Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 33




Hai đại hán áo đen phía trước ngăn bước chân Cường Tử chưa đủ hai giây cũng chịu chung số phận bị sức mạnh cực lớn đánh bay ra ngoài, Cường Tử ở thời khắc này lộ ra thực lực trên tất cả mọi người ở đây, hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian ở trên bậc thang giống như núi đao biển lửa đối với người bình thường này, bởi vì không đoán ra được ý đồ của Hách Liên Xuân Mộ, trong lòng của hắn lờ mờ có chút bất an.

Dù rằng lúc còn ở Húc Nhật Nhất Phẩm đã xác định lần này Hách Liên Xuân Mộ chắc chắn có toan tính mưu đồ gì đó, nhưng bây giờ trận chiến đến mức này khiến cho Cường Tử không phán đoán được xíu xiu nào. Hách Liên Xuân Mộ tuyệt đối sẽ không nông cạn như thế, bố trí vài trăm người để thị uy thôi sao?

Từ lầu một đến lầu hai chỉ vọn vẻn có hai bậc thang, Cường Tử đánh bay toàn bộ bốn mươi đại hán rơi xuống dưới lầu. Bùi Nhược vẫn đi theo ở đằng sau hắn tay hai người nắm chặt lấy nhau.

Ở tầng hai, Hoắc Anh Cách làm điệu bộ xin mời.

- Ông chủ đợi ngài ở lầu ba.

Anh ta nói.

Sau lưng hắn, trên cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, vẫn đứng sừng sững bốn mươi đại hán áo đen. Chỉ có điều bốn mươi đại hán ở chỗ này trong tay đều nắm đoản đao trắng sáng như tuyết, lưỡi đao sắc bén lóe ra ánh sáng kim loại lạnh căm căm. Bốn mươi đại hán này cũng không bởi vì biểu hiện mạnh mẽ lúc nãy của Cường Tử mà lộ ra khiếp sợ, trên người của bọn họ đều tỏa ra xung quanh một loại khí tức bình thản, nghiêm túc.

Nghiêm túc, lưỡi đao trong tay bọn họ cũng nghiêm trang chờ đợi.

Không khí có chút khác lạ, trên người những người cầm đao này không có sát khí!

Cường Tử trải qua mưa máu gió tanh rất dễ dàng cảm nhận được sát khí từ trên thân thể người khác, sát khí thứ như thế tuy rằng sờ không được nhìn không thấy nhưng hoàn toàn hiện hữu. Bốn mươi người cầm đao tuy rằng nắm chặt trong tay đao thép, nhưng trên người bọn họ lại không có một chút sát khó làm cho lòng người lạnh lẽo.

Thản nhiên, chăm chú, đây là cảm giác Cường Tử cảm nhận được.

Trong mắt Cường Tử, những người cầm đao này cũng không phải đang làm một việc đánh đánh giết giết mà là đang làm một việc rất trang nghiêm, quan trọng. Đây chính là chỗ quỷ dị, rõ ràng tình hình có chút ngoài dự đoán của Cường Tử.

Ngay khi Cường Tử cất bước đi lên bậc thang đầu tiên, hai người cầm đao trên bậc thanh thứ nhất rống lớn một tiếng, gần như cùng lúc đó bổ đoản đao sắc bén trong tay xuống chém về phía Cường Tử.

Đoản đao rõ ràng đều được chế tạo từ thép cứng nguyên chất, khí tức lạnh như băng làm cho da thịt người ta cảm thấy rét lạnh.

Cường Tử dù không đoán được Hách Liên Xuân Mộ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nếu như đã đến nơi này đã không còn con đường quay đầu, chỉ có thể đi về phía trước, từng bước một đi lên cầu thang!

Không hề né tránh, bước chân Cường Tử cứng cỏi sải ra thật rộng.

Một tay duỗi ra, điểm một cái trên cổ tay hai đại hán nhanh như chớp giật, sức mạnh ngưng tụ trong một chỉ này chắc chắn không phải hai đại hán có khả năng đón nhận, đao trong tay bỗng nhiên nắm không được nữa vuột đi rơi trên mặt đất. Cường Tử nhấc vai lên, hấc hai người xuống phía dưới. Leo lên được bậc thang đầu tiên, hai đại hán trên bậc thang tiếp theo lập tức vung tay không một chút do dự!

Không ai lùi bước, dù cho biết rõ không ngăn cản được bước chân Cường Tử, nhưng trên mặt những đại hán này không có một chút sợ hãi, vẫn là một loại nghiêm túc thản nhiên khiến cho Cường Tử cảm thấy kinh ngạc.

