Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 4: NGƯỜI HƯỞNG ỨNG




Đây là lần đầu trong cuộc đời của nàng bị bắt cóc.

Đông Phương Nhạc Nhạc trợn đôi mắt to đen nhánh, không hề chớp mắt nhìn tên cướp, nàng lại không biết người này, tại sao hắn lại muốn bắt nàng đây? ! Chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng đã đắc tội hắn, cũng không tự biết?

Nàng thật sự thật rất muốn hỏi cho rõ, nhưng nàng bị điểm huyệt đạo, không chỉ thân thể không thể cử động, ngay cả lời cũng không thể nói, thật thống khổ.

Mà trong lòng Long Thiên Hành cũng đang do dự, khi hắn đồng ý giúp người yêu báo thù thì hắn vạn vạn không nghĩ tới người muốn giết lại là một tiểu cô nương trẻ người non dạ như thế, làm cho hắn nhất thời không biết nên hạ thủ như thế nào mới phải.

"Ngô. . . . . ." Đông Phương Nhạc Nhạc phát ra thanh âm ừ a a, thử lấy đưa tới sự chú ý của hắn.

Long Thiên Hành tay cầm đao, lại giống như nặng ngàn cân, "Ngươi muốn nói chuyện?"

"Ừ!" Nàng gật đầu.

"Chỉ cần ngươi không kêu to, ta có thể giải á huyệt cho ngươi." Hắn suy nghĩ rồi nói.

Nàng lập tức gật đầu như bằm tỏi, "Ừ, ừ, ừ!"

"Được, ngươi tốt nhất nói lời thì giữ lời." Long Thiên Hành giải huyệt của nàng, để cho nàng có thể mở miệng nói chuyện.

"Hô" Đông Phương Nhạc Nhạc phun một hơi thật to, mới ngây thơ cười nói: "Cám ơn ngươi, không thể nói chuyện thật sự rất khổ sở đó! Có thể xin hỏi một chút, tại sao ngươi muốn bắt ta hay không?"

Hắn lời ít mà ý nhiều trả lời: "Bởi vì, ta muốn giết ngươi, "

"Tại sao?" Nàng chớp mắt, ngây thơ hỏi.

Long Thiên Hành cắn răng một cái, "Không có lí do?"

"Vậy ngươi tại sao không giết nhanh lên?" Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu hỏi.

"Ta. . . . . ." Nếu như hắn làm được là tốt.

Trên mặt của nàng không thấy nửa điểm sợ hãi, chẳng qua là đáng thương cầu khẩn, "Vậy ngươi có thể trước khi giết ta, để cho ta ăn một chút gì hay không? Bụng của ta thật đói đó! Cho dù thật sự phải chết, ta cũng không muốn làm quỷ chết đói."

Vậy sẽ rất đáng thương a!

"Hả?" Long Thiên Hành nghẹn họng nhìn nàng trân trối, nếu đổi lại là cô nương bình thường khác đã sớm khóc không ngừng, thậm chí dọa cho sợ đến mức hôn mê, mà nàng, không chỉ không sợ, lá gan vẫn còn rất lớn, lại dám cùng tên bắt cóc như hắn nói điều kiện, xem ra nàng không giống như hoàng hoa khuê nữ tầm thường khác rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Nhạc Nhạc đau khổ, lã chã - chực khóc tự lẩm bẩm, "Sớm biết có thể như vậy, ta nên lấp đầy bụng một chút rồi mới rời khỏi nhà, hu hu hu. . . . . . Ta thật đói đó!"

"Ta chỉ có bánh bao." Vừa nghe nàng khóc, Long Thiên Hành ngay lập tức đem một cái bánh bao trắng nhét vào bên miệng của nàng.

"Được rồi! Có còn hơn không." Nàng cắn một ngụm lớn, liền nhìn hắn cười không ngừng, "Cám ơn."

Gương mặt tục tằng của hắn trầm xuống, "Không cần cám ơn ta, ta chính là người muốn giết ngươi." Nàng rốt cuộc có hiểu rõ tình hình hiện nay hay không?

