Đấu Trường Sinh Tử 3: Húng Nhại

Chương 44




Giang Hạ Ly cảm giác mình thật sự là người xui xẻo nhất trên đời này, chẳng những chuyện không may cứ một chuyện nối tiếp một chuyện, hơn nữa một chuyện so với một chuyện càng nguy hiểm hơn, lúc này lại có thể cùng một cái mạng kéo ra quan hệ, tuy nàng không thẹn với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới cái loại khẩu khí hùng hổ dọa người của Ôn Đình Dận, nàng vẫn thấy phát hỏa.

Coi như Ôn gia là nhà đại phú rất nổi danh, Ôn Đình Dận hắn cũng không nên ở trên địa bàn của Tri phủ, vênh mặt hất hàm sai khiến nàng như vậy chứ, rất giống đang bức cung dân chúng vô tội là nàng vậy.

Hiện tại nàng phải may mắn ngày hôm qua mình không nhất thời xúc động vung một số tiền lớn mua lại chuyện xưa của vị đại hán kia, nếu chuyện xưa kia thật sự liên quan đến Ôn gia, bây giờ người đã chết rồi, nàng rất có thể trở thành nghi phạm lớn nhất.

Về đến tửu phường, khách nhân xếp hàng rõ ràng ít hơn ngày thường rất nhiều, có lẽ là bởi vì xuất hiện án mạng, rất nhiều người cảm thấy không may mắn, nhao nhao né tránh.

Tiểu Tứ đứng ở cửa tiệm đợi nàng, nhìn thấy nàng trở về, lập tức chạy đến nghênh đón: “Gia chủ, thế nào, Tri phủ đại nhân không làm khó dễ ngài chứ?”

“Ngươi xem ta có giống như là bị đại hình hầu hạ qua không?” Nàng khoát khoát tay, “Chẳng qua bị người thẩm vấn một phen mà thôi.”

“A, Tri phủ đại nhân vẫn tìm ngài gây phiền toái à?”

“Không phải Tri phủ.” Nàng không kiên nhẫn đi vào trong tiệm, chợt phát hiện trong góc có một nữ khách đang ngồi, bởi vì trong tiệm gần như chưa từng có nữ khách, cho nên sự xuất hiện của thiếu nữ này, đặc biệt làm người ta chú ý.

Trong nháy mắt nàng cùng nữ hài tử đó đối mặt nhau, đối phương lập tức cười khanh khách đứng lên, tính thăm dò hỏi: “Ngài chính là… gia chủ?”

“Phải.” Giang Hạ Ly cảm thấy dung mạo nữ hài tử này dường như có chút quen mắt: “Cô nương là…”

“Ta từ kinh thành đến đây.” Nữ hài tử nhìn nàng, vẻ mặt vui vẻ: “Ngài gọi ta là Thiên Tư được rồi, nghe nói gia chủ họ Giang?”

“Đúng.”

“Thoạt nhìn ngài tựa hồ lớn hơn ta một chút, vậy ta gọi ngài một tiếng Giang tỷ tỷ nha!” Tính cách nữ hài tử cởi mở, giống như mới gặp đã quen thân với nàng vậy, nồng nhiệt sắp xếp chỗ ngồi cho hai người thật tốt, “Muội là cố ý từ kinh thành đến gặp tỷ tỷ, tới đường đột thực xin lỗi, không dám hẹn trước, là sợ tỷ tỷ từ chối, muội sẽ không còn mặt mũi.”

“Cô nương thực khách khí.” Giang Hạ Ly suy đoán lai lịch cùng ý đồ đến đây của nữ hài tử.

Đối phương mặc dù nói tên của mình, nhưng lại không nói họ, dường như là không cố ý che giấu, nhìn một thân quý khí của nàng ấy, tuy rằng trâm cài vòng đeo trang sức không nhiều, nhưng vật mang theo, cũng không phải hàng giá rẻ, chỉ riêng vòng ngọc trên tay, chắc hẳn giá trị ba năm ngàn lượng.