Cảm giác này rất kỳ quái, bọn họ vung đao ngăn cản Cường Tử, thậm chí khi ra tay cũng không nể nang chút nào, nhưng chỉ là giống như đang làm một việc rất nghiêm trang.

Hai mươi bậc thang, hai mươi bước, bốn mươi người cầm đao vẫn không ngăn cản được Cường Tử.

Ở bậc cầu thang lầu ba, Bùi Đông Lai vẻ mặt lạnh như băng đang đứng ở đó.

- Thiếu gia, mời!

Giọng điệu của anh ta rất không thân thiện, lạnh căm căm, nhưng Cường Tử cũng nghe ra được ý nghĩa ẩn chứa bên trong ba chữ, đó là một loại cam chịu thật lòng.

Anh ta giơ tay làm tư thế xin mời, sau đó cất bước dẫn đầu bước đi trước.

Hai bên lối đi nhỏ ở lầu ba mười mấy người đang đứng đấy dáng vẻ rất nghiêm túc, mấy người này cũng không mặc võ phục màu đen đồng đều nhau giống như những đại hán dưới lầu kia, đều mặc một bộ quần áo ngay ngắn.

Khi đi đến trước mặt người thứ nhất, Bùi Đông Lai dừng bước chân, mặt không thay đổi nét nói:
- Lưu Cửu Chỉ, Hắc Long Giang.

Cường Tử ngây ra một lúc, nhẹ gật đầu với gã đàn ông cao lớn tên gọi Lưu Cửu Chỉ. Y tuy rằng không giống Bùi Đông Lai mặt không chút tình cảm nào như vậy, nhưng không có biểu lộ tôn kính nào với Cường Tử. Người này toàn thân đều tỏa ra khí thế ngạo nghễ không tuân lệnh bất kỳ ai, nhất là vầng trán còn ngưng tụ một tia lệ khí.

- Tôi gọi là Lưu Cửu Chỉ, Hắc Long Giang.

Mặc dù dường như có chút địch ý với Cường Tử, nhưng Lưu Cửu Chỉ vẫn rất nghiêm túc giới thiệu bản thân.

Bùi Đông Lai tiếp tục đến trước mặt người tiếp theo, vẫn dùng giọng điệu không hề có chút cảm tình giới thiệu:
- Lý Xán Nhiên, Hắc Long Giang.

Người tên gọi Lý Xán Nhiên là một chàng thanh niên tuổi tác không lớn hơn bao nhiêu so với Cường Tử, thân hình cao lớn mà lại gầy nhẵn. Dáng vẻ của y dù bình thường chưa thể nói anh tuấn, nhưng trong đôi tròng mắt không lớn cũng lộ ra một cỗ độc ác. Từ khí thế lạnh lẽo từ trên người y tỏa ra cũng có thể đoán được, đây là một người độc ác chém giết không chút do dự.

- Hắc Long Giang, Lý Xán Nhiên.

Lý Xán Nhiên ngẩng đầu lên nói.

Giọng điệu của y rất ác, Cường Tử vẫn gật đầu nhè nhẹ, cũng không nói lời nào. Nhìn thấy Cường Tử biểu hiện như vậy, trong ánh mắt Lý Xán Nhiên lóe lên một nét độc ác, chỉ là tia sáng này lóe lên tức thì, bị y sau đó ẩn giấu đi rất nhanh.

Giới thiệu xong người thứ hai, Bùi Đông Lai đến trước người thứ ba nói:
- Hắn tên gọi Trương Bạch Hùng, Liêu Trữ.

- Chào thiếu gia, tôi gọi là Trương Bạch Hùng.

Người tên gọi Trương Bạch Hùng này, dáng người rất xứng với tên của y. Chiều cao gần một thước chín, cơ bắp toàn thân cho dù trong bộ đồ vét thẳng thóm vẫn có thể nhìn ra vài phần gồ ghề nổi rõ lên. Nhất là đôi tay của y, ở các chỗ khớp xương ngón tay đều có một tầng vết chai dày đặc rõ ràng, điều này chỉ có thể thấy được công phu trên nắm tay người này chắc chắn không thể khinh thường.

Giới thiệu xong ba người, Trương Bạch Hùng là người đầu tiên không biểu hiện ra địch ý đối với Cường Tử. Cho nên Cường Tử cũng lịch sự cười với hắn nói một câu.

- Chào anh, tôi tên là Lâm Cường.

Trương Bạch Hùng cười ha hả, dáng vẻ y hết sức hung ác, cho dù cười đầy vui vẻ nét mặt cũng mang theo mấy phần dữ tợn, người nhát gan nhìn thấy người giống như hung thần ác sát như vậy trong lòng chắc chắn sẽ lo lắng không yên.