"Ta biết rõ ngươi không phải là tự nguyện muốn giết ta , nếu không, ta đã sớm chết rồi." Đông Phương Nhạc Nhạc nhai bánh bao trong miệng, mặt không đổi sắc ra vẻ rất hiểu chuyện."Nhưng, ngươi phải hiểu rõ ràng chuyện này! Nếu hôm nay ngươi giết chết ta rồi, kết quả sẽ rất thảm, ta thật sự không muốn hại ngươi."

Long Thiên Hành nghe không biết nên khóc hay cười, "Có ý gì?" Nàng đã sắp khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi, lại còn dám uy hiếp hắn!

"Bởi vì, nếu như ta quả thật chết rồi, cha nuôi ta nhất định sẽ báo thù, còn có Ngân ca ca, Hắc ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ cũng sẽ đến đòi mạng của ngươi, quan trọng nhất là Uy Uy, nàng nhất định sẽ nghĩ tất cả các phương pháp độc ác nhất để hành hạ ngươi cho đến chết, dù ngươi trốn chân trời góc biển, bọn họ cũng sẽ tìm được ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ chết so với ta còn thảm hơn!

"Nể tình ngươi cho ta ăn bánh bao, ta khuyên ngươi suy nghĩ kĩ một chút, đừng bảo là ta sao không nói cho ngươi biết trước đó!" Tâm địa nàng rất tốt đó nha.

Hắn nghe ra được trọng điểm, nhíu mày hỏi: " Cha nuôi ngươi là ai?"

Nói đến cha nuôi, Đông Phương Nhạc Nhạc đã có thể có sức sống lại rồi." Cha nuôi ta gọi là Đông Phương Duật, người ta cũng đều gọi ông ấy là Diêm Hoàng."

"Diêm Hoàng Đông Phương Duật? !" Huyết sắc trên mặt Long Thiên Hành hoàn toàn biến mất, "Ngươi là con nuôi của Diêm Hoàng, một hai vị công chúa của Diêm cung?"

Trên giang hồ người người đều biết Diêm Hoàng thời niên thiếu có thu dưỡng một đôi tỷ muội sanh đôi khó dây dưa, đem bọn họ xem như con ruột, hơn nữa bảo vệ rất cẩn thận.

Đông Phương Nhạc Nhạc hưng phấn gật đầu, "Thì ra là ta cùng Uy Uy cũng rất nổi danh a!"

"Sao lại thế được?" Hắn bị chấn động thật lớn thì thầm, "Tại sao nàng muốn ta giết chết ngươi chứ?" Nghiêm gia là người làm ăn quy củ, dù thế nào chăng nữa chắc chắn không thể có liên quan gì đến Diêm cung! Rốt cuộc Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cau chặt mi tâm, "Ngươi cũng không biết sao? Vậy chúng ta cùng đi hỏi người kia là được." Sao lại phải ở chỗ này hao tổn tâm trí? Chỉ là uổng phí khí lực thôi.

Mặt Long Thiên Hành lộ vẻ vẻ chần chờ, "Nhưng. . . . . ."

"Dù sao công phu của ta thấp kém, cho dù muốn chạy cũng không chạy được, nếu quả thật là lỗi của ta, ta nguyện ý hướng các ngươi nói xin lỗi, nhưng không phải là thâm cừu đại hận gì, đến mức không giết ta không được! Ngươi nói có đúng hay không?"

Chọc phải Diêm cung không phải là việc nhỏ, hắn cũng muốn biết cho rõ ngọn nguồn.

"Đại ca, ca đừng buồn, chưa đến khúc cuối, ai thắng ai bại, vẫn còn rất khó nói." Nàng tràn đầy tự tin cười nói.

Ánh mắt Nghiêm Gia Lương đột nhiên sáng lên, "Đúng rồi! Ta quên mất, chuyện kia muội làm đến đâu rồi? Nha đầu mập đâu?"

"Ha ha! Nói không chừng vào lúc này đã lên Tây Thiên rồi!" Nàng cười duyên.

Hắn cuồng tiếu ba tiếng, "Tên họ Long ngu ngốc đó ngay cả giết một người cũng chịu giúp ngươi làm, thật đúng là đủ si tình."

"Dù thế nào đi nữa hắn là người giang hồ hai tay của hắn đã sớm dính vào máu tanh, giết một hay giết hai người đâu có gì khác biệt? Huống chi ta không hề buộc hắn, hết thảy đều là hắn tự nguyện."

