Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 5




Ngày này, Triển Mộ Thanh cùng Hoàng Phủ Tuấn hai người tay trong tay trở lại Triển Viên, khoảng cách cuộc so tài , chỉ còn lại ngắn ngủn không tới mười ngày.

"Sao các con đều trở về hết rồi?" Triển Sĩ Hòe liếc thấy ánh mắt của bọn hắn là lạ, tựa hồ đã xảy ra chuyện trọng đại gì, nếu không, bọn họ tuyệt sẽ không bỏ lại việc kinh doanh mà trở về đây.

Từ trước đến giờ luôn bảo trì bình thản nhất, Triển Mộ Thanh cũng nóng lòng nói: "Cha, hài nhi mới vừa nhận được một tin, Nghiêm gia dùng giá cao thu mua tất cả người đánh cá, mua tất cả hải sản bọn họ đánh bắt được trước trận đấu, mục đích đúng là để cho chúng ta không cách nào tham gia thi đấu."

Ông nghe vậy mặt liền biến sắc, "Tin tức này chính xác không?"

"Nhạc phụ, chuyện này vô cùng chính xác, tiểu té cũng nhận được tin, cho nên mới chạy về thông báo với mọi người."

Hoàng Phủ Tuấn vô cùng lo lắng nói.

Triển Sĩ Hòe cau chặt lông mày xám trắng, "Không nghĩ tới Nghiêm gia lại có thể làm ra chuyện ti tiện như thế, đây thực sự đã phá hư quy củ cùng ý nghĩa của cuộc so tài này."

"Chúng ta cùng Nghiêm gia luôn đối đầu trên phương diện làm ăn nhiều năm như thế, Nghiêm Gia Lương lại coi Tiểu Tam là đối thủ cạnh tranh duy nhất! Xem ra lần này bọn họ là cầu được thắng lợi, không từ bất kỳ thủ đoạn nào." Triển Mộ Thanh bóp cổ tay mà nói: "Nhưng lần này thật sự quá là hèn hạ rồi! Cha, ngài phải hướng Nghiêm gia nói lên kháng nghị mới đúng."

"Nhưng những người đánh cá hợp tác với chúng ta lâu như thế, luôn hỗ trợ lẫn nhau, sao lại?"

Hoàng Phủ Tuấn thở dài nói: "Trên đời này có ai thấy số bạc lớn mà không động tâm chứ? Huống chi bọn họ cũng muốn nuôi cả gia đình ấm no, sợ rằng rất khó kháng cự được hấp dẫn."

"Hôm nay thời gian cấp bách, chi bằng cứ đi khuyên mấy người đó một chút."

"Cha, không có ích lợi gì đâu." Ngoài cửa vang lên một thanh âm phẫn nộ.

Ba đôi mắt không hẹn mà cùng liếc về hướng Triển Mộ Lam mới vừa vào cửa .

"Hài nhi đã đi qua rồi, bọn họ nói trừ phi Triển gia xuất ra được giá tiền cao hơn Nghiêm gia, nếu không chỉ đành xin lỗi chúng ta."

Hoàng Phủ Tuấn tức giận cắn răng, "Thật là hết sức ghê tởm!"

"Cha, hiện tại nên làm sao đây?" Triển Mộ thanh đã rối loạn một mảnh, "Thật chẳng lẽ muốn chúng ta cùng Nghiêm gia thông đồng làm bậy sao? Vậy đã vi phạm vào tác phong làm việc của Triển gia chúng ta."

"Không sai, tranh tài chính là phải đường đường chính chính, tuyệt không thể đi theo lỗi của Bàng Môn Tả Đạo, chúng ta phải ổn định mình trước, tuyệt đối không thể luống cuống tay chân vào lúc này." Triển Sĩ Hòe hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có làm hết sức thôi lợi dụng các đường lối kinh doanh trước kia, đến các cửa hàng thủy sản, Còn nữa..., chuyện này không nên để cho Tiểu Tam biết! Tránh nhiễu loạn tâm tư của nó. Mọi người chia nhau làm việc."

Khoảng cách tranh tài chỉ còn lại năm ngày.

Giấy đúng là vẫn không gói nổi lửa, cuối cùng Triển Mộ Bạch vẫn biết.

