Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 22




Ông chủ Lương lắc đầu nói: - Điều này tôi không thể nói, nếu như cậu lo lắng về uy tín của người đó thì… điều này cũng không cần thiết. Bởi vì chỉ cần cậu tiếp nhận hợp đồng này, vậy thì hai triệu tiền hàng kia tôi có thể trực tiếp cho cậu, nhưng nếu cậu lấy tiền mà lại không làm xong chuyện thì ông chủ lớn kia tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu.

Hầu Hạp gượng cười, nói: - Nếu ông ta lợi hại như vậy thì vì sao không tự mình đi giải quyết Đỗ Long đi?

Ông chủ Lương nói: - Bởi vì cậu là đại ca ở đất này, mà hắn lại là cảnh sát ở đây. Các cậu tất nhiên sẽ có vô số cơ hội tiếp xúc với hắn, tùy tiện thiết lập một cái bẫy dụ hắn mắc câu là có thể xử lý hắn rồi, còn ông chủ lớn kia về phương diện này lại không có ưu thế như vậy.

Nội tâm Hầu Hạp lưỡng lự một hồi, nói: - Tôi làm không được. Tên kia là cảnh sát, một khi hắn chết đi thì công an sẽ xuất ra lực lượng lớn để điều tra. Tôi không thể vì một chút lợi ích trước mắt mà liều lĩnh làm loại việc nguy hiểm này.

Ông chủ Lương nói: - Được rồi, nếu cậu thay đổi chủ ý thì bất kỳ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi. Bây giờ bắt đầu giao dịch thôi.

Song phương đều xuất ra một chiếc cặp da, sau đó mở ra thì cho người bên phe đối phương kiểm hàng. Sau khi kiểm tra thấy không có gì nhầm lẫn thì hai bên bắt đầu trao đổi, giao dịch xem như hoàn thành.

Ngay khi hai bên sắp sửa bước lên xe rời đi thì trên xà ngang đột nhiên truyền đến một tiếng súng, cùng lúc đó ông chủ Lương ngã xuống đất, trên đùi ông ta đã trúng một phát đạn. Hai mắt của ông chủ Lương trừng lớn nhìn về phía Hầu Hạp đang sợ ngây người mà mắng to: - Hầu Hạp! Mày dám hãm hại tao! Mày không muốn sống nữa phải không!

Đám tay chân của ông chủ Lương ngay lập tức tiến lên yểm hộ, đồng thời kéo ông ta về phía chiếc xe. Cùng lúc đó, bọn họ liền giơ súng chuẩn bị bắn về phía đám người Hầu Hạp vẫn còn đang bị dọa cho sợ hãi.

Chỉ nghe trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng súng tiếp theo, đùi của Hầu Hạp cũng bị trúng một phát đạn ngã xuống đất. A Phi nhanh chóng hụp xuống, tìm chỗ núp vào, đồng thời hét lớn: - Không phải người của bọn tôi, cẩn thận, địch ở trên nóc nhà!

Mọi người đều chĩa súng loạn xạ, nhưng căn bản không thể thấy ngay cả một sợi tóc của Đỗ Long. Từ trên cao nhìn xuống, Đỗ Long có thể quan sát rất rõ ràng, cứ sau khi bắn một phát thì hắn lại đổi chỗ, cứ mỗi một phát thì bên dưới lại có kẻ gào khóc thảm thiết.

- Tắt đèn, tắt đèn! Có người kêu to lên, đèn ô tô lập tức bị triệt tiêu hết. Đám A Phi đều tự động kéo ông chủ của mình lên xe, bọn chúng muốn ngay lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Chỉ nghe giọng nói của Đỗ Long từ trên nóc nhà truyền đến: - Các người không phải đang thương lượng muốn giết tôi hay sao? Hiện giờ tôi đưa người tới tận cửa này, sao các người lại muốn chạy trốn vậy nhỉ?

Người phía dưới lập tức càng thêm hoảng sợ, vội vàng quay đầu ô tô để nhanh chóng chạy thoát. Sau cửa lớn đột nhiên lóe lên ánh lửa, một vật gì đó lập tức đập vào cửa kính phía sau xe, “ầm” một tiếng nổ vang làm dấy lên một ngọn lửa lớn, người trên xe kêu gào vội vàng bỏ xe chạy ra ngoài. Xe của đám người Hầu Hạp lao đến, Hạ Hồng Quân lại ném ra một quả bom xăng tự chế, chiếc xe kia nháy mắt cũng chìm trong biển lửa. Đám người A Phi vội vàng lôi Hầu Hạp từ trong xe ra, nhưng vừa mới xuống xe thì một tiếng súng nữa lại vang lên, một tên đang giúp Hầu Hạp đột nhiên lảo đảo ngã xuống đất.

A Phi đang che chắn cho Hầu Hạp liền đưa tay bắn hai phát, kết quả là bị Đỗ Long một súng bắn vào tay gã. Toàn bộ đám đàn em của A Phi đều lần lượt bị hạ gục, tiếp đó chính A Phi cũng hét thảm một tiếng, lúc này Hầu Hạp giống như nghe thấy âm thanh của tử vong. Chỉ nghe thấy mấy tiếng súng liên tục vang lên, những tiếng kêu thảm thiết trong bóng đêm càng thêm nhiều hơn, Hầu Hạp vội vàng hét lớn: - Đừng nổ súng nữa, chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng!

Đỗ Long quát:

- Tất cả ném súng ra ngoài cửa lớn, kẻ nào dám làm bậy thì chuẩn bị ăn đạn!