Quan lại phú thương trong kinh thành không ít, không biết nữ hài tử này là thiên kim nhà nào, đặc biệt đến tìm nàng lại là vì cái gì…

Câu trả lời không để cho nàng chờ đợi lâu, bởi vì nữ hài tử gọi là “Thiên Tư” này, đã chủ động giải thích ra, chỉ là lúc nói có chút ngập ngừng ấp úng, nhăn nhăn nhó nhó.

“Muội ở kinh thành cũng đã có vinh dự được đọc qua văn chương của tỷ tỷ, bởi vì văn truyền đến nơi cần mất chút thời gian, dù sao cũng xem không thoải mái, muội nghe nói cuốn《Giang hồ hào hiệp truyện》này của tỷ tỷ cũng sắp kết thúc rồi, nhưng mà đôi uyên ương số khổ trong sách kia lại chưa được viết hết, lần này đặc biệt tới tìm tỷ tỷ, chính là muốn khẩn cầu tỷ tỷ, ngàn vạn lần phải cho bọn họ một kết cục tốt a!”

Nghe thấy lời nói này, Giang Hạ Ly không khỏi nở nụ cười: “Cô nương chạy tới nơi xa này, chỉ là vì muốn cầu tình cho Nguyệt Nga cùng Lý Phi trong sách ư? Hai người này lại không phải đầu mối chính trong sách, cô nương cần gì phải để bụng như vậy?”

Thiên Tư vội la lên: “Chuyện xưa của tỷ tỷ, nam nhân đọc chính là giang hồ hào hùng, nữ hài tử gia đọc tự nhiên là nhi nữ trường tình, tỷ tỷ tùy ý vạch vài nét bút liền làm cho người ta nóng ruột nóng gan, nếu đến cuối cùng, tình cảm của hai người đó vẫn không bệnh mà chết, đó mới là nghiệp chướng đấy!”

Mặc dù biết có không ít người thích đọc chuyện xưa của nàng, nhưng chân thành đối mặt nghiên cứu thảo luận với nàng thế này, Thiên Tư là người đầu tiên, mắt thấy một nữ hài tử ngây thơ hồn nhiên không tiếc ngàn dặm đến đây như vậy, chỉ vì thay những nhân vật trong chuyện xưa căn bản không tồn tại cầu nàng an bài một kết cục mỹ mãn, nàng không khỏi cảm động, vì thế khẽ gật đầu.

“Được, theo ý muội, ta sẽ để cho họ bạc đầu đến già.”

“Thật sự?!” Thiên Tư vui mừng quá đỗi, lôi kéo tay nàng lắc a lắc: “Tỷ tỷ thật sự là quá tốt! Như vậy đi, muội không dễ dàng tới một chuyến này, có thể gặp gỡ tỷ tỷ là duyên phận, nếu tỷ tỷ cho muội mặt mũi như vậy, muội muốn mời tỷ tỷ ăn một bữa!”

Giang Hạ Ly che bụng mình xấu hổ: “Đừng nói vậy, giằng co một buổi sáng, ta còn thật sự đói bụng rồi. Muội tới Bành Thành là khách, ta nên tận tình làm chủ, ta biết đồ ăn của nhà Lê Hương các phía trước không tệ.”

Thiên Tư hé miệng cười, “Nhà muội có mấy người đầu bếp không tệ, muội mang theo đến đây, bằng không tỷ nếm thử tay nghề của đầu bếp nhà muội đi!”

Nàng đoán ra được Thiên Tư xuất thân đại gia, nhưng có người phú thương nào xuất môn còn mang theo nhiều đầu bếp cùng đi như vậy, đây là phô trương cỡ nào?

Mãi đến lúc nàng cùng Thiên Tư đi đến cạnh biển, nhìn thấy chiếc thuyền lớn ba tầng hoa lệ kia thì không khỏi hít một ngụm khí, thấp giọng hô: “Đây là thuyền nhà muội?”