Trên nóc nhà Long Thiên Hành xoay mình trắng xanh cả mặt, căm thù đến tận xương tuỷ, trừng mắt mỹ nhân lòng dạ rắn rết phía dưới hắn vì nàng, có thể nói là móc tim móc phổi , bởi vì nàng giống như nô tài mặc cho nàng sai khiến, kết quả lấy được lại là kết quả không thể tin được như thế .

Đông Phương Nhạc Nhạc mặt đồng tình nhìn hắn, đem tay nhỏ bé đặt tại trên vai của hắn, bày tỏ an ủi.

Huynh muội Nghiêm gia vẫn không biết, nên vẫn cứ tiếp tục nói

“Sau khi hoàn thành, muội định xử lí tên ngu ngốc đó ra sao?" Nghiêm Gia Lương cười tà hỏi.

Đồng tử mắt của nàng xẹt qua một tia sáng lạnh, "Chờ ta gả cho Bát Vương gia, hắn có thể làm khó dễ được ta sao? Nếu hắn dám xông vào Vương Phủ, nhất định sẽ bị loạn tiễn bắn chết, như vậy cũng tốt, tránh cho ta thêm phiền toái."

"Ha ha ha. . . . . . Thiên hạ độc nhất là lòng dạ nữ nhân, lời nói này một chút cũng không hề sai đó."

"Được rồi, đại ca, Long Thiên Hành nói không chừng cũng đã sắp trở lại rồi, ta còn phải ứng phó hắn nữa, ca mau đi ra ngoài đi."

Long Thiên Hành đã nghe không nổi nữa, trái tim yêu nóng bỏng cũng nguội lạnh hẳn.

Uổng cho hắn"Cửu chỉ Thần Long" tung hoành võ lâm hơn mười năm, lại bị một nữ nhân tay trói gà không chặt đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, thật là thật đáng buồn lại rất nực cười.

"Ngươi không cần phải thương tâm như thế, đây cũng không phải là lỗi của ngươi." Đông Phương Nhạc Nhạc sờ sờ đầu của hắn, trong lòng cũng rất khổ sở thay hắn."Sau này không cần để ý đến nàng ấy nữa là được rồi!"

Hắn đưa mắt nhìn xuống cô nương giả tạo kia, không còn tình yêu, trong lòng chỉ còn lại hận thật sâu.

"Ngươi trở về đi! Chuyện của ta và nàng, ta sẽ tự mình giải quyết." Hắn lạnh lùng nói.

Đông Phương Nhạc Nhạc gật đầu một cái, "Ta đi đây, ngươi phải bảo trọng, gặp lại!"

Liên tục mấy cái lên xuống, nàng liền nhảy ra khỏi đại trạch của Nghiêm gia, tiếp theo đã nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Nghiêm Phượng Kiều. . . . . .

"Đại ca, ta nói phải không sai chứ? Ta biết ngay nữ nhân kia có vấn đề."

Nghe xong câu chuyện mà Đông Phương Nhạc Nhạc kể lại, Triển Mộ Bạch lòng đầy căm phẫn rống giận

"Ta thật sự hối hận lúc ấy không có xé nát mồm của cô ta, chỉ cần tội danh xúi giục giết người thôi, cũng đủ để nàng ta ngồi mấy năm tù rồi."

Khách quan với sự phẫn nộ của hắn, Triển Mộ Thanh đã có thể có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, thận trọng nói:

"Cho dù muốn kiện, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thế lực Nghiêm gia ở trấn này cũng không nhỏ, huống chi nha môn quan phủ đều có người của bọn họ, hậu thuẫn của bọn họ cứng hơn so với chúng ta, song phương nếu thực sự đối mặt gay cấn , sợ rằng rất khó ổn định.”

Triển Mộ Bạch giận đỏ cặp mắt, vỗ án quát khẽ, "Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế sao? Hôm nay thật may là heo tiểu muội không có sao, nếu nàng thật sự bị giết rồi, ta không tự tay làm thịt nữ nhân ác độc đó không thể, uy! Heo tiểu muội, chúng ta ở chỗ này nói chuyện đứng đắn, ngươi đừng chỉ lo ăn có được không?"