"Cha, tại sao không nói sớm cho con biết?" Hắn không phải đang trách cứ người nhà cố ý giấu giếm, chẳng qua là tức giận Nghiêm gia lại vì muốn thắng được cuộc so tài này, lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu.

Triển Sĩ Hòe áy náy thở dài nói: "Cha chẳng qua là không muốn để cho con phân tâm, vốn tưởng rằng có thể thông qua quan hệ, tìm được người đánh cá chưa bị Nghiêm gia thu mua, vạn vạn không nghĩ tới Nghiêm gia ngay cả thế lực quan phủ cũng vận dụng, căn bản không có người dám giúp chúng ta."

"Tiểu Tam, con cũng đừng trách cha con, mấy ngày nay mọi người vì việc này đã đau đầu lắm rồi, đại ca, nhị ca con chạy hết chung quanh, chính là hi vọng có thể giúp con đánh thắng cuộc tranh tài này, chẳng qua là, chuyện đã biến thành như vậy, cũng không phải là chúng ta có thể dự liệu được." Triển phu nhân thở dài than ngắn.

Triển Mộ Bạch nghe thế, không khỏi sinh lòng áy náy, "Thật xin lỗi, cha, cha cũng muốn tốt cho con, con thật sự không có trách cha, con chỉ là tức bọn họ."

"Cha hiểu, nhưng chúng ta không thể nổi giận như thế, cha tin tưởng nhất định còn có biện pháp có thể suy nghĩ.”

"Đúng, đúng!" An tĩnh nghe xong đối thoại của bọn họ, ngồi ở một bên, cái đầu nhỏ của Đông Phương Nhạc Nhạc tựa như gà mổ thóc, mãnh liệt gật không ngừng.

Hắn hậm hực tặng cho nàng một cái liếc đầy xem thường, "Nàng gật đầu gì chứ?"

Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ chỉ vào mình! Kiêu ngạo nói: "Bởi vì ta có biện pháp!"

"Ta thấy nàng là đói váng đầu rồi, đi đi đi, tự mình đến phòng bếp tìm gì ăn đi." Triển Mộ Bạch hoàn toàn không tin nàng, vẫy tay giống như đuổi ruồi, muốn nàng đừng ở chỗ này gây sự.

Nàng tức giận phùng má lên trong lòng có loại cảm giác bị người khinh thường .

"Người ta nói là thật, sao chàng lại không tin ta?" Hừ! Nàng muốn chứng minh cho hắn thấy.

Triển Mộ Bạch cười nhạo nàng, "Cái đầu dưa của nàng ngoài thức ăn ra, còn có thể chứa những gì?"

"Hừ, chàng cứ nhìn người từ trong khe cửa, nói sao mắt chàng chẳng nhỏ hẹp chứ!” Đông Phương Nhạc Nhạc chống eo trách mắng.

Hắn cố ý từ trên xuống dưới xem kỹ thân thể phì nộn của nàng, khẽ bình luận trêu cợt"Ừ! Xem ra xác thực không nhỏ hẹp lắm.”

Đông Phương Nhạc Nhạc bị hắn làm phát bực rồi, nàng không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp đi tới trước mặt phu thê Triển Sĩ Hòe.

"Lão bá, cháu có biện pháp ở trước trận đấu có thể lấy được thứ các người muốn." Tổng đàn Diêm cung ở Giang Nam trông coi cả thủy vực, muốn hải sản gì không có chứ, chỉ cần đi tìm Ngọc tỷ tỷ, nàng có đầy đủ nhân thủ, tuyệt đối có thể thuận lợi bắt được hải sản tươi mới nhất .

"Có thật không?" Phu thê Triển Sĩ Hòe trăm miệng một lời cả kinh kêu lên.

Nàng vỗ ngực bảo đảm, "Giao cho cháu là được rồi, bây giờ cháu sẽ lên đường lập tức, nhất định sẽ về đúng ngày tranh tài, các người yên tâm chờ cháu nhé, cháu đi nha."

Triển Mộ Bạch đầu tiên là kinh ngạc, sau một khắc liền đuổi theo."Heo tiểu muội, nàng đừng đùa nữa!"

