Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 34




- Tôi tranh đấu có được nửa giang sơn ở Đông Bắc, lại mất đi một phần máu mủ ruột thịt, bây giờ, tôi không muốn lặp lại sai lầm lần nữa.

Hách Liên Xuân Mộ nói.

- Có câu nói rất hay, chỉ có cứng đầu, mới có được thành công. Tôi đây cả đời đến bây giờ khắc sâu vào trong lòng suy nghĩ cố chấp để cho mẹ của mình thừa nhận con trai không phải đồ phế vật, chính vì suy nghĩ cố chấp này đến hôm nay mới phát hiện hóa ra trước giờ không có gì cả. Tin rằng cậu cũng biết được, tôi từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh tật, không thể nào tập võ thậm chí còn yếu hơn nhiều so với người bình thường, cho nên từ khi còn nhỏ tất cả mọi việc mẹ đều không cho phép tôi đi làm.

- Cái này con không được làm, cái kia con không được làm. Hiện giờ nghĩ lại, khi trưởng thành sinh ra tâm lý làm ngược lại hết tất cả, cũng chính là cái suy nghĩ cố chấp khắc sâu tận trong lòng này. Lúc này cuối cùng tôi cũng biết suy nghĩ, cái này tôi không làm được, cái kia tôi làm không được, vậy tôi rốt cuộc làm được cái gì? Tôi không tin tôi làm không được.

- Nhớ đến tuổi trẻ cuồng ngạo của mình tôi đứng trên Trường Bạch Sơn ngửa mặt lên trời hô to, chỉ cần ông trời ông dám để cho tôi ba mươi năm không chết, tôi có thể đứng ở trên đầu mọi người xem xét hết thảy chúng sinh.

- Lời này hiện tại ngẫm lại, thật là cuồng vọng tự cao tự đại đến cực hạn. Chỉ sợ có thể sống cho tới hôm nay cũng là ông trời muốn xem tôi làm trò cười. Cho ngươi sống thêm mấy mươi năm, nhìn xem ngươi làm sao đứng trên đầu chúng sinh.

- Tuy nhiên nghĩ đến cả đời này đến mức như hôm nay, thật cũng không hoàn toàn không có chỗ hay. Tên tàn phế sức lực không bắt được một con gà có thể khiến cho Đại kiêu xã hội đen ba tỉnh Đông Bắc từng người từng người ngã xuống dưới chân, vậy cũng coi như là một loại nghịch lại ý trời.

Hách Liên Xuân Mộ cười, vẻ mặt đau khổ.

- Dù rằng lúc trước thân thể gầy yếu, nhưng trong xương cốt luôn có một loại hào khí hô hào vạn người cùng chung một hướng. Mỗi lần thành công bước lên một bước nhỏ, tôi đều chạy tới nói cho mẹ biết, nhưng mẹ luôn xì mũi coi thường với thành công của tôi. Bà nói: Yên ổn sống qua cả đời, lấy vợ sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ, chính là thành công lớn nhất của con. Con bây giờ chạy tới khoe khoang điều này với mẹ, nhưng không biết chính con đang tự khinh thường mình sao?

- Tôi đúng là tự lừa mình dối người phải không?

Ông ta hỏi Cường Tử.

Cường Tử không biết câu trả lời, bởi vì hắn là người đứng xem.

Có câu danh ngôn rằng người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, nhưng ai lại nghĩ tới được, tỉnh táo này có lẽ cũng chỉ là tự cho mình là đúng mà thôi. Bạn xem thấy quá trình một việc, dựa theo định nghĩa chính tà ở trong lòng mình, bạn có thể khẳng định bạn kết luận được đúng chính xác hay là không? Những người đứng xem, dễ dàng bởi vì ý kiến chủ quan mà phán đoán sai lầm, cần gì phải quan tâm một chữ tỉnh táo?

Rất nhiều việc, những người đứng xem chưa hẳn tỉnh táo.

Cường Tử không có trải qua thời đại kia, cũng không biết giữa Hách Liên Xuân Mộ và mẹ của ông ta Đoan Mộc Tú ngày xưa xảy ra chuyện như thế nào. Hắn bây giờ chỉ biết rõ, chuyện cũ này làm cho Hách Liên Xuân Mộ sinh ra một phần oán niệm cứng đầu đến mức khiến cho người ta đau lòng. Có câu danh ngôn mỗi một đứa con, đều là nỗi kiêu hãnh trong ánh mắt người mẹ. Nhưng xem lại Hách Liên Xuân Mộ, hắn trong mắt Đoan Mộc Tú mẹ của mình mãi mãi cũng chẳng qua là một tên phế vật chẳng làm nên trò trống gì.

Biết được điểm này, Cường Tử có thể được coi là tỉnh táo không?