Thiên Tư lôi kéo nàng lên thuyền, “Đúng vậy! Có điều muội không thích lắm, quá huênh hoang rồi. Thật ra nhà muội có một chiếc thuyền nhỏ màu trắng khác, tuy chỉ có thể ngồi hai ba mươi người, nhưng bố trí thanh nhã, thuyền vừa thịnh hành lại đặc biệt tĩnh mịch, không giống chiếc này, tiếng động quá vang, buổi tối muội đều ngủ không an giấc, nhưng mà ca muội không đồng ý dùng con thuyền kia, nói rất không phóng khoáng, người cùng đồ muốn mang theo lại nhiều, chứa không nổi.”

Giang Hạ Ly thấp giọng hỏi: “Muội sẽ không phải là họ Ôn chứ?”

Nàng ấy mạnh quay đầu, giật mình trợn to mắt: “Tỷ, tỷ làm sao đoán được?”

“Toàn Đông Nhạc ngoại trừ Ôn gia, còn có ai có thể có thuyền lớn như vậy? Huống chi, hôm nay ta mới gặp được đại thiếu gia của Ôn gia ở phủ nha.”

“Tỷ nói ca muội à?” Ôn Thiên Tư trộm cười: “Huynh ấy và Tri phủ Lưu Thanh Thụ ở đây là bằng hữu, muội nói muội có chuyện quan trọng muốn tới Bành Thành một chuyến, huynh ấy cũng thuận tiện tới thăm bạn cũ của mình, không ngờ tới mọi người lại chạm mặt trước rồi! Thế nào, ca muội huynh ấy… rất khó ở chung ha?”

Vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ khen ngợi ca ca của mình một phen, không ngờ nàng ấy đối với ca ca lại đánh giá như vậy, khiến cho trong lòng Giang Hạ Ly vốn có chút buồn bực, lúc này bị nàng ấy chọc nở nụ cười. “Là rất khó ở chung.”

“Tỷ có lẽ không tưởng tượng được đâu, trong nhà muội người dám cùng nói chuyện tranh cãi với huynh ấy, chỉ có mình muội thôi, những người khác đều trốn tránh huynh ấy. Huynh ấy ý mà, lúc mới gặp tỷ sẽ cho rằng huynh ấy là quân tử khiêm nhường, tao nhã lịch sự, nhưng chỉ cần nói được mấy câu, sẽ khiến cho người ta giận sôi máu, thế nhưng ngại huynh ấy tài cao thế lớn, không người nào dám chọc huynh ấy, huynh ấy cũng chỉ có ở trước mặt hoàng thượng mới nói được mấy câu khách khí thôi, nhưng vừa ra khỏi hoàng cung, liền thay đổi sắc mặt, tháng trước huynh ấy còn mắng hoàng thượng là lão cáo già, cố tình đùa giỡn đủ trò để xài bạc của huynh ấy.”

Giang Hạ Ly càng nghe càng vui vẻ, bất tri bất giác coi Ôn Thiên Tư thành khuê trung mật hữu(1) của mình, “Tính tình ca muội thúi như vậy, không ai khuyên hắn thu liễm chút à?”

“Cha mẹ muội qua đời từ sớm, trước kia tuy có cô chủ sự, nhưng lại đặc biệt cưng chiều huynh ấy, tự nhiên huynh ấy được cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi.” Ôn Thiên Tư mang theo nàng đi vào một gian rộng mở sáng sủa bên trong khoang thuyền lớn của thuyền lớn ba tầng, phân phó thủ hạ hai bên: “Để cho phòng bếp phía sau chuẩn bị một bàn đồ ăn đẹp mắt lên, hôm nay ta muốn đãi khách.”

Vốn không muốn có quan hệ cùng bới người Ôn gia, nhưng chính là trùng hợp như vậy, vừa mới bị Ôn Đình Dận chọc tức, cố tình lại làm bằng hữu với Ôn Thiên Tư, có lẽ đây cũng là duyên phận, nàng liền thuận theo tự nhiên, đã đến thì an tâm ở lại, dù sao thì có thêm một bằng hữu có tiền cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất— đồ ăn đầu bếp Ôn gia làm xác thực rất ngon.