"Người ta đang nghe mà!" Đông Phương Nhạc Nhạc đem mặt từ cái mâm nâng lên, nói xong, vội vàng thêm một viên sủi cảo tròn tròn vào trong miệng, "Ngươi, ngươi nói tiếp đi. . . . . ."

"Hừ! Lát nữa về ta sẽ tính sổ với nàng." Hắn bén nhọn liếc nàng một cái, mới lại nói: "Ta luôn luôn thấy nữ nhân Nghiêm Phượng Kiều kia không vừa mắt! Bề ngoài như đại gia khuê tú, trong xương lại lẳng lơ, vốn định chỉ cần nước giếng không phạm nước sông, mọi người bình an vô sự thì được rồi, không nghĩ tới nàng lại dám chọc giận đến ta, không cho nàng ta biết tay là không được mà.”

Đông Phương Nhạc Nhạc lúc này vô cùng nịnh nót vỗ tay trầm trồ khen ngợi."Chửi giỏi lắm!"

"Ăn thức ăn của nàng đi!" Triển Mộ Bạch cơn giận chưa tiêu liếc nàng một cái.

Điều này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng, người này thật đúng là khó phục vụ mà! Nàng bĩu cái miệng nhỏ nhắn nghĩ thầm.

Triển Mộ Thanh trầm ngâm chốc lát, phân tích nói: "Vấn đề là, tại sao nàng ấy lại phải làm như thế? Nhạc Nhạc cùng nàng ta không thù không oán, tại sao muốn tìm nàng?"

"Có phải bởi vì dáng dấp ta đáng yêu hay không?" Đông Phương Nhạc Nhạc cười mị mị hỏi.

Triển Mộ Bạch ngửa đầu cười to hai tiếng, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, hắn cười lạnh nói: "Thật heo còn xinh xắn hơn nàng đó !”

Nàng phồng đôi gò má hồng hồng lên, "Ngươi nói bậy, cha nuôi nói ta dễ thương hơn heo nhiều."

"Được so sánh với heo vinh quang lắm sao? Ta thấy nàng hí hửng quá đấy." Hắn không nhịn được cười nhạo nàng.

Đông Phương Nhạc Nhạc nổi giận thật, đem chiếc đũa khẽ ném cả giận nói: "Triển Mộ Bạch, ngươi đối với ta càng ngày càng tệ, cũng không thương ta, ta không muốn ngươi làm tướng công của ta nữa !"

"Ngươi nói cái gì?" Lúc này hắn giận trắng xanh cả mặt, trầm giọng hỏi.

Thật sự không thể đối quá tốt với heo tiểu muội này, hắn đã chịu chấp nhận cưới nàng làm vợ, nàng lại còn nói không lấy hắn? Hừ!

Trên đời này không có chuyện tiện nghi như thế đâu.

"Ta muốn tặng ngươi cho người khác, tìm thêm phiếu cơm dài hạn khác." Nàng tức giận nói.

Triển Mộ Bạch cố đè nén tức giận không phát tác, lạnh lùng hạ lệnh trục khách."Đại ca, hiện tại ta cùng heo tiểu muội có chút chuyện riêng cần nói, mời về trước."

"Vậy ta đi ra ngoài trước." Triển Mộ Thanh thức thời đi thật mau.

Đông Phương Nhạc Nhạc thấy có gì đó không đúng, cũng muốn chạy theo."Triển đại ca, ta đi chung với huynh."

"Hửm?" Triển Mộ Bạch kéo dài âm cuối, quả nhiên thành công đem Đông Phương Nhạc Nhạc đính tại chỗ bất động."Nợ của chúng ta vẫn chưa tính xong, nàng lại muốn đi đâu thế?”

Nàng nuốt nước miếng một cái, rõ ràng giả bộ ngu, "Nợ..., nợ gì nhỉ?"

Trên mặt Triển Mộ Bạch tràn ngập tức giận, hung ác lớn tiếng,

" Không phải nàng đã hứa không bao giờ nhận lời mời của người khác nữa, tại sao nuốt lời? Nàng đem cảnh cáo của ta vào tai này ra tai kia sao?"