Hách Liên Xuân Mộ thấy Cường Tử không trả lời, ông ta cười nhạt nhẽo.

- Tôi đúng là như vậy.

Ông ta nói:
- Từ đầu đến cuối, tôi đều là người tự mình khinh thường mình.

- Tôi vẫn cho là mình lấy được thành công, mỗi một phần đều là tự mình nỗ lực chảy máu chảy mồ hôi đổi lấy, mặc dù mưu mô sai lệch thậm chí cũng làm ra những chuyện khiến cho mọi người phải khinh thường, nhưng thành công này bày ra đấy rõ ràng. Người thành công làm vua, người thất bại làm giặc, cho dù tôi dùng cách gì đứng ở chỗ cao, quá trình mãi mãi chẳng thể nào quan trọng bằng kết cục.

- Hiện tại tôi mới biết, điều này thật ra chỉ là lừa mình dối người. Nếu như mẫu thân tôi không phải Đoan Mộc Tú, phụ thân tôi không phải Hách Liên Xuân Mộ, tôi có thể có tất cả những gì của ngày hôm nay sao?

- Sở dĩ suy nghĩ cẩn thận hết thảy điều này, đều là bởi vì sau khi cậu đi tôi đến gặp mẹ của mình.

Cường Tử và Bùi Nhược im lặng ngồi trên ghế im lặng lắng nghe, Hách Liên Xuân Mộ kể lể giống như không tự làm chủ được mình. Hai người bọn họ cũng không ai xen vào, cũng không biết nên nói cái gì.

Nghe chuyện xưa của người khác, cảm xúc có sâu sắc thế nào đi chăng nữa nữa so với người trong cuộc cũng chẳng qua là một cọng lông trên con trâu.

Con người chính là một loại sinh vật kỳ lạ, sẽ bởi vì tình tiết trong phim truyền hình mà vui sướng, đau khổ, thoải mái, tức giận. Sẽ khóc, sẽ cười, sẽ bất tỉnh, say mê đắm đuối, sẽ không biết làm sao đập vỡ ti vi. Mà khi những sự việc này xảy ra ngay trước mắt lại lạnh lùng xem như là bình thường chẳng có gì. Mà khi lạnh lùng đã trở thành một loại như nước chảy xuôi, mọi người cũng chỉ có thể tự tìm trở lại chính mình trong phim truyền hình.

Bây giờ Cường Tử và Bùi Nhược nghe chuyện cũ của Hách Liên Xuân Mộ, mặt không đổi nét, nhưng cũng không lạnh nhạt, đau buồn.

- Mẹ của tôi sau khi nhìn thấy tôi, nở nụ cười.

- Bà nói với tôi câu đầu tiên tiên là con trai mẹ sai rồi.

Một người mẹ nói với đứa con trai của mình, mẹ sai rồi.

- Mẹ không cho phép con làm cái này, mẹ không cho phép con làm cái kia, hơn nữa dùng lời nói lạnh lùng đả kích con, tất cả hết thảy đều là mẹ sai rồi. Nhưng con biết tại sao mẹ phải làm ra việc sai lầm như vậy không?

Hách Liên Xuân Mộ cạn một chén rượu, cay đắng cả miệng.

- Bà nói, mẹ chỉ muốn con sống thật tốt, sống lâu hơn mẹ một chút.

- Bà nói, cho tới bây giờ, mẹ biết mình sai rồi, mặc dù hết sức muộn màng. Nhưng để cho mẹ vui mừng chính là, dù con không có dựa giẫm vào con đường mẹ sắp xếp để mà sống, nhưng kết cục vẫn không khác biệt là mấy. Con dùng cố chấp của mình, cũng hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

- Bà nói, mẹ chỉ muốn con sống lâu hơn so với mẹ, bây giờ, nguyện vọng này rốt cuộc đã thực hiện được.

Một giọt nước mắt của người già, đục ngầu, khiến cho người ta không thể không xúc động.

Hách Liên Xuân Mộ xóa đi vệt nước mắt trên khuôn mặt mình, mỉm cười uống một hớp rượu.

- Hiện tại mới biết được, thì ra mình và mẹ đều sai rồi. Cậu nói có buồn cười không? Cậu nói có phải hiểu được quá muộn hay không?

Ông ta hỏi Cường Tử.

Cường Tử nghĩ ngợi thật cẩn thận, sau đó hắn nói:
- Không muộn.

- Một ngươi phụ nữ, cho dù là khi tuổi xuân đang đẹp hay là khi gần đất xa trời có được đứa con của mình, cũng không muộn.

Những lời này chắc chắn chỉ là lời lý giải cho có, nhưng Cường Tử nói lại khiến cho ánh mắt Hách Liên Xuân Mộ sáng ngời.

- Không muộn sao?

- Không muộn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.