Thức ăn tinh xảo đầy bàn, thật làm cho người ta khó mà tưởng được là được làm ở trên thuyền, cho dù là tiệm cơm lớn ở kinh thành, cũng khó có thể làm được nguyên liệu có sắc hương vị đều đủ như vậy.

“Ca muội rất chú trọng ăn uống đi?” Giang Hạ Ly nhịn không được hỏi.

Ôn Thiên Tư cười lắc đầu, “Thật ra huynh ấy cũng không coi trọng việc ăn uống lắm, là muội thích thôi, cho nên để đầu bếp trong nhà thường xuyên thay đổi món ăn. Thế nào, mỗi món trong này đều là muội tự mình nếm thử qua đấy, muội thích nhất món đậu chiên ba màu này, trừ bỏ đầu bếp nhà muội ra, nhà khác đều không làm được đâu, lần trước hoàng hậu còn mượn đầu bếp nhà muội đi làm món ăn này mà!”

Giang Hạ Ly mỉm cười lắng nghe nàng ấy nói thao thao bất tuyệt những chuyện cho là thú vị, hai chữ kinh thành này, liền không ngừng xuất hiện ở trong đầu.

Kinh thành… nàng đã hai năm chưa trở về rồi, người và chuyện nơi đó, dường như đều trở nên mơ hồ.

Bành Thành là một nơi tốt, sơn minh thủy tú, gần sát biển khơi, lại thuộc biên thùy, dân phong chất phác, trị an tốt, là một nơi tốt thích hợp để an cư dưỡng lão, mỗi ngày luân phiên sớm chiều, nàng thậm chí đã quên thời gian đang trôi qua như thế nào, cuộc sống như vậy mãn nguyện tới cực điểm, cho dù có nhiều đau đớn hơn nữa, cũng có thể ở giữa hoàn cảnh này, chậm rãi chữa thương, để cho miệng vết thương khép lại.

Cho đến khi Ôn Thiên Tư bỗng nhiên nhắc tới một cái tên nàng cực kỳ quen thuộc, miệng vết thương vốn không còn đau, lại mãnh liệt hung hăng nhói một cái—

“Tháng sau, Liễu gia Nhị công tử ở kinh thành sẽ thành thân, nói là muốn dùng trân châu Tây Hải làm một chiếc thuyền trân châu làm sính lễ, đã ước hẹn với Quân gia ở Đông Xuyên để hỗ trợ chế tạo, chính là trân châu Tây Hải nhất định phải mua ở cửa hàng nhà muội, muội nói a, nếu là phu thê ân ái, có thứ này hay không cũng không sao, nếu một chút tình ý giữa phu thê cũng không có, cho dù có núi vàng núi bạc chồng chất ở trước mắt thì sao, Liễu Nhị công tử vị tất có thể mỹ mãn.”

“Vì sao?” Giang Hạ Ly ngây ngốc nhìn vào khăn trải bàn thanh nhã trước mắt, giống như hỏi một câu không quan trọng.

“Liễu gia trước kia là làm buôn bán hàng da, mấy năm gần đây bắt đầu làm sinh ý thuyền vận, vị Triệu Gia cô nương mà Liễu Nhị công tử muốn kết hôn này, là biểu muội của hoàng hậu, cho dù là ai cũng nhìn ra được vì ích lợi mà thông gia, hôn sự như vậy há có chân tình? Muội khinh thường nhất loại người này! Nhưng cố tình nhà muội cũng làm sinh ý, cho nên trân châu này vẫn phải bán, có điều muội đã dặn dò xuống dưới, cho bọn họ trân châu có độ tinh khiết tương đối kém, sau đó lại nâng cao giá tiền, hại chết cái loại coi tiền như rác này đi!”

Nàng thản nhiên cười: “Cũng không sợ đập vỡ chiêu bài của Ôn gia nhà muội à?”

“Không sợ, chút chuyện nhỏ này không đập được chiêu bài nhà muội đâu, sang năm hoàng thượng muốn mua thuyền nhà muội, nếu sự kiện này hoàn thành, mới là buôn bán lớn.”

Giang Hạ Ly nghe xong một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Chung quanh đây có một chiếc thuyền cổ bị đắm, muội biết không?”