"Người ta nào có?" Đông Phương Nhạc Nhạc cúi đầu xoắn lấy ngón tay, oan uổng chu môi.

"Còn dám nói không có?" Trên trán hắn gân xanh nổi lên dữ dội.

"A!" Nhìn hắn thật sự biến sắc mặt, nàng ngoan ngoãn im lặng, cúi đầu, giả trang ra một bộ dạng cô vợ bé nhỏ.

Mặt hắn cười như không cười, "Nàng biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, đã như vậy. . . . . . Vậy thì phạt nàng một tháng không được ăn món ăn ta làm, buổi tối cũng không có bữa đêm để ăn!"

Đông Phương Nhạc Nhạc thất thanh kêu to: "Sao ạ?"

"Hiện tại biết sự lợi hại của ta rồi chứ? Xem nàng sau này còn dám làm trái với ý của ta nữa hay không." Hừ...! Hắn cuối cùng cũng tìm được biện pháp sửa trị nàng rồi.

Nàng nước mắt ròng ròng cầu khẩn, "Đừng á! Hình phạt này quá nặng, đổi cái khác có được hay không?"

"Không đổi!" Triển Mộ Bạch hai tay ôm ngực, lành lạnh nói.

"Vậy ta cầu xin ngươi?" Nàng giãy giụa trước khi bị hành hình.

Triển Mộ Bạch ngạo nghễ liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của nàng, quay mặt nói: "Cầu xin cũng không được."

"Vậy. . . . . . Ta để cho ngươi hôn nhé ?" Đông Phương Nhạc Nhạc cười lấy lòng hỏi.

Mặt hắn bối rối, thấp giọng khiển trách, "Ta mới không cần."

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? !" Nàng cũng giận.

"Ngươi đã thành tâm thành ý hỏi, được rồi! Vậy ta liền lòng từ bi nói cho ngươi biết, thứ nhất, sau này không được nói không quan tâm đến tướng công là ta nữa."

Đông Phương Nhạc Nhạc quái dị liếc hắn một cái, chu miệng nói: "Thật sao!" Nhưng trong lòng vẫn lầu bầu, người này thật là kỳ quái, vừa mới bắt đầu chết cũng không muốn làm tướng công của nàng , nhưng bây giờ lại bám lấy nàng không buông, hắn biến chuyển thật đúng là lớn.

"Nghe khẩu khí của nàng giống như rất miễn cưỡng?" Hắn hồ nghi nhíu mày hỏi.

Nàng lập tức đầu lắc giống như trống bỏi loại, "Không có, không có, một chút cũng không miễn cưỡng, thật đó!"

"Hừ! Ta tạm thời tin tưởng ngươi. Thứ hai, sau này ta nói một là một, không cho cãi lại mệnh lệnh của ta, phải biết xuất giá tòng phu, sau này ta chính là ông trời của nàng, nàng muốn làm gì đều phải trải qua sự đồng ý của ta, ta nói không được, nàng tuyệt đối cũng không được làm."

"Cái gì?" Điều này sao cùng Uy Uy nói hoàn toàn ngược lại vậy?

Triển Mộ Bạch âm trầm nhìn lấy nàng, "Nàng hoài nghi lời ta nói?"

Đông Phương Nhạc Nhạc to gan cải chính luận điểm sai lầm "Lấy phu là trời" của hắn.

"Uy Uy nói tướng công là phải nghe lời chúng ta nói, cho dù ta có cố tình gây sự, cũng phải dung túng cho chúng ta, sau đó tận hết khả năng cưng chìu chúng ta, mến yêu chúng ta, đâu giống như ngươi nói thế chứ?”

Hắn đối với nha đầu Uy Uy đó ấn tượng kém hơn rồi, nàng lại dám truyền thụ quan niệm hoang đường sai lầm cho heo tiểu muội!

Nếu như không phải là gặp phải hắn, sợ rằng không người nào dám cưới heo tiểu muội..

"Ta nói mới đúng!" Hắn bác bỏ nàng thuyết pháp.

Mi tâm của Đông Phương Nhạc Nhạc cau chặt lại, "Nhưng, Uy Uy Minh có nói ....."

