Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 13




Đỗ Long vẫn nhớ rõ người nọ tên là Đoạn Trung Bằng, là đối thủ của Thẩm Băng Thanh trong đại hội thi đấu luận võ cảnh sát toàn quốc. Người này ỷ có một bộ bộ pháp kỳ diệu, đánh cho Thẩm Băng Thanh không còn biết phương hướng gì nữa. Sau đó Thẩm Băng Thanh dưới sự chỉ điểm của Đỗ Long, một chiêu đánh gã ngất xỉu.

Tuy rằng nhận ra là Đoạn Trung Bằng. Tuy nhiên bởi vì cách trăm núi ngàn sông, Đỗ Long cũng không để y việc này trong lòng. Nhiều nhất sau khi cơm no rượu say, lúc cùng Thẩm Băng Thanh nói chuyện phiếm có lẽ sẽ lôi ra nói một hai câu.

Nghe Tống Tường Bình nói sự việc nghiêm trọng như vậy, Đỗ Long không kìm nổi chen miệng nói: - Tống chỉ đạo viên, Anh đã nghe qua chuyện hai thôn phía dưới xã Mãnh Tú của thành phố Thụy Bảo kéo bè kéo lũ đánh nhau chưa? Lúc ấy tôi vẫn là Trưởng đồn công an xã Mãnh Tú, nhưng vì kiêm nhiệm cả chức tổ trưởng Tổ trọng án thành phố Thụy Bảo, cho nên lúc đó tôi cũng không ở xã Mãnh Tú. Bọn họ đánh nhau cũng rất hung dữ…

Đỗ Long nhân cơ hội nói đến công tích vĩ đại của hắn, đáng tiếc hiệu quả cũng không phải tốt như vậy. Bởi vì mọi người nghe xong đều nửa tin nửa ngờ, đa số mọi người coi lời của hắn thành khoác lác.

Thời điểm Đỗ Long dừng lại uống nước, Tống Tường Bình hắng khụ một tiếng. Kéo sự chú ý về người y, tiếp tục giảng duy trì tinh thần ổn định của y.

Học được nửa giờ, Đỗ Long nói ít nhất cũng mất nửa giờ, sau đó đều tự quay về văn phòng nghỉ ngơi xem báo. Lúc sắp sửa tan việc, một cú điện thoại đột nhiên gọi tới. Đỗ Long thấy tên trong điện thoại hiện lên là cục trưởng Hàn Vĩ Quân. Sau khi Đỗ Long nhận điện thoại, lập tức nói:

- Cục trưởng Hàn, tôi là Đỗ Long, ông có gì chỉ bảo?

Hàn Vĩ Quân nói: - Tiểu Đỗ a, cậu bây giờ có rảnh không? Đến phòng làm việc của tôi một chuyến thì thế nào?

Đỗ Long nói: - Được, tôi lập tức tới.

Hơn mười phút sau Đỗ Long xuất trước cửa phòng làm việc của Hàn Vĩ Quân. Sau khi gõ cửa đi vào, Hàn Vĩ Quân cười nói với Đỗ Long: - Tiểu Đỗ a, đã làm việc hai ngày rồi, cảm giác thế nào?

Đỗ Long nói:

- Tất cả bình thường, tất cả mọi người khá nhiệt tình ạ.

Hàn Vĩ Quân cười nói: - Vậy là tốt rồi... Tiểu Đỗ a, cậu vừa mới đến nhận chức, tôi vốn nên cho cậu thêm thời gian thích ứng và tìm hiểu công việc. Tuy nhiên vụ án đập xe cướp trộm xảy ra trước lễ quốc khánh cho đến bây giờ vẫn chưa phá được, thời gian kéo dài quá lâu rồi. Cậu là cao thủ phá án, vụ án này cậu nhất định phải nắm chắc đấy.

Đỗ Long nói: - Hàn cục trưởng cứ yên tâm, hôm qua tôi đã bắt đầu bắt tay vào điều tra vụ án này rồi. Tin chắc sẽ rất nhanh có thể tra ra manh mối.

Hàn Vĩ Quân cười nói: - Rất nhanh? Rốt cuộc nhanh như thế nào? Tôi nghe nói trước khi cậu lên làm tổ trưởng tổ trọng án thành phố Thụy Bảo có nhận nhiệm vụ điều tra một vụ án phóng hỏa liên hoàn. Lúc ấy cậu hứa ba ngày sẽ phá được án, kết quả mới hơn hai ngày đã phá được. Bây giờ tôi cũng muốn cho cậu thêm chút áp lực, cậu hãy định cho mình một thời hạn đi.

Đỗ Long giả bộ bộ dạng tự hỏi, hắn cũng không thể để lãnh đạo cảm thấy sự việc dễ dàng... Sau một hồi giả bộ, Đỗ Long nói: - Một tuần đi...

Hàn Vĩ Quân cười nói: - Được, hy vọng thứ sáu nghe được tin tức tốt cậu mang đến.

Đỗ Long sửng sốt, một tuần và trong tuần này hoàn toàn là khái niệm khác nhau. Tuy nhiên thấy bộ dạng Hàn Vĩ Quân cười vui vẻ như vậy, hắn cũng không lý giải hiểu lầm. Đỗ Long cắn răng một cái, nói:

- Được, thứ sáu thì thứ sáu. Cục trưởng ông tạo áp lực cho tôi, tôi cũng muốn cho cấp dưới chút áp lực. Nếu như có người chạy đến tìm ông oán giận, ông chắc là phải đuổi giúp tôi rồi.

Hàn Vĩ Quân cười nói: - Ừ, thật sảng khoái, thảo nào cục trưởng Lý thành phố Thụy Bảo lại khen ngợi cậu không ngớt như vậy. Nếu không phải trong châu gây áp lực,ông ta vẫn không chịu buông tay đâu.

Đỗ Long cười khổ không đáp lời, Hàn Vĩ Quân nói: - Ngoại trừ chuyện này ra, còn có một việc cậu phải chú ý một chút. Sắp hết năm rồi, thời điểm này tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai xót gì. Ngoài việc giữ gìn trị an ổn định, các cậu còn phải phối hợp với đội hình sự khai triển hành động thanh lưới. Không được để sót bất kỳ ngóc ngách nào, để cho phần tử phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!

Đỗ Long mang theo nhiệm vụ gian khổ rời khỏi Cục công an, hắn cũng không quay lại Đại đội trị an. Hắn đi thẳng tới đường Ngọc Tuyền. Nơi này có một nhà hàng thịt dê, Mã Quang Minh hẹn hắn tới đây ăn tối.

Vốn là ngày hôm qua Đỗ Long cùng Mã Quang Minh hẹn ở đấy, nhưng Mã Quang Minh tạm thời có việc nên hủy bỏ. Vì thế liền đổi thành hôm nay.

Mã Quang Minh đã đặt phòng trước. Tầm sáu giờ Mã Quang Minh đội mũ và đeo kính xuất hiện trong phòng, Đỗ Long cười nói: - Chú Mã, tinh thần không tồi nhỉ, gần đây thuận buồm xuôi gió chứ?

Mã Quang Minh cười nói:

- Cũng tạm, vạn sự khởi đầu nan, ít nhiều cậu cũng giúp tôi mở màn. Cậu đi làm hai ngày rồi, cảm giác thế nào?

Đỗ Long nói: - Khí hậu có chút không quen. Tuy nhiên năng lực thích ứng của cháu đủ mạnh, hẳn là không vấn đề gì.

Mã Quang Minh cười nói: - Không thành vấn đề là tốt rồi. Nