Đấu Trường Sinh Tử 3: Húng Nhại

Chương 49




Cám giác được sóng gió xác thực dần dần bình ổn, hắn cởi bỏ dây thừng ra. Xốc lên một góc chăn của nàng, một bàn tay vươn vào trong, đè lại lồng ngực của nàng.

Ngũ quan vốn rối rắm của nàng thoáng chốc càng trở nên rối rắm, nghẹn họng trân trối mà trừng mắt nhìn hắn, giống như muốn hô to lại không dám la lên, miệng mở rộng, một chút tiếng động cũng không phát ra được.

“Huyệt vị này gọi là huyệt Cưu vĩ(1), chuyên trị say sóng.”

Ngón tay của hắn hơi dùng sức, từng chút từng chút ấn xuống xoa cái huyệt vị kia, độ ấm của đầu ngón tay xuyên thấu qua quần áo mỏng manh truyền đến trên da thịt nàng, da toàn thân nàng theo đó mà căng thẳng.

Hắn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, cố ý lại cúi thấp đầu xuống mấy phần, càng tới gần nàng, nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc ngươi không dám cởi quần áo, nếu không hiệu quả ấn xoa sẽ càng tốt hơn.”

Một luồng máu nóng mãnh liệt xông lên trên hai má tái nhợt của nàng, nàng cơ hồ muốn cắn môi đến chảy máu, một cử động cũng không dám đóng chặt hai mắt, mi tâm nhíu chặt lại, tựa như chịu đựng độ mạnh yếu trên đầu ngón tay hắn như chịu hình phạt vậy.

“Ngươi cũng có lúc sợ à?” Hắn vẫn càng không ngừng châm chọc nàng, “Ta cho rằng ngươi là người không sợ trời không sợ đất đấy! Ngày đó trong đống giấy nát vụn của ngươi viết— Sát thân thành đại nghĩa, thiên địa tự phiêu linh. Ai có ngàn năm tuổi, chẳng qua tỉnh chiêm bao. Nhân sinh như giấc mộng a… Yêu cũng được, hận cũng thế, đều là một màn mây khói, nào có cái gì có thể đáng giá để sợ hãi?”

Nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm ý cười trên khóe miệng hắn, “Ngài là bạn bè của Liễu Thư Đồng à? Ngài muốn nói cái gì? Ta cũng đã buông tay rồi, còn có yêu hận gì có thể nói!”

“Ngươi thật sự buông tay rồi ư? Nếu đã buông bỏ rồi, vì sao còn phải ủy khuất chính mình trốn ở nơi Bành Thành nho nhỏ này? Nếu thật sự buông tay, vì sao còn muốn dùng tên thật viết văn? Ngươi muốn dẫn ai tới đồng tình thương cảm ngươi? Ngươi cho rằng ngươi nắm được tâm người nam nhân kia trở về sao? Nói cho ngươi biết, lòng của nam nhân thay đổi dễ dàng nhất, chúng ta thích, vĩnh viễn là đóa hoa tươi mới nhất, mà không phải cỏ dại ven đường.”

Nước mắt đột nhiên tràn lên hốc mắt nàng, nàng cố gắng trợn to con mắt, bởi vì chỉ cần mình hơi chớp mắt, nước mắt sẽ từ khóe mắt lăn xuống.

Nàng hận chết Ôn Đình Dận! Người nam nhân này lúc trước cũng không nhận biết nàng, vì sao lại hiểu biết tâm tư nàng như thế? Từng câu từng câu, không chút lưu tình lột trần giả tạo của nàng, vừa đem người mà nàng không muốn nói ra nhất trắng trợn mổ xẻ, vừa đem chuyện này tàn nhẫn nói đến cùng, lại làm đến không chút để ý, thờ ơ như không như vậy.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn Thuyền Vương, nếu ta từng đắc tội ngài, ngài có thể có trăm ngàn biện pháp để chỉnh ta, nhưng hiện giờ ngài dùng phương pháp này, là loại bỉ ổi nhất, làm cho người ta thật xem thường!”