"Nàng tin tưởng nàng ấy hay là ta?" Triển Mộ Bạch không đợi nàng nói xong đã lên tiếng hỏi, trong khẩu khí tràn đầy vị chua.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé rồi lại khép, khép rồi lại hé r, thật lâu mới nói: "Đương nhiên chính là ngươi rồi." Uy Uy, thật xin lỗi, nàng là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Khóe môi Triển Mộ Bạch cong lên, cả người cũng say mê chìm trong thắng lợi.

"Nàng có thể hiểu là tốt rồi. Nếu hai điều kiện này nàng cũng không có ý kiến, ta liền xem như nàng đã đồng ý, bất quá, lần sau nếu nàng còn lén ta đi ra ngoài, ta sẽ dùng hình phạt nặng hơn, tuyệt không khoan hồng! Ngược lại, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ đối với nàng thật tốt, ta...."

"Làm thêm một bàn!" Đông Phương Nhạc Nhạc đã giải quyết hai bàn bánh sủi cảo, đem cái mâm trống rỗng đưa cho hắn, trực tiếp cắt đứt tuyên ngôn vĩ đại của hắn.

Sắc mặt của hắn càng trầm càng hắc, giống như một khắc trước khi núi lửa bộc phát .

"Heo, tiểu, muội!" Nhất thời một tiếng sư tử hống hù dọa chim sẻ hoảng hốt bay ra ngoài.

Qua mấy ngày sau, toàn bộ người của Triển Viên mới biết được một tin tức chấn động.

Nghiêm Phượng Kiều không biết đắc tội với ai, mấy ngày trước ở trong nhà lại bị tên ác ôn nào đó rạch nát mặt! Mặc dù bảo vệ tánh mạng, nhưng cũng đã mất đi dung mạo mỹ lệ như thiên tiên. Không may, Bát Vương gia vừa được biết tin tức này, cấp bách phái người hồi hôn sự, Nghiêm Phượng Kiều tự giác không đất dung thân treo cổ tự sát, mặc dù được cứu, nhưng nàng cả đêm bị Nghiêm lão bản đưa đến nhà thân thích ở tạm.

Trừ chuyện này ra mấy vị thân hào bô lão của trấn trên, cũng chọn vào hôm nay tề tụ ở Triển Viên, và bí mật thương lượng cùng phu thê của Triển Sĩ Hòe hơn một canh giờ sau mới rời đi, Triển Mộ Bạch chợt được mời tới tiền thính, trải qua song thân nói rõ sau, sắc mặt của hắn không khỏi ngưng trọng.

"Tiểu Tam, đây là quyết định của tất cả dân trong trấn, bọn họ vẫn rất tin tưởng vào tài nấu nướng của con, cho là chỉ có con mới có thể lấy được danh hiệu ngự trù, thế nhưng nếu như thế không thể nghi ngờ sẽ đắc tội Nghiêm gia, cho nên, bọn họ quyết định cử hành cuộc so tài nấu nướng lần thứ nhất, để cho con cùng Nghiêm thiếu gia phân cao thấp, kẻ thắng liền có thể đại biểu bổn trấn vào cung tham gia thi đấu." Triển Sĩ Hòe nói rõ.

Triển phu nhân khó nén vẻ sầu lo, nói rất thành khẩn: "Tiểu Tam, trải qua mấy ngày nay chứng minh, cho dù con không có cách nào khôi phục lại dung mạo trước kia, nhưng, mọi người vẫn kính trọng con như trước, cũng dần dần tiếp nhận vẻ bề ngoài của con, con cũng không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, cứ chui rúc vào vỏ bọc của con nữa.”

"Mẹ, con hiểu." Triển Mộ Bạch chậm rãi thả lỏng hàng mày cau chặt ra, thử lấy tâm lý bình ổn thường nhật để xử lý chuyện này."Nghiêm gia cũng đồng ý cử hành cuộc tranh tài này sao?"

Triển Sĩ Hòe nghiêm túc gật đầu, "Bọn họ đã đồng ý, chỉ cần chúng ta cũng tán thành, liền có thể quyết định ngày giờ, còn có hạng mục so tài."

"Cha, mẹ, có thể cho con một chút thời gian để suy nghĩ không?"