"Ta mới không hề đùa, ta sẽ giúp chàng đánh thắng tên tiểu nhân kia, cho chàng vào cung làm ngự trù." Nàng lòng tin mười phần mà nói.

Ngũ quan của hắn không khỏi nhu hòa xuống, "nàng có lòng như thế ta thật sự vô cùng cảm động, bất quá, nàng có thể tìm ai giúp một tay? Tất cả nên tìm , có thể tìm, Đại ca cùng nhị ca đều đã tìm qua còn có biện pháp gì chứ? Nàng cũng đừng phí tâm."

Đông Phương Nhạc Nhạc liên tục nhấn mạnh, "Cho dù như thế thì sao, hiện tại đã nhận thua còn quá sớm ta hứa với chàng sẽ nhanh chóng quay lại, đến lúc đó, chàng đừng quên chuẩn bị nguyên liệu khao thưởng ta đó! Uy! Đầu của chàng nên thấp một chút."

"Làm cái gì?" Triển Mộ Bạch theo lời cúi thân thể, thình lình bị nàng ở trên miệng hôn nhẹ một chút.

Đông Phương Nhạc Nhạc phát ra tiếng cười khanh khách, hướng hắn giơ giơ đôi tay nhỏ bé, "Hẹn gặp lại!"

"Heo tiểu muội. . . . . ." Ngực của hắn bởi vì nàng rời đi mà buồn buồn.

Nàng phải nhanh chóng trở lại, ta chờ nàng!

Cuộc so tài mà dân trấn mong đợi cuối cùng cũng đến.

Trên quảng trường, Nghiêm, Triển hai nhà mỗi người một bên rối rít bày ra trận thức, chuẩn bị ứng chiến

Nhìn các loại hải sản tươi mới nhất, cao cấp nhất, trưng bày bên phần thi của Lục Nghi lâu, các bô lão trong trấn cũng chỉ có thể lo lắng, nhưng không thể làm gì được.

Hàng ngàn dân chúng không hẹn mà cùng chen lấn vào quảng trường, đem các đầu đường chen lấn nước chảy không lọt, đây chính là đại sự toàn bộ trấn, cũng là một cuộc tranh tài hoàn toàn mới trước đó chưa từng có, còn có người ngay từ lúc nửa tháng trước liền bắt đầu âm thầm đặt cược, đánh cuộc bên nào sẽ thắng.

Ở bên trong tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc, Triển Mộ Bạch cùng Nghiêm Gia Lương xuất hiện trong tiếng vỗ tay của mọi người, hai người so tài bằng ánh mắt ở giữa không trung, sấm sét vang dội, không ai nhường ai.

"Triển Mộ Bạch, các ngươi chuẩn bị thực phẩm gì nhỉ?" Nghiêm Gia Lương âm độc xoa cằm, cười giống như con rắn độc đang phun lưỡi dọa kẻ địch"Chẳng lẽ ngươi lại muốn dùng những con tôm cua nhỏ như thế đấu với ta sao? Ha ha. . . . . . Buồn cười chết người, ta xem ngươi nên sớm đầu hàng, tránh cho như thế này sẽ bị người ta chế giễu."

Triển Mộ Bạch giận dữ công tâm, rống to, "Tên tiểu nhân này!"

"Tiểu Tam, chớ bị loại người như vậy chọc giận, không đáng giá." Triển Mộ Lam ở bên cạnh nhắc nhở hắn.

Triển Mộ Thanh lòng như lửa đốt, nhưng bề ngoài vẫn gắng giữ tỉnh táo, "Không sai, thắng bại còn chưa định, chúng ta còn có Nhạc Nhạc, chỉ hy vọng nàng có thể đúng lúc chạy tới."

"Còn thời gian bao lâu?" Triển Mộ Bạch khắc chế lửa giận hỏi.

"Đại khái còn khoảng nửa canh giờ."

Vẻ mặt Triển Mộ Bạch thu lại, đem ánh mắt nhìn về hướng quân địch, thấy Nghiêm Gia Lương một bộ nắm chắc phần thắng, hắn hít sâu một hơi, tự nói với mình không tới cuối cùng, tuyệt không dễ dàng buông tay.