Hắn vừa nghe, ngón tay nhất thời ngừng ấn xuống, mâu quang thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi sai rồi, Giang Hạ Ly, hiện giờ ta dùng, là phương pháp hữu hiệu duy nhất, ngươi nên cảm kích ta, bởi cách làm tự cho là đúng của mình, căn bản không cứu được ngươi, người có thể cứu ngươi, chỉ có ta mà thôi.”

Giang Hạ Ly không biết đêm nay mình ngủ lại như thế nào, hôm sau sau khi tỉnh lại, đầu vẫn choáng váng như cũ, bước chân giẫm trên mặt thuyền đều rất nhẹ nhàng, giống như thân thuyền còn đang lắc lư không ngừng.

Nàng loạng choang đi đến trước gương đồng, trong gương là một bộ dạng xấu xí không giống người không giống quỷ, làm cho nàng nhìn ngẩn ra hơn nửa ngày.

Người trong cái gương này là nàng à? Hai ngày trước, nàng vẫn còn là nữ chưởng quầy trẻ tuổi ở Bành Thành, mở ra tửu phường nhỏ, viết văn chương yêu thích, có rất nhiều người cổ vũ cho nàng, những ngày sau này thích ý tiêu dao.

Chỉ chớp mắt, nàng thành nghi phạm giết người, ngồi ở trên kinh thành này, đi về hướng kinh thành nàng không muốn trở về…

Nàng rốt cuộc là đắc tội trời, hay là đắc tội đất? Vì sao phải dày vò nàng như vậy?

Nếu ngày đó nàng không giận dỗi rời nhà đi, cho dù nàng là trò cười người người xem thường trong gia tộc thì sao, ít nhất sẽ không có quan hệ với việc giết người, nhiều lắm cả đời không gả ra được mà thôi.

Có thể thế nào, lại có thể ra sao? Giang Hạ Ly, cả đời này ngươi thua bởi tính khí quật cường hiếu thắng này của ngươi thôi!

Lúc này có người gõ cửa, giọng nói của Ôn Thiên Tư ở ngoài cửa vang lên, “Giang tỷ tỷ, đồ ăn sáng chuẩn bị xong rồi, tỷ muốn ăn không?”

Nàng không trả lời, bởi vì căn bản không còn khí lực.

Ôn Thiên Tư dường như cũng không nhất định phải đợi đến khi nàng trả lời, tự mình đẩy cửa ra, thấy nàng ngồi ở trước gương, liền cười nói: “Tỷ đã thức dậy rồi? Thế nào, có phải cũng đói bụng rồi không? Muội bảo bọn họ nấu chút cháo loãng cho tỷ, còn chuẩn bị chút dưa muối, tỷ đừng ngại sơ sài, đại phu nói ngày hôm qua tỷ nôn đến tổn thương tỳ vị(2), chỉ có thể ăn những đồ này trước. Ai nha, muội giúp tỷ chải đầu nhé.”

Từ bàn trang điểm tìm tới cây lược gỗ, Ôn Thiên Tư đứng ở sau lưng bắt đầu chải đầu giúp nàng, Giang Hạ Ly từ đầu đến cuối đều tùy nàng đùa nghịch, không nói một câu.

Chờ sau khi Ôn Thiên Tư chải đầu thật tốt cho nàng, lại nói: “Ai nha, quên mang một bộ y phục sạch sẽ cho tỷ rồi, tỷ chờ một chút…” Nói xong liền rảo bước chạy về gian phòng của mình, cầm kiện y phục trắng như tuyết đến trước mặt nàng, cười nói: “Giang tỷ tỷ, đây là quần áo của muội, tỷ ráng thay trước, chờ trở về kinh, muội sẽ bảo người làm cho tỷ mấy món.” Giang Hạ Ly nhìn bộ y phục kia, rốt cục cảm khái mở miệng: “Cá tính huynh muội hai người thật sự khác nhau thật nhiều.”