Người thứ tư tên gọi Mã Mạnh Khởi, tên họ không sai một chữ giống như người mạnh nhất Tây Lương trong Diễn Nghĩa. Mà bản thân người này cũng thật có mấy phần phong thái của Mã Siêu, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, cao lớn. Dáng người thon dài, hình thể cân đối, chỉ có điều vẻ mặt y lạnh như băng, sau khi nghe Bùi Đông Lai giới thiệu xong cũng không nói chuyện với Cường Tử, chỉ lạnh lùng thở mạnh một tiếng.

Nhìn thấy biểu hiện của Mã Mạnh Khởi ngay cả sắc mặt Bùi Đông Lai cũng biến đổi một chút, vốn cho rằng Cường Tử sẽ chống chọi gay gắt lại không ngờ được hắn sẽ chủ động vươn tay ra nói:
- Chào anh, tôi tên gọi Lâm Cường.

Mã Mạnh Khởi đối với biển hiện đầy thiện ý của Cường Tử cũng ngây người một lúc, do dự một chút cuối cùng cũng vươn tay bắt một cái với Cường Tử:
- Mã Mạnh Khởi, Hắc Long Giang Giai Mộc Tư.

Cường Tử cười với y, đi theo Bùi Đông Lai đến người kế tiếp.

Giới thiệu luôn mười mấy người, ở cửa ra vào căn phòng phía trước Bùi Đông Lai ngừng lại.

- Thiếu gia, lão gia đang chờ ngài ở bên trong.

Nói xong, anh ta cũng không đợi Cường Tử nói gì, xoay người trở lui ngay lập tức. Cường Tử quay đầu lại nhìn anh ta một chút, một cái gì đó rất bí ẩn của Bùi Đông Lai bị hắn thu hết vào trong tầm mắt.

Những người này rõ ràng không giống với những đại hán áo đen dưới lầu kia, trên người bọn họ đều có một loại khí thế quyết đoán. Khí thế này chỉ có kẻ bề trên mới có, mà khi Bùi Đông Lai giới thiệu những người này Cường Tử như lờ mờ đoán được gì đó.

Đẩy cửa phòng ra, Cường Tử nắm tay Bùi Nhược cất bước đi vào.

Đây là một căn phòng rất bình thường, tuy rằng giả vờ sửa sang có chút xa hoa nhưng vẫn chênh lệch cực lớn so với chỗ hội nghị đẳng cấp. Thậm chí còn có chỗ không bằng so với căn phòng ở Thúy Trúc Hiên, tuy nhiên bởi vì sắc màu ấm nóng khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Trung tâm căn phòng là một bàn tròn, bên trên bày biện vô cùng đơn giản chỉ có mấy món thức ăn đẹp mắt.

Bên cạnh cửa sở lớn chạm tới mặt sàn nhìn ra đường, một lão già thân hình hơi còng xuống chắp tay sau lưng quan sát người qua lại trên đường. Bóng lưng người này cũng không cao lớn, cũng không có cái gì dáng vẻ núi cao sừng sững nguy nga làm cho người ngưỡng mộ, chỉ có một loại xác xơ, còn có một loại cô đơn khiến cho lòng người rung động.

- Đã nhiều năm như vậy, hôm nay lần đầu tiên nhìn thật kỹ thật rõ cái thành phố này.

Hách Liên Xuân Mộ không quay đầu lại, ông ta vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

- Dáng vẻ thành phố càng lúc càng thay đổi mới, mà tôi lại càng ngày càng già. Ha ha, hôm nay mới phát hiện, thì ra mình từ bấy lâu nay tưởng rằng chỉ hô một tiếng sóng to gió lớn, không ngờ chẳng có gì thế này.

Hách Liên Xuân Mộ xoay người nhìn Cường Tử nói:
- Hóa ra tôi vẫn mãi không có nhận ra, cái thành phố này mỗi một ngày đều có thay đổi. Mà mình cũng đang thay đổi, chỉ có điều tôi không có nhìn thấy mà thôi.

- Ngồi đi, chúng ta hình như lần đầu tiên có cơ hội tâm sự thật đoàng hoàng, may mắn... không phải quá muộn.

Hách Liên Xuân Mộ khẽ cười.

Ngay một khắc kia khi ông ta xoay người, tim Cường Tử bất chợt không tự kìm chế được run rẩy. Người đàn ông tuy rằng đã vào tuổi gần đất xa trời nhưng dường như tinh thần mãi mãi sáng láng, không ngờ đã hai bên tóc mai trắng như tuyết!

Ngũ Tử Tử một đêm tóc trắng, mà Hách Liên Xuân Mộ, chỉ trong vòng vỏn vẹn nửa ngày tóc đã trắng.