"Triển Mộ Bạch, hôm nay ta muốn cho ngươi biết, ai mới có tư cách ngồi lên vị trí Thần Trù." Nghiêm Gia Lương nhìn ra quẫn cảnh của bọn họ, nghênh ngang khiêu chiến

"Ngươi sợ có đúng hay không? Hừ! Ta muốn ngươi trước mặt toàn bộ người của trấn này cũng sẽ không ngốc đầu lên được nữa, ngươi vẫn là ngoan ngoãn trốn về trong hang chuột của ngươi đi!"

"Kẻ điên!" Hắn đã thoát khỏi tự ti, đối với Nghiêm Gia Lương khiêu khích hoàn toàn không lau động mảy may.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bình thẩm đài trên có động tác.

"Mọi người im lặng!" Một nam tử trung niên đảm nhiệm người điều khiển chương trình giơ hai tay lên hô to, " Cuộc so tài nấu nướng hôm nay để cho Đắc Ý lâu cùng Lục Nghi lâu ứng cử ra một vị đại biểu tham gia, chủ đề là"Hải sản" , dùng là sản phẩm nổi tiếng Giang Nam, trừ so tốc độ ra, còn phải đủ sắc, hương, vị, cùng với tính sáng tạo độc đáo trên sản phẩm, người nào có thể đem đặc sản Giang Nam chúng ta biểu đạt đặc sắc nhất hoàn mỹ nhất, người đó chính là nhà vô địch hôm nay."

"Chúng ta mời được ba vị đại sư Bình thẩm tất cả đều là đến từ các nơi, nghiên cứu thức ăn ngon có hơn mấy chục năm, tin tưởng có thể cho mọi người một đáp án hài lòng."

Trong tiếng vỗ tay hoan hô như sấm động, cuộc tranh tài tiến vào cao trào nhất.

"Làm sao đây? Nhạc Nhạc vẫn không thể nào chạy về, phải so tại sao đây?" Triển Mộ Lam có chút thiếu kiên nhẫn nói thầm.

Triển Mộ Thanh đã trông đến nỗi mòn con mắt, trong miệng không ngừng nói lảm nhảm, "Nhất định phải tới kịp, không tới kịp là không thể!"

"Cuộc tranh tài sẽ bắt đầu" người điều khiển chương trình giơ cái mõ lên, định gõ xuống.

Trong lúc đó, trong đám người nổi lên xôn xao, vốn đang kề vai sát cánh không thể chen chân được tự động tách ra, nhường ra một con đường trống.

Chỉ thấy 7, 8 Hắc y nhân lạnh lùng hợp lực hộ tống mấy cỗ xe tiến vào quảng trường, trên xe tất cả bày hai chum đựng nước, mọi người không khỏi tò mò duỗi dài cổ, muốn xem thử đó là gì.

"Các người nhìn kìa! Là Nhạc Nhạc." Triển Mộ Thanh dẫn đầu kêu thành tiếng.

Triển Mộ Lam cũng không kìm hãm được cao giọng kêu to: "Thật sự là Nhạc Nhạc, chúng ta được cứu rồi!"

"Các vị, ta đã trở về!" Nở nụ cười tươi tắn, Đông Phương Nhạc Nhạc đứng ở chiếc trên chiếc xe đầu tiên, liều mạng hướng mọi người phất tay, tiếp theo, trước mắt mấy ngàn người nhảy xuống mặt đất, dùng khinh công nàng am hiểu nhất, nhảy về hướng người thương.

"A!" Triển Mộ Bạch theo bản năng ôm lấy nàng, hai người cùng nhau té ngã trên đất.

Cánh tay của nàng ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của hắn, "Ta rất nhớ chàng, chàng có nhớ ta không?"

"Ai lại nhớ con heo tiểu muội này chứ?" Hốc mắt hắn ửng đỏ, thanh âm cũng khàn khàn, hắn không thể tin được nàng thật sự ở trong lòng hắn rồi ! Bất quá, hắn vẫn là vịt chết còn cứng mỏ, chính là không chịu nói nửa câu dễ nghe."Động tác của ngươi so với heo còn chậm hơn , kéo dài tới lúc này mới trở về."