“Thuyền cổ? Tỷ là nói chiếc thương thuyền của Đông Dã kia à?” Ôn Thiên Tư quả nhiên biết, “Ca muội từng muốn tìm người đi vớt lên, nghe nói bên trong có không ít thứ đồ tốt, nhưng bởi vì chìm trong vùng biển tự do, quyền vớt không biết về ai, loại chuyện này nếu không phải làm bí mật, thì chính là gióng trống khua chiêng, bất luận là loại nào, đều nhất định sẽ có người ầm ĩ muốn chia tiền, ca muội nói đó là một phiền phức, vẫn là không đụng vào thì hơn, không phải là huynh ấy sợ đắc tội ai, mà là huynh ấy ghét nhất bị phiền toái.”

Đúng vào lúc này, người hầu Ôn gia lên thuyền bẩm báo, nói có người tìm tiểu thư.

Ôn Thiên Tư đứng lên, “Muội đi xem một chút, tỷ có thể ở trên thuyền đi thăm thú chung quanh, ca muội đi vắng, tỷ có thể xem tùy thích.”

Giang Hạ Ly xác thực tràn ngập tò mò đối với con thuyền này, người kiếm tiền dựa vào tưởng tượng như nàng, một khi gặp được sự vật mới mẻ đều phải lưu tâm xem xét một phen, cho nên sau khi được Ôn Thiên Tư cho phép, nàng liền men theo khoang thuyền của ba tầng nhất nhất xem qua.

Ba tầng trừ bỏ gian lớn nhất của khoang thuyền dùng để ăn cơm này, hai khoang cách vách đều trang trí xa hoa, tỳ nữ ở cửa nói, một là phòng ngủ của Ôn Thiên Tư, cái kia là của Ôn Đình Dận.

Loại địa phương này thông thường liên quan đến riêng tư lớn nhất của chủ nhân, nàng không muốn làm cho người ta ngộ nhận là mình muốn rình trộm bí mật của người khác, chỉ ở cửa nhìn thoáng qua liền vội vàng rời đi.

Hai tầng bị ngăn thành bảy tám gian phòng nhỏ, ba gian bên trái là chỗ ở của nhóm gia đinh và tỳ nữ, bên phải có hai gian đều trang bị đầy đủ thư tịch, xem ra Ôn Đình Dận cũng là một người thích đọc sách, điểm ấy cũng làm cho phản cảm của nàng đối với hắn ít đi vài phần.

Chờ nàng đi đến một gian tận cùng bên trong khoang thuyền thì phát hiện gian thuyền này cũng phải lớn hơn mấy gian khác gấp hai ba lần.

Giữa khoang thuyền đặt một cái bàn rộng, trên vách khoang treo một tấm bản đồ thật lớn, chuẩn xác mà nói, là một tấm bản đồ hàng hải.

Giang Hạ Ly đi vào, đến trước tấm bản đồ hàng hải kia đứng lại. Mặt trên này không chỉ vẽ vùng biển của Đông Nhạc và Tây Nhạc, mười mấy quốc gia chung quanh, đều được vẽ vào trong đó.

Chi chít tuyến đường làm cho người xem choáng đầu hoa mắt, có nhiều chỗ dùng lá cờ biểu thị, không biết đại biểu cho cái gì? Có nhiều chỗ thì lại dùng con dấu kỳ lạ làm ấn ký, trong đó, bên cạnh một ký hiệu nhỏ cách Bành Thành gần nhất, viết hai chữ “Đông Dã”, đại khái chính là chỗ thuyền đắm của Đông Dã đi…

Nàng đang xem đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một tiếng đang của cửa khoang đằng sau, nàng bỗng quay đầu chạy vội tới cửa khoang, dùng sức đẩy đẩy, lại đẩy không ra, dùng sức hạ tay nắm cửa khoang thấp xuống, thế nhưng cũng không mở ra được?!