Cường Tử không nói gì, chỉ nắm tay Bùi Nhược ngồi xuống yên lặng. Hách Liên Xuân Mộ mỉm cười cầm lấy một bình rượu trên mặt bàn nói:
- Rượu trái cây ủ bốn mươi năm, là chính tay tôi ủ, không coi là một vật trân quý đáng kể gì, nhưng ngon ở mùi vị tinh khiết ngon lành, luôn không nỡ uống, hôm nay hai ta uống nó cho hết đi.

Ông ta không ngờ tự tay rót đầy một ly rượu cho Cường Tử.

- Khi tôi chôn vò rượu này xuống đất, hình như cũng không chênh lệch nhiều lắm so với tuổi của cậu hiện giờ. Lúc đó, tôi cũng giống như cậu toàn thân tinh thần phấn chấn, không giống bây giờ, toàn thân mất đi khí thế.

Sau khi Hách Liên Xuân Mộ ngồi xuống liếc nhìn Bùi Nhược, trong ánh mắt có mấy phần khen ngợi.

Bởi vì trên người Bùi Nhược, ông ta không nhìn thấy một chút e sợ nào.

- Tôi không đồng ý!

Cường Tử bỗng nhiên không hề có chút dấu hiệu báo trước nào thốt ra.

Hách Liên Xuân Mộ vừa nâng ly rượu lên đặt ở bên môi, nghe thấy lời của Cường Tử ông ta ngây ra một lúc. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cường Tử, Hách Liên Xuân Mộ cười khổ một tiếng nói:
- Cậu quả thật thông minh đến mức khiến cho người ta hết sức sợ hãi.

Cường Tử vừa muốn nói gì đó, Hách Liên Xuân Mộ đã xua tay nói:
- Nghe tôi nói xong hết đã.

Ông ta uống một hớp rượu, dường như rất thích thú hương vị loại rượu này.

- Bốn mươi năm dốc sức làm việc liều mạng để giành lấy một mảnh giang sơn to lớn, nếm qua đắng cay, chảy qua máu tươi, từng giết người cũng từng bị người đuổi giết, có thể sống đến bây giờ hơn nữa trên người không có một chút sẹo nhỏ, không dễ dàng. Khổ qua, mệt mỏi qua, cúi đầu qua, dù rằng không thể coi xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhưng cũng trải qua khó khăn nguy hiểm một chút cũng không thiếu.

Uống một ngụm rượu nữa, Hách Liên Xuân Mộ chép miệng, lưu luyến hương vị còn đọng lại của rượu trái cây trong miệng.

- Bốn mươi năm, có lên có xuống, nhưng vẫn còn tốt, người chống đối lại tôi đều chết sớm hơn so với tôi. Nhìn kẻ địch của mình từng người từng người chết ở trước mặt mình, đây cũng được coi là một loại thành công to lớn phải không? Tăng Quốc Phiên nói qua, phàm thành công to lớn người trời chiếm hết một nửa. Tôi lại không cho là như vậy, không quan tâm bao nhiêu thành công, đều là việc do con người làm!

- Những năm gần đây, các lão già đi theo tôi thời gian trước đã không còn một ai, chỉ còn lại thằng già chưa chịu chết tôi đây còn đang sống sờ sờ ra oai tạo phúc. Tuy nhiên để cho tôi vui mừng chính là, tôi chính mắt thấy một đám con cháu đời sau trưởng thành có thể một người chăm lo được một phương. Vừa mới rồi Đông Lai đã giới thiệu qua cho anh về bọn họ, những tên nhãi con này không có một thứ gì tốt, chỉ có trung thành tận tâm tuyệt đối với tôi, khó mà có được.

- Vốn dĩ có ba mươi lăm người đi theo tôi, hôm nay trước khi đến đây tôi đưa tiễn họ đi trước một bước, nhưng nguyên nhân không cần nói cậu cũng đã đoán được rồi. Nhiều năm như vậy, cho dù người quen hay không quen tôi đều nói lòng dạ tôi hung tác tàn độc, lần này tôi thật sự hung ác.

Ông ta nhìn Cường Tử, nhấp một ngụm rượu trong tay nói:
- Trước khi đến đây, tôi còn đi gặp bà mẹ già vẫn luôn xem thường tôi vẫn luôn xem tôi như người qua đường. Hóa ra đến hôm nay, tôi vẫn luôn sai lầm.

Ông ta cười, vẻ mặt đau khổ.

Ông ta nói:
- Hóa ra, tôi bốn mươi năm cố chấp chỉ làm được một trò cười không buồn cười chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.