Đông Phương Nhạc Nhạc cau chiếc mũi thon, "Người ta đã rất nỗ lực, nhưng, thật may là còn kịp! Ta giúp chàng lấy được rất nhiều đồ tốt, tên tiểu nhân họ Nghiêm đó nhất định phải thua."

"Có đúng không đó?" Hắn cố ý trêu nàng.

Nàng tức giận ục ục liếc xéo hắn, "Không tin tự chàng nhìn đi!"

"Khụ, khụ!" Triển Mộ Thanh xin lỗi giả khụ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở hai người quên mình."Tiểu Tam, rất nhiều người đang nhìn, các ngươi có muốn đứng lên trước hay không?"

Triển Mộ Bạch lúc này mới đỏ bừng khắp mặt đứng dậy từ dưới đất, cũng nhân tiện đem Đông Phương Nhạc Nhạc kéo lên.

"Chàng đi theo ta!" Nàng kéo hắn đi tới trước những cái xe xếp thành một hàng, các Hắc y nhân bị tạm thời trưng điều đảm đương phu xe đứng yên ở một bên, chờ sai khiến."Các ngươi có thể đi về, thay ta nói tiếng cảm ơn với Ngọc tỷ tỷ."

Hắc y nhân ôm quyền, cùng kêu lên quát lên: "Thuộc hạ cáo lui." Nói xong, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất ở trong quảng trường.

"Bọn họ là ai?"

"Sau này chàng sẽ biết." Đông Phương Nhạc Nhạc không rãnh cùng hắn giải thích quá nhiều, chỉ xuống mỗi một xe

“Tự chàng nhìn cho kỹ, nơi này đều là hải sản vừa đánh bắt xong bất kể là cá, tôm, cua hoặc rùa biển, đều là thứ ngon nhất, thượng hạng nhất.”

Triển Mộ Bạch sau khi nhất nhất kiểm tra, chứng minh lời của nàng không hề sai.

Hắn lấy ánh mắt khiêu chiến nhìn về hướng Nghiêm Gia Lương dần dần mất đi vẻ ngạo mạn, sau đó đi tới trước mặt trọng tài bình thẩm nói: "Đắc Ý lâu đã chuẩn bị xong rồi."

"Tốt, " cuộc so tài bắt đầu!"

Thương! La gõ vang lên. . . . . .

****************

Đối với cuộc so tài nấu nướng một năm trước kia, đến nay mọi người còn bàn tán say sưa.

Kể từ khi Đắc Ý lâu thắng tranh tài, kinh doanh của Lục Nghi lâu càng ngày càng giảm, Nghiêm Gia Lương thậm chí bởi vì ở sau lưng động chút tay chân, gặp phải dân trấn thóa mạ, cuối cùng lăn lộn ngoài đời không nổi, không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng kinh thành phát triển.

Mà dưới sự đề cử của bô lão trong trấn, Triển Mộ Bạch trải qua suy tính liên tục, ở một khắc cuối cùng lại cự tuyệt vào cung cạnh tranh chức ngự trù. Trải qua nhiều khúc chiết như thế, hắn đã không còn là thiếu niên năm năm trước kia muốn nổi danh lập vạn, hiểu được quý trọng thứ có bên cạnh mình.

Hắn cảm thấy thay vì chỉ làm cho một mình hoàng đế ăn, không bằng làm cho tất cả người thích tay nghề của hắn hưởng dụng, hơn nữa sẽ có cảm giác thành tựu.

Triển Mộ Bạch trở lại làm đầu bếp Đắc Ý lâu lần nữa, trong điếm mỗi ngày khách quý chật nhà, chỉ trong phòng bếp, thì có gần hai mươi người rất bận rộn, người người phân công hợp tác, bằng tốc độ nhanh nhất đem từng món thức ăn ngon đưa đến trước mặt khách.

Bất quá, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện loại tiết mục này "Ủa? Dĩa Tôm nướng sao không thấy vậy?"

"Cua hấp sen của ta đâu rồi?"

"Nguy rồi! Gà chiên giòn của ta cũng mất vài miếng!"

"Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở đây nha!"

"Sao lại sẽ không cánh mà bay vậy? Bảo ta làm sao giao phó cùng khách đây?"