“Có thể bởi vì bọn muội không cùng một nương sinh ra.” Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nàng, Ôn Thiên Tư giải thích nói: “Nương muội là thiếp của cha muội, lúc muội ba tuổi bà đã qua đời, lên năm tuổi cha cũng đi theo, không phải muội đã nói qua với tỷ, trong nhà do một người cô chủ sự, mấy hài tử bọn muội đều là cô nuôi dưỡng trưởng thành, chẳng qua muội luôn dính lấy ca ca, huynh ấy còn nói muội là cái đuôi có muốn bỏ cũng không bỏ được.”

“Ở chung với hắn, sẽ không bị mấy lời độc miệng kia của hắn khi dễ à?”

Ôn Thiên Tư nở nụ cười: “Mới đầu cũng có khóc, về sau biết đó chẳng qua là thói quen nói chuyện của huynh ấy, cũng không có ác ý, cho nên muội cũng không để ý nữa.”

Lúc này tỳ nữ tiến đến bẩm báo: “Tiểu thư, chúng ta sắp lên đảo rồi.”

“Được, ta biết rồi.” Ôn Thiên Tư cầm quần áo đặt ở bên giường, “Tỷ thay quần áo trước đi, lát nữa muội dẫn tỷ lên đảo đi chơi, tỷ hít thở gió biển trên đảo một chút, đầu sẽ không choáng váng nữa.”

“Lên đảo? Không phải chúng ta trực tiếp về kinh à?”

“Không phải. Trên đường chúng ta còn phải dừng lại ở trên đảo này một ngày.” Nói xong, nàng liền rời đi trước.

Đột nhiên thân thuyền chấn động, giống như cập bờ.

Giang Hạ Ly thay đổi y phục, tùy tiện ăn vài miếng cháo loãng, liền cùng Ôn Thiên Tư xuống thuyền, cảm giác giẫm chân ở trên đất bằng thật sự rất tốt, tuy thân thể của nàng có chút bay bổng như cũ.

Ngước mắt nhìn ra, Ôn Đình Dận đã đứng ở phía trước, hắn khoanh tay mà đứng, trước mặt còn có hơn mười nam tử xa lạ, mỗi người đều thân mang vũ khí, nhưng lại tươi cười chân thành nói gì đó với hắn, bên này còn có người vội vàng dỡ hàng hóa từ trên thuyền xuống.

Nàng tò mò hỏi: “Những người này là ai, cũng là buôn bán à?”

Ôn Thiên Tư hé miệng cười: “Muội nói ra, tỷ sẽ bị hù chết cho coi.”

“Ừ?”

“Những người này là hải tặc.”

Giang Hạ Ly thật sự bị hù sợ rồi, “Hải tặc?”

“Đúng vậy, vì sao thương thuyền của Ôn gia có thể ở trên vùng biển tự do tùy ý đi lại, cái giá này tỷ hiểu chưa? Ôn gia chúng muội không làm quan trong triều, mặc dù có lực lượng của mình có thể bảo vệ thuyền đội, nhưng muốn giao tiếp với những hải tặc không có chỉ huy, chỉ dùng sức mạnh thì không được, những hàng hóa này coi như là lễ vật tặng cho hải tặc đi, mà bọn hắn cũng coi như giữ chữ tín, hàng năm sau khi lấy lợi ích, đều sẽ không đánh chủ ý lên thương thuyền Ôn gia.”

Nàng cười lạnh một tiếng, “Đều nói quan phỉ một nhà, thì ra không chỉ quan phỉ, ba nhà quan, thương, phỉ đều tương thông.”

Lúc này Ôn Đình Dận vừa vặn hướng về phía hai người đi tới, nghe được lời của nàng, cười châm chọc, hỏi ngược lại: “Người dựa vào nghề bán văn như ngươi, ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu sao?”

“Đúng vậy, ta không chỉ biết người không rõ, không phân biệt trung gian, hơn nữa không thông lẽ thường, không hiểu phong tình, thật sự là kẻ ngu dốt đệ nhất thiên hạ.”