Đỗ Long ở trên cao tạo ra áp lực vô hình đối với những người bên dưới, bọn họ không còn ai dám có ý nghĩ phản kháng, tất cả đều bị Hạ Hồng Quân lần lượt khống chế. Lúc Đỗ Long từ trên xà nhà tuột xuống, cả người hắn bẩn thủi vô cùng, trên tóc còn vương mấy cái mạng nhện.

Đỗ Long sử dụng thuật Tiệt Mạch của hắn để giúp đám người bị thương cầm máu, sau đó hắn gọi điện cho Triệu Thông Quốc, nói: - Tiểu Triệu, vẫn còn đang bận công tác à? Cậu nhanh chóng dẫn theo vài anh em tới kho hàng ở thành Tây bên này… tới đây cậu sẽ hiểu, việc tốt đấy, đem những anh em có quan hệ thân thiết nhé… Ừ, nhanh lên!

Cúp điện thoại, Đỗ Long đi tới trước mặt Hầu Hạp và ông chủ Lương. Đầu tiên hắn cho ông chủ Lương kia một cái tát, sau đó nắm lấy cổ tên này chất vấn: - Là ai sai mày thuê sát thủ giết tao?

Ông chủ Lương cười lạnh nói: - Mày nói gì tao nghe không hiểu.

Đỗ Long cười lạnh nói: - Còn dám mạnh miệng à, chẳng lẽ mày không biết tao là đại sư về bức cung hay sao? Đầu tiên tao sẽ cho mày thưởng thức vài món khai vị vậy.

Đỗ Long nói xong liền điểm một cái thật mạnh vào một nơi nào đó trên ngực ông chủ Lương. Ngay lập tức, cả người ông chủ Lương bắt đầu co giật rồi hét lên một cách thảm thiết. Đỗ Long lại quay đầu nhìn về phía Hầu Hạp, Hầu Hạp vội nói: - Chuyện không liên quan gì đến tôi, tôi đã cự tuyệt mà!

Đỗ Long vỗ vỗ mặt của gã, giống như đang đùa nghịch với một chú chó nhỏ, nói: - Mày rất thông minh, cự tuyệt là đúng rồi. Ông mày ở Tam Giác Vàng giết tới giết lui còn chưa có ai làm gì được ông, chỉ bằng mấy thằng gà mờ như bọn mày cũng mơ mộng muốn giết tao ư? Đừng có nằm mơ nữa đi.

Hầu Hạp hoảng sợ, nói: - Cái gì? Cát Quân là do mày giết? Ách…

Đỗ Long mỉm cười nói: - Cảm thấy mình gặp may rồi chứ? Nếu vừa rồi mày đáp ứng thì hiện giờ mày chắc chắn sẽ thành một phế nhân, cũng sẽ giống như tên bên cạnh này đây… Chẳng qua mày có một chuyện khác làm tao rất không thích… mày đưa biểu muội của tao đi đâu rồi? Còn không mau gọi điện kêu người thả nó ra? Nếu trên người nó thiếu một sợi tóc thì tao sẽ một đao thiến mày, mày có muốn thử một chút không?

Hầu Hạp vội vàng lắc đầu nói: - Đừng… đừng, điện thoại của tôi ở trong túi quần, anh tìm số điện thoại của một người tên Tịnh Tử… tôi vẫn chưa… tôi đối với Tiểu Lan kính yêu có thừa, tôi chưa từng muốn làm tổn thương cô ấy…

Hạ Hồng Quân bên cạnh cười lạnh nói: - Yêu cô ta mà lại đem cô ấy đánh ngất rồi trói nhét vào cốp sau xe ô tô à?

Hầu Hạp suy sụp nói: - Ai bảo cô ấy là cảnh sát còn tôi là ăn cướp… Này, Tịnh Tử, nhanh đưa Tiểu Lan đến kho hàng bên này đi. Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, mày đưa cô ấy lại đây rồi nói sau!

Đỗ Long chờ gã cúp điện thoại xong liền điểm mấy cái vào ngực gã. Hầu Hạp đột nhiên cảm thấy tim mình giống như bị cắt ra, gã không kìm nổi cũng gào lên một cách thảm thiết giống như ông chủ Lương. Tiếng kêu thảm thiết của hai người không ngừng vang lên, khiến vẻ mặt của những người bên cạnh đang đứng nhìn đều phải thay đổi.

Hạ Hồng Quân đưa hai chiếc cặp da cho Đỗ Long nói: - Tiền và ma túy không có vấn đề gì. Chúc mừng cậu lại phá được một vụ án lớn. Tôi đi kêu Băng Thanh lái xe vào đây, không có gì thì tôi đi trước.

Đỗ Long cười nói: - Anh đi đi, đêm này làm phiền anh rồi, sau này tôi sẽ mời anh uống rượu.

Hạ Hồng Quân cũng không quay đầu lại mà chỉ khoát tay, sau đó biến mất vào trong màn đêm…

Không lâu sau, Thẩm Băng Thanh lái xe tiến vào. Nhìn thấy máu tươi đầy đất và một đống người bị thương, anh ta nhíu mày, nói: - Đánh nhau kịch liệt như vậy hả trời? Xem ra tôi đã bỏ lỡ một đêm phấn khích rồi.

Đỗ Long nói: - Kịch liệt? Đơn giản chỉ là đồ sát mà thôi, từ trên cao bắn xuống thì bắn trúng bọn người này còn dễ hơn so với bắn đĩa bay. Bọn chúng ngay cả một sợi tóc của tôi cũng không chạm vào được nữa là.

Thẩm Băng Thanh nhún nhún vai, nói: - Người trở về từ Tam Giác Vàng quả nhiên không giống lúc xưa, có vẻ tự tin hơn. Nghe nói có người bỏ hai triệu để mua mạng của cậu? Ai mà chịu chi lớn như vậy nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.