"Làm lại nhiều hơn đi, nhanh lên."

Nghe bọn hắn nói, Triển Mộ Bạch để xuống dao, con mắt tinh anh nhíu lại, ánh mắt như điện quét qua phòng bếp to như vậy.

"Heo, Tiểu, muội!" Hắn lập tức biết"Hung thủ" là ai.

Một bàn tay nhỏ bé trắng noãn từ dưới đáy bàn từ từ vươn ra.

Triển Mộ Bạch quát chói tai, "Còn không ra!"

"Ra ngoài thì được mà!" Một tiếng lầu bầu, Đông Phương Nhạc Nhạc do dự nửa ngày mới lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội, "Người ta đói bụng, cũng không phải là cố ý muốn ăn trộm ."

Hắn nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, "Một canh giờ trước không phải nàng mới ăn no sao?"

"Nhưng, người ta lại đói bụng." Đây cũng không phải là nàng có thể khống chế .

"Lại đói bụng? !" Triển Mộ Bạch ho khan một tiếng, đề cao âm điệu, "Nàng ăn ba chén lớn cơm, lại ăn hết năm dĩa to, lại còn cùng ta kêu đói?"

Đông Phương Nhạc Nhạc bĩu cái miệng nhỏ nhắn một chút, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt cái bụng nhô ra, "Mẹ chồng nói, ta bây giờ là ăn một người bổ hai người, phân lượng dĩ nhiên so bình thường còn nhiều hơn Nếu chàng muốn mắng, thì mắng con của chàng đi."

Hắn liếc mắt xuống bụng của nàng, không tự chủ chuyển thành trìu mến cùng cưng chìu.

"Vậy nàng cũng không thể đến phòng bếp trộm món ăn nha! Những thứ này ta chuẩn bị cho khách dùng." Triển Mộ Bạch dùng khăn mặt sạch sẽ giúp nàng xoa xoa bàn tay nhỏ bé dính đầy dầu mỡ, ôn nhu nói: "Nàng còn đói bụng không?"

Nàng dùng sức gật đầu, "Còn!"

"Ta cùng nàng trở về phòng trước, làm tiếp mấy món ăn khác cho nàng ăn."

"Muốn ăn cái gì chàng cũng nguyện ý giúp ta làm sao?" Vừa nghe đến có thức ăn, ánh mắt của nàng tỏa sáng lấp lánh.

Triển Mộ Bạch nhất thời cảm thấy tê dại da đầu, "Nàng lại muốn ăn cái gì rồi hả ?" Hắn chỉ sợ nàng ra vấn đề khó khăn.

"Ta nghe nói thức ăn của hoàng đế ăn rất ngon, không phải dân chúng bình thường có thể ăn được, ta thật muốn ăn đó! Chàng làm cho ta ăn có được không?" Nàng làm nũng nói.

Hắn nghe xong lập tức cảm thấy đầu mình to ra."Nàng muốn ăn ngự thiện cung đình?"

Đông Phương Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt hắn, thất vọng nói: "Không được đúng không? Vậy thì thôi."

"Ai nói? Trên đời này không có món ăn nào ta không làm được, ngự thiện thì có là gì chứ?" Hắn thốt ra, lần này muốn đổi ý cũng không kịp.

"Thật là giỏi! Ta biết ngay chàng nhất định sẽ làm được mà." Nàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn tướng công của mình, "Vậy lúc nào ta mới có thể ăn được?"

"Rất nhanh, có chút chuyện cần chút thời gian mới được." Chuyện cho tới bây giờ, vì thỏa mãn bụng mang thai của nàng, chỉ đành phải chìu chuộng nàng mà thôi, ai! Ai bảo hắn vô cùng yêu thương heo tiểu muội này chứ!

Bất quá, hắn vẫn vạn phần cảm kích trời xanh an bài bọn họ gặp nhau, nếu không có nàng, hắn sẽ vĩnh viễn không có cách nào mở ra được khúc mắc, đến một bầu trời khác, cho nên, đời này hắn nguyện ý làm đầu bếp của nàng, ai! Cho dù phải cùng nàng sinh dưỡng một đám heo con, hắn cũng nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.