Nàng đột nhiên trào phúng chính mình, Ôn Thiên Tư nghe xong thì hoang mang, “Giang tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Hắn lại nghe đến tươi cười đầy mặt, “Hiếm thấy ngươi rốt cuộc nhìn rõ chính mình một lần, chỉ là bệnh ngốc này lại khó trị nhất, nếu ngươi muốn trị, có lẽ ta có thể cho ngươi một ít thuốc rất hữu dụng.”

Giang Hạ Ly lộ một nụ cười hết sức sáng lạn, “Vậy thì đa tạ Ôn Thuyền Vương rồi.”

Ôn Thiên Tư tò mò nhìn hai người, rõ ràng cảm thấy giữa bọn họ có gì không đúng lắm, lúc muốn hỏi dò nhiều chút thì đột nhiên nhìn thấy nghiêng nghiêng phía trước chớp qua một đạo nhân ảnh, lập tức cười chạy tới: “Khổng đại ca!”

Nhìn thấy nàng xông tới bên cạnh một gã hải tặc, dáng người hải tặc kia so với người bình thường cao hơn một cái đầu, nghe nàng gọi hắn là “Khổng đại ca”? Người này đúng là khổng vũ mạnh mẽ, người cũng như tên! Nghĩ đến đây, Giang Hạ Ly không khỏi cười ra tiếng.

Ôn Đình Dận nghe được tiếng cười của nàng, quay ra nhìn nàng: “Xem ra hôm nay đã sống lại rồi, không phải bộ dáng chết như ngày hôm qua.”

Vừa nhắc tới ngày hôm qua, nàng đột nhiên nhớ đối thoại mập mờ cũng với hành vi mập mờ của hai người đêm qua, lập tức cơ thể toàn thân lại căng thẳng lên.

“Lại đây.” Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Giang Hạ Ly rất không tình nguyện mà bước qua hai bước, “Ôn Thuyền Vương có chuyện gì chỉ bảo?”

“Nếu ta nói, đem ngươi bán cho hải tặc, ngươi có nguyện ý không?” Hắn cười mị mị dán ở bên tai nàng nói.

Nàng cảm thấy hơi thở nóng ấm của hắn lướt nhẹ trên mặt mình, một trận tê dại, không khỏi hơi rụt đầu vai lại, nhưng ngay sau đó lại lập tức liếc mắt trừng hắn, “Ta không tin ta có thể giá trị mấy lượng bạc.”

“Thế nhưng ở đây không có nữ nhân, so sánh chút, ngươi rất đáng giá đấy.”

Hắn nghênh đón ánh mắt bất mãn của nàng, dùng một loại con ngươi muốn nhìn vào sâu trong nội tâm nàng nhìn nàng, nàng muốn né tránh tầm mắt kỳ lạ này của hắn, rồi lại không thể khắc chế bị con ngươi đen sâu thăm của hắn thu hút.

Nàng còn đang hết sức hoảng thần, hắn bỗng nhiên khẽ vươn tay ra, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến trên một chiếc thuyền nhỏ bên cạnh, nàng lung lay vài cái, đứng không vững, còn tưởng rằng mình sắp rớt vào trong biển.

“Này, ngài còn chê ta chết chậm à!” Nàng tức giận xoay tay đập một quyền vào lồng ngực hắn, lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hắn.

“Lái thuyền.” Ôn Đình Dận ra lệnh.

“Đợi chút, lái thuyền? Đi đâu?” Nàng hoảng hốt lo sợ, lại không dám đứng lên, đành phải nhanh chóng ngồi xuống.

Trên thuyền có hai người chèo, một trái một phải vung mái chèo, chậm rãi đi đến trên mặt biển bên cạnh, ở chỗ này, có một cái lưới mở thật lớn, che lên ở trong biển rộng.

Lúc đến bên cạnh lưới, hắn dùng ngón tay chỉ, “Đây chính là chỗ thuyền đắm.

