Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 17




Lời nói của Đỗ Long khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, đặc biệt là Triệu Thông Quốc. Cậu ta vốn cho rằng mình sẽ bị trách cứ nghiêm khắc, không ngờ Đỗ Long lại khen cậu ta làm tốt, ánh mắt của cậu ta trong chốc lát liền ươn ướt.

Dương Xương Hiền lại cho rằng Đỗ Long đang nói nói mát, đã gây rắc rối lớn như vậy mà. Dương Xương Hiền vội vàng chứng minh mình trong sạch. Sau khi Đỗ Long nói xong, anh ta liền nói: - Đúng vậy, Triệu Thông Quốc, hôm nay cậu làm không ít chuyện tốt đấy. Cậu thề thốt nói rằng đám người đánh đập xe cướp trộm chính là đàn em của Hầu Hạp, còn ra sức thúc giục tôi hạ lệnh bắt người. Bây giờ thì tốt rồi, người bắt đã quay về rồi. Chúng ta cái gì cũng chưa tra được, Hầu Hạp lại bị cậu đánh nữa. Cậu nói đi, bây giờ chúng ta phải làm gì?

Triệu Thông Quốc tủi thân nói lầm bầm: - Cùng lắm thì tôi từ chức không làm chứ sao...

- Cậu cho là từ chức là có thể giải quyết vấn đề sao? Đỗ Long nói: - Chuyện ngày hôm nay cậu thật sự có cái sai, nhưng sai cũng không hoàn toàn một mình cậu. Cho dù cậu từ chức cũng không thay đổi được gì. Vừa rồi Cục trưởng Hàn đã gọi điện mắng tôi một hồi, cái nồi đen này tôi đeo chắc rồi. Bây giờ tôi muốn biết, là ai quyết định dấu tôi?

Dương Xương Hiền ngượng ngùng nói: - Đại đội trưởng, đều tại tôi. Tôi đột nhiên nhận được điện thoại của thằng nhóc này nói rằng bọn a Phi đến sân bay rồi, đầu tôi liền nóng lên, quyết định bắt bọn chúng lại. Bởi vì lo lắng cậu đã nghỉ ngơi, cho nên đã không thông báo cho cậu.

Đỗ Long nói: - Anh Dương, tôi đã nói không có mệnh lệnh của tôi tuyệt đối không thể động vào Hầu Hạp phải không? Các anh đem lời của tôi đi đâu hết rồi? Chúng ta là cảnh sát, có việc ai còn lo ngủ chứ? Ai mà không hai mươi tư trên hai mươi tư giờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào? Hơn nữa, bọn a Phi nếu muốn trốn, vì sao không ngồi xe hơi mà phải ngồi máy bay? Cái bẫy rành rành như vậy mà cũng không nhìn ra?

Dương Xương Hiền ngượng ngùng nói: - Lúc ấy tình huống khẩn cấp...

Đỗ Long nói: - Càng là tình huống khẩn cấp lại càng phải bình tĩnh đưa ra phán đoán. Các anh vẫn luôn nghi ngờ trong đại đội có nội gián. Đúng vậy, bây giờ tôi cũng nghi có nội gián rồi, thậm chí tôi còn nghi nội gián đang ngồi trong phòng hội nghị này... Bây giờ tôi sẽ tóm tên gian tế đó!

Tất cả mọi người đều sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía người chung quanh. Đỗ Long nói: - Triệu Thông Quốc, hôm nay ai là người đầu tiên phát hiện bọn a Phi rời khỏi câu lạc bộ giải trí đĩa bay?

Triệu Thông Quốc sửng sốt, cậu ta nói: - Là Trương Vinh Quế. Tối nay là cậu ta và Tào Vệ Phong trực giám sát câu lạc bộ giải trí đĩa bay.

Đỗ Long lại hỏi: - Lúc Trương Vinh Quế hồi báo cho cậu, phản ứng đầu tiên của cậu là gì? Tôi hỏi chính là phản ứng đầu tiên, cậu đừng xé sang cái khác.

Triệu Thông Quốc mơ hồ nói: - Phản ứng đầu tiên... phản ứng đầu tiên của tôi chính là cảm thấy bọn chúng muốn chạy trốn, vì thế tôi liền muốn gọi điện thoại... cho anh Đại đội trưởng...

Đỗ Long nói: - Cậu muốn gọi điện thoại cho tôi là đúng rồi, vì sao cậu lại không gọi? Là ai ngăn cản cậu?

Ánh mắt của Triệu Thông Quốc nhìn về phía người đang cúi đầu ngồi đối diện, cậu ta ha ha nói: - Tôi... Tôi...

Ánh mắt Đỗ Long đã rơi lên người người kia. Sau khi nhìn thấy rõ là ai, hắn lại nhìn Dương Xương Hiền, nói:

- Đại đội phó Dương, cũng lời như thế tôi cũng đã nói với anh, anh đồng ý chắc như vậy. Vì sao sau khi chuyện xảy ra, anh lại quên lời nói của tôi đi đâu rồi? Là ai khoác lác bên tai anh, khiến cho anh đặt tôi sang một bên hả?

Dương Xương Hiền hiểu vài phần, anh ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: - Hà Nguy Hoa! Cậu có gì muốn giải thích không?

