tin tưởng bọn hắn, không cần tin tưởng bọn hắn….Bằng không ngươi sẽ bị hại chết.”

Cái gì?

Hại chết?

Trong lòng Thần Tịch đột nhiên đánh một cái rùng mình, nàng quan sát xung quanh một vòng, phát hiện trong viện xa lạ này đứng vài cái đặc sắc mĩ nam dung mạo không đồng nhất, còn có nha hoàng thanh lệ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía chính mình cũng không giống nhau

Tò mò, sợ hãi, kinh ngạc, vui sướng khi người gặp họa, còn có trốn tránh…

Đây là mộng nhưng vẫn là sự thật?

Ngón áp út bỗng nhiên truyền đến ẩn ẩn đau đớn, Thần Tịch kinh ngạc nhìn thoáng qua, phát hiện ngón áp út chính mình đột nhiên trở nên đỏ sậm, tròng lòng chấn động, đây là trúng độc?

“Công chúa, thích khách đột kích, Tiêu Băng bảo hộ bất lực, thỉnh công chúa trách phạt.” Thanh âm lạnh như băng giống như đến từ địa ngục, Thần Tịch quay đầu nhìn đến cặp mắt lạnh như băng kia, hắn.

Vừa mới ở trong nước người khiến chút nữa nàng chết thế nhưng giờ lại hướng chính mình thỉnh tội, có ý tứ gì?

Hắn là người nào?

Cái kia ôn nhuận mĩ nam nhìn nam nhân lạnh như băng liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn cái thi thể đã lạnh nẳm kia lần nữa mở miệng, “Công chúa,Tứ công tử tuy rằng bảo hộ bất lực làm cho người bị thương, bất quá thích khách cũng đã bị giết đi, thỉnh công chúa cho hắn lấy công chuộc tội.”

Công? Này thích khách là chính nàng giải quyết, hằn làm gì có công lao? Thần Tịch nhịn không được mắt trợn trắng, nhóm người này thật kì lạ a.

Nam nhân lạnh lùng kia vừa mới muồn giết chết nàng, ở trong nước hôn trụ nàng không cho nàng lên bờ, rõ ràng có mục đích khác.

Nhưng là, trước mắt mọi điều nàng còn chưa có rõ ràng, trước đành phải nhẫn nhịn.

Bình ổn một chút nghi hoặc cùng phẫn nộ trong lòng, nàng tận lực làm cho giọng điệu của chính mình có thể trở nên thật bình thản: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi, ta muốn một mình môt chỗ, đem cửa quan thượng.”

“Công chúa –“

Đầu ngón tay truyền đến đau đớn ngày càng mãnh liệt, khiến cho thanh âm của Thần Tịch cũng trở nên băng lãnh, mắt lạnh đảo qua mọi người: “ Lập tức đi ra ngoài, còn có, đem người này kéo xuống cho ta.”

Một tiếng tức giận hạ xuống, tất cả mọi người bèn ly khai, hộ vệ kéo thích khách xuống. Cái kia nam tử lạnh như băng một chữ cũng không nói nghiêm mặt rời đi, cuối cùng rời đi là nam tử ôn hòa kia, hắn thuận tiện đóng cửa viện lại.

Thần Tịch lập tức vọt tới bên cạnh cái ao kia, tay lập tức hướng phia ao, ngón tay áp út lập tức chảy ra một ít máu đen, nhiễm đỏ nước, trong ao nguyên bản cá nhỏ đang vui sướng lượn quanh bỗng nhiên thân mình cứng ngắc nổi trên mặt nước.

Đã chết.

Thân thể Thần Tịch nhất thời bị cỗ hàn ý bao phủ, thật sự có người muốn hại nàng, là kịch độc.

Ai? Những người này một người nàng cũng không nhận thức, vì sao lại muốn hại nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.