Nàng ngẩn ra, lập tức hiểu được, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ đến, thuyền đắm lại có thể ở sào huyệt của hải tặc lân cận, khó trách Ôn Đình Dận lại quan hệ chặt chẽ với hải tặc như vậy, trừ bỏ muốn mua chuộc hải tặc trợ giúp thương thuyền Ôn gia vận chuyển hàng hóa bình thường ra, có lẽ vớt thuyền đắm này, tất nhiên hải tặc cũng sẽ yêu cầu chia một chén canh.

“Chiếc thuyền đắm này, đối với Ôn gia mà nói rất trọng yếu đi?” Nàng tò mò rướn cổ lên, muốn xuyên thấu qua mặt biển nhìn được chút gì đó, nhưng có thể nhìn thấy, vẫn chỉ là biển rộng mênh mông như cũ mà thôi.

Ôn Đình Dận kiêu ngạo gợi lên khóe môi, “Nếu nói trọng yếu, cũng không phải ở chỗ bên trong nó cất giấu bao nhiều tài bảo, mà là vớt nó đại biểu cho một loại năng lực, mặc dù ngay cả bên trong quốc gia chung quanh, có không ít người ngấp nghé con thuyền này, nhưng hơn trăm năm qua, lại thủy chung không ai chân chính vớt được.”

“Truy cứu gốc rễ, là bởi vì thân thuyền quá lớn, mục nát quá lâu, nếu muốn moi cả thuyền lên, gần như là không có khả năng, mà muốn lặn xuống nước từng tốp đi lấy, số lượng có thể vớt ra được cũng rất có hạn, hơn nữa bởi vì thuyền chìm quá sâu, người lặn xuống nước về sau cũng không chờ được bao lâu, nhất định phải đi lên. Cho nên, thủy chung không ai có thể vớt được con thuyền này.”

Lời nói hôm nay của hắn có phải hơi nhiều rồi không? Giang Hạ Ly hồ nghi trộm liếc hắn. Những chuyện này cho dù không phải bí mật, với tính cách kiêu ngạo của hắn, cũng sẽ không nói rõ nhiều như vậy với nàng, nàng cũng không phải là đối tác giúp hắn vớt thuyền đắm.

Ôn Đình Dận nói xong những lời này, liền hỏi người chèo thuyền, “Gần đây có người tiếp cận con thuyền này không?”

Người chèo thuyền trả lời, “Phạm vi trong vòng ba dặm đều có người trông gác, cho nên không ai có thể tới gần, có điều lúc trước có nhiều thuyền một chút đến chung quanh đây, lão Đại phái thuyền đi xem xét, đối phương cũng chạy rất nhanh, cho nên không đụng mặt.”

Hắn cười, “Cái gọi là “ngấp nghé” là làm như thế.”

Giang Hạ Ly trầm ngâm một lát, “Ý của ngài là, không chỉ một nhà ngài muốn vớt con thuyền này, cũng không chỉ một nhà ngài đang chuẩn bị muốn vớt con thuyền này, còn có những người khác cũng chuẩn bị nhúng tay vào?”

Ôn Đình Dận đem một bàn tay luồn vào làn trong nước biển màu xanh lam, trầm giọng nói: “Trên đời này có rất nhiều câu đố, mà đáp án, giống như là bảo tàng bị biển khơi che giấu, ngươi cần phải chậm rãi tìm tòi, bản thân ngươi cho rằng đã biết hết đáp án rồi ư? Sai rồi, ngươi mới chỉ nhìn thấy câu đố mà thôi.”

________________________________________

(1) Huyệt Cưu vĩ: Tên gọi của nó có nghĩa là đuôi của con chim. Huyệt nằm ở đỉnh nhọn phía dưới của xương ngực (mỏ ác), nơi đó xương ngực gồ lên như đuôi con chim cu, nên huyệt đạo này có tên gọi như thế

(2) Tỳ vị: Tỳ là lá lách, vị là dạ dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.