Vị cảnh quan tên là Hà Nguy Hoa ngẩng đầu lên, mặt cậu ta lộ vẻ phẫn uất nói: - Đại đội phó Dương, tôi chẳng có gì để giải thích cả. Tôi chẳng qua chỉ muốn giúp anh mà thôi. Chỉ vì hai câu nói kia của anh ta, các anh đã bắt đầu nghi ngờ tôi là gian tế rồi ư? Triệu Thông Quốc, tôi và cậu cùng làm việc với nhau đến nay, chẳng lẽ cậu cũng nghi ngờ tôi sao?

Triệu Thông Quốc lắc đầu nói: - Tôi chưa từng nghi ngờ cậu, tôi chỉ là đang trả lời câu hỏi của Đại đội trưởng mà thôi. Đại đội trưởng, câu hỏi vừa rồi câu trả lời của tôi là.. Lúc ấy khi tôi đang muốn gọi điện thoại cho anh, là Hà Nguy Hoa bảo tôi đừng gọi. Cậu ta lúc ấy nói rất nhiều, bây giờ nhớ lại, tôi chỉ có thể nói tôi thực ngu xuẩn. Không ngờ bị lòng ích kỷ che mắt. A Hoa, Hồ Thông Viễn cho cậu cái gì, không ngờ cậu lại phản bội mọi người! Cậu có biết tất cả những việc đã làm của cậu đã khiến cho bao nhiêu người phải chịu tổn thất lớn không?

Hà Nguy Hoa kích động nói: - Triệu Thông Quốc, không ngờ ngay cả cậu cũng nghi ngờ tôi. Lòng tốt của tôi đã bị các người xem thành lòng lang dạ thú rồi. Nhưng tôi phải hỏi một câu với các vị đang ngồi ở đây, chẳng lẽ mọi người không trông chờ phá án đầu tiên? Trước kia các vụ án là Đại đội phó Dương phụ trách thì cho xong. Đại đội trưởng vừa tới được hai ngày, chúng ta dựa vào cái gì mà dễ dàng tặng công lao cho anh ta? Tôi đương nhiên muốn vì bản thân cũng là vì mọi người tranh giành một chút... Đương nhiên, bây giờ nói gì cũng vô dụng, tôi đã trở thành tội nhân thiên cổ hại mọi người lâm vào cục diện bất lợi. Mọi người mắng chửi tôi như thế nào cũng được, nhưng muốn nói tôi là gian tế thì tôi không nhận.

Lời nói của Hà Nguy Hoa nhận được sự đồng cảm của không ít người. Dù sao Hà Nguy Hoa và mọi người đã cùng nhau làm việc nhiều năm rồi, tín nhiêm của bọn họ đối với Hà Nguy Hoa đương nhiên nhiều hơn chút.

Đỗ Long vỗ tay hoan hô, sau khi sự chú ý của mọi người đều bị thu hút tới, hắn mỉm cười nói: - Nói rất hay, đổi lại là tôi ở trong tình huống như vậy cũng chỉ có thể nói như vậy? Tuy nhiên... Đáng tiếc cậu đã gặp phải tôi. Hà Nguy Hoa, có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu xem một chút được không?

Hà Nguy Hoa và Đỗ Long đã xé toạc thể diện, cậu ta không e dè, liền cười lạnh nói: - Tôi là phạm nhân sao? Tôi dựa vào cái gì mà phải đưa điện thoại cho anh xem?

Đỗ Long cười nói: - Hà Nguy Hoa, nếu như cậu thật sự vô tội, phản ứng của cậu có phần quá kích một chút. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, cậu thành thật khai báo tình hình, tôi sẽ coi như việc này chưa từng xảy ra. Bằng không ngày mai có thể cậu phải tìm công việc khác rồi.

Hà Nguy Hoa nghiến răng kiên trì nói: - Tôi không phải gian tế, tôi không phải! Anh không có quyền sa thải tôi!

Đỗ Long liếc mắt nhìn Hà Nguy Hoa một cái, nói: - Hà Nguy Hoa, cậu đã tin chắc mình không phải là gian tế, vậy vì sao cậu không dám đưa điện thoại di động của cậu cho tôi xem? Có một số việc bất luận cậu chống chế như thế nào cũng đều là vô dụng đấy. Cậu không đưa di động cho tôi, tôi sẽ có cách điều tra nhật ký cuộc gọi của cậu trong hai tháng gần đây. Việc này một khi bại lộ sẽ không nói là tra không được. Cho nên tôi khuyên cậu vẫn là khẩn trương nói thật đi.

Dưới sự chú ý của mọi người, trên trán Hà Nguy Hoa dần dần rịn ra từng giọt mồ hôi. Dương Xương Hiền dùng sức vỗ bàn một cái, anh ta quát to: - Hà Nguy Hoa! Cậu vẫn khăng khăng một mực sao? Đây là cơ hội cuối cùng của cậu rồi!

Những người khác cũng đều khuyên bảo, Hà Nguy Hoa cuối cùng gục đầu xuống, cậu ta xấu hổ nói: - Được rồi, tôi thú nhận... Đích thật là tôi... Mỗi lần hành động tôi đều tiết lộ tin tức cho Đại đội phó Phùng. Tôi... Tôi bị gã ta nắm thóp…. Tôi cũng là không có cách nào...

Trong phòng hội nghị lập tức ồ lên, những người vừa rồi không tham gia khuyên bảo đều mắng to lên. Vì vụ án này, bọn họ đã bận rộn ca tháng trời, chịu áp lực cực lớn. Hành vi của Hà Nguy Hoa gây ra tổn hại cho mọi người quả thực không thể đánh giá. Một khi chân tướng vạch trần, mọi người đương nhiên lại lần nữa tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.