Nàng luống cuống, nghĩ là có người cố tình trêu đùa nàng, liền dùng sức đập cửa hô lên, nhưng hô nửa ngày cũng không có người để ý tới, thẳng đến khi bàn tay đập cửa của nàng đều đau, mới nhụt chí ngồi trở lại giữa khoang.

Cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc là người nào nhốt nàng ở chỗ này? Đem giam nàng lại thì có ích lợi gì?

Từ đại hán ngày hôm qua đến tiệm muốn bán chuyện xưa, ban đêm có người mưu đồ mò vào gian phòng của nàng, đến buổi sáng nay đại hán kia ly kỳ mà bỏ mạng, sau đó nàng được dẫn đến quan phủ tra hỏi, vô tình gặp được Ôn gia Đại thiếu gia Ôn Đình Dận, về đến trong tiệm, muội muội của Ôn Đình Dận, Ôn Thiên Tư lại xuất hiện, còn là khách đọc trung thành của nàng, mời nàng đến làm khách trên thuyền Ôn gia…

Những chuyện này đều trùng hợp liên tiếp phát sinh trong hai ngày nay, mà nàng chính là một người vô tội nhất, từ một chưởng quầy bình bình thường thường, thành kẻ bị hại của một âm mưu.

Nếu người đem nàng nhốt ở nơi này, chính là bàn tay gây tội ác kéo nàng vào vụ án mạng kia, vậy bước tiếp theo, người đó sẽ làm thế nào? Giết nàng, để cho nàng mang tiếng oan?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi không rét mà run. Ai có khả năng một tay che trời che giấu chân tướng sự thực như vậy?

Ôn Đình Dận ư?

Nếu như hắn vì chuyện để lộ bí mật vớt thuyền đắm truy sát tên đại hán biết rõ sự tình đó, lại bởi vì sợ nàng biết bí mật muốn giết nàng diệt khẩu, mượn tay muội muội lừa nàng lên trên thuyền… Dù sao trừ bỏ người Ôn gia, không ai biết nàng đến nơi này, mà Tiểu Tứ và Lão Vương chỉ biết là nàng cùng rời đi với một thiếu nữ vùng ngoài, nhưng bọn họ khẳng định không biết người đó chính là Ôn Thiên Tư.

Được, lần này thật đúng là tốt, Giang Hạ Ly nàng không ở kinh thành tan nát cõi lòng mà chết, lại không hiểu ra sao sắp chết ở trên một con thuyền.

Nàng ở bên trong khoang tìm một góc, khoanh chân ngồi xuống, không tiếp tục lãng phí khí lực giãy dụa hét to nữa, con thuyền này cực kỳ rắn chắc, ván khoang đều được đúc bằng sắt, ngoài cửa ra, không còn cửa nào khác, bằng sức lực một mình nàng, khẳng định trốn không thoát khỏi đây.

Nàng chỉ có thể lựa chọn im lặng chờ đợi.

Nếu nàng nghĩ sai, Ôn Thiên Tư không phải là người muốn hại nàng, một khi phát hiện nàng mất tích rồi, hẳn là sẽ đi tìm nàng, nói không chừng sớm muộn gì cũng sẽ tìm được đến chỗ này, hiện tại nàng chỉ có thể đánh cược một lần.

Nhưng cứ ngồi không như vậy thật sự rất buồn bực, bởi vì cửa đóng, bên trong khoang tối đen như mực, gần như cái gì cũng không nhìn thấy, Giang Hạ Ly sờ soạng tìm đến cái bàn ở chính giữa, nàng nhớ rõ ở trên bàn có một bộ bút mực giấy nghiên cùng vật dễ cháy.

Nàng mò mẫm tìm được giá nến, may mắn thay, tay vừa duỗi ra bên cạnh, cũng sờ thấy đá lửa, vì thế nàng châm ngọn nến lên, đến gần ánh sáng mỏng manh, lấy giấy bút, tiếp tục viết tiếp bản thảo《Giang hồ hào hiệp truyện》nàng còn chưa viết xong, tuy tự cho là ngày chết không xa, nhưng một khi người viết văn đắm chìm trong chuyện xưa, rất nhanh sẽ đạt tới trạng thái hoàn toàn quên mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.