"Dĩ nhiên có thể." Triển Sĩ Hòe không hề cưỡng bách hắn, lập tức quyết định.

Triển Mộ Bạch nhẹ lòng một chút, yên lặng đi ra khỏi sảnh.

Mặc dù lòng tin của hắn đã khôi phục không ít, nhưng nấu nướng trước mắt của mọi người, hắn vẫn chưa đủ tự tin.

Huống chi, Nghiêm Gia Lương năm năm nay nhất định sẽ cần cù luyện tập hơn hắn rất nhiều, chưa từng lười biếng, ngộ nhỡ hắn thua ở trên tay Nghiêm Gia Lương, hắn nên đối mặt người nhà như thế nào, còn có hương thân phụ lão đối với mình mong đợi rất nhiều?

Ai, mới chẳng bao lâu, hắn lại trở nên nhát gan như vậy rồi? Hắn tự giễu nghĩ thầm.

Mặt tâm sự nặng nề Triển Mộ Bạch theo bản năng đi về hướng Bách Hiên, suy nghĩ của hắn còn dừng lại ở giữa tham gia cùng không tham gia.

"Oa!" Một vật nặng bỗng nhiên từ sau đầu nhảy lên lưng của hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn té sấp về phía trước.

"Hì hì. . . . . . Có dọa ngươi giật mình hay không?" Đông Phương Nhạc Nhạc trên mặt chất đầy nụ cười, hai tay bám chặt lấy cổ của hắn hỏi.

Hắn khom lưng khẽ nguyền rủa, "Heo tiểu muội, nàng có biết ngươi rất nặng hay không? Eo của ta thiếu chút nữa đã bị nàng bẻ gảy, còn không mau xuống?"

Đông Phương Nhạc Nhạc nghe cũng không tức giận, vẫn đơn giản chỉ cần bám tại trên người của hắn

"Ta muốn ăn xôi ngọt thập cẩm."

"Xôi ngọt thập cẩm? !" Triển Mộ Bạch không tự chủ nhấn cao âm điệu.

"Còn có súp hoa quế hạt dẻ." Nàng mãnh liệt nuốt nước miếng nói.

Hắn thấp bào, "Nàng thật tham ăn mà!"

"Chàng không làm cho ta ăn, ta sẽ không xuống." Vì ăn, nàng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Qua thật lâu, Triển Mộ Bạch chậm chạp không hề nổi dóa, đột nhiên, hắn thở dài một cái, nhận rõ ở trong mắt nàng không chuyện gì quan trọng hơn so với ăn rồi, tướng công như hắn thật xấu số a!

"Nàng không xuống, ta làm sao nấu những thứ kia cho nàng? Nàng cho rằng làm hai món ăn này rất dễ dàng sao?" Cơn giận của hắn nhất thời không nổi lên được.

"Ta biết ngay chàng hiểu ta nhất mà." Nàng rất nhanh từ trên lưng của hắn trượt xuống, nịnh hót cười nói.

"Đừng theo ta nữa, thật chẳng đáng yêu!" Hắn hừ hừ hai cái, mủi chân chuyển một cái, thật sự đi về phía phòng bếp.

Đông Phương Nhạc Nhạc rất tự nhiên ôm cánh tay của hắn, đuổi theo cước trình của hắn.

"Mới vừa rồi lão bá tìm chàng làm gì thế?"

Hắn trầm ngâm, sâu kín nói: "Trấn trên muốn cử hành một cuộc tranh tài nấu nướng, muốn chọn giữa ta cùng Nghiêm Gia Lương vào cung tham gia cuộc so tài tuyển chọn ngự trù năm năm một lần."

"Chàng sợ thua vị Nghiêm thiếu gia kia, sẽ rất mất mặt phải không?" Nàng một câu nói ra tâm sự của hắn.

Bước chân Triển Mộ Bạch ngừng lại một chút, "Ta. . . . . ."

"Chàng sẽ không thất bại , có phúc tinh như ta ở lại bên cạnh chàng, chàng nhất định sẽ đánh thắng hắn!" Đông Phương Nhạc Nhạc nở nụ cười dịu dàng cũng đuổi đi bóng ma trong lòng hắn .

Hắn động dung nhìn nàng, "Heo tiểu muội, "

Đôi mắt to của Đông Phương Nhạc Nhạc lóe lên, nhìn hắn không chớp mắt

"Có tương đối khẩn trương không?"

"Ừ!" Thần sắc Triển Mộ Bạch trở nên mềm mại hẳn, khó kìm lòng nổi theo lấy bản năng ôm lấy thân mình nhỏ xinh mềm mại của nàng, ở hành lang hôn nhẹ lên đôi môi của nàng.

Đợi bốn cánh đôi môi tách ra, nàng mê hoặc ngước đôi mắt mơ màng nhìn hắn

"Ách. . . . . . Chàng hôn ta?"

"Không phải nàng muốn cho ta hôn sao?" Triển Mộ Bạch bối rối đỏ mặt, cố ý lớn tiếng hỏi.

Nàng vui vẻ nói: "Dĩ nhiên không phải! Hiện tại chàng đã hôn ta liền không thể trốn được nữa, không lấy ta là không được đâu."

"Ta cũng đâu nói không cưới nàng chứ." Hắn đương nhiên sẽ nói được làm được.

Đông Phương Nhạc Nhạc ngượng ngùng mím môi cười một tiếng, lộ ra phong thái bẽn lẽn hiếm có của nữ nhi

“Vậy chờ cuộc tranh tài kết thúc, chàng sẽ phải theo ta trở về gặp ta cha nuôi đó!"

"Chuyện này còn cần nàng nói sao, đến lúc đó, ta sẽ tự mình hướng cha nuôi nàng cầu hôn ." Triển Mộ Bạch cầm lấy đôi bàn tay mềm mại nho bé của nàng, hai người vai kề vai đi về hướng phòng bếp.

"Vậy. . . . . . Sau này chàng cũng sẽ thương ta, cưng chìu ta, sẽ không khi dễ ta?"

Thật xa , chỉ nghe thấy Triển Mộ Bạch không chút nghĩ ngợi mà nói: "Dĩ nhiên sẽ không!"

"Vậy sau này ta muốn ăn cái gì, chàng cũng sẽ làm cho ta ăn có đúng không?" Gả cho vị thần bếp thật sự có rất nhiều chỗ tốt, sau này nàng cũng không phải lo không có thức ăn ngon để ăn nữa, nàng thật sự quá hạnh phúc!

Hắn ai oán gật đầu nói: "Đúng , đúng,, đúng!"

"Thật tốt quá!" Nàng phát ra hoan hô.

Một chút cũng không tốt! Triển Mộ tự đáy lòng thầm than thở , nàng rốt cuộc cho hắn là tướng công, hay là đầu bếp dành riêng cho nàng?

**********************

"Đã quyết định ở sau nửa tháng cử hành tranh tài, lúc này cho dù không chừa thủ đoạn nào, ta cũng phải thắng!" Nghiêm Gia Lương lớn tiếng quát.

Vạn Phúc tất cung tất kính chờ ở một bên, "Thiếu gia định làm gì?"

"Chủ đề lần này là, hải sản. Có đúng không?" Dọc theo Giang Nam thuỷ sản rất nhiều, cho nên, hắn cũng không kinh ngạc.

"Ta lại nghĩ ra một biện pháp."

"Thiếu gia có diệu kế gì?" Vạn Phúc cười gian hỏi.

Nghiêm Gia Lương tà khí cười nói: "Kê lỗ tai tới đây."

Hai chủ tớ thầm thầm thì thì trong chốc lát, nói xong, hai người đồng thời cất tiếng cười to.

"Thiếu gia, chiêu này thật đúng là quá hay!" Vạn Phúc vỗ mông nịnh bợ.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn có vẻ có chút u ám , "Có câu nói có tiền có thể ma sui khiến quỷ, Nghiêm gia ta có là bạc, cũng không tin không lật đổ được hắn."

"Thiếu gia, vậy tiểu nhân lập tức đi làm."

"Nhất định phải làm xong cho ta, nếu không, ngươi cũng không cần trở lại!" Hắn lạnh lùng nói.

Vạn Phúc mặt sợ hãi, "Tiểu nhân nhất định không phụ lòng thiếu gia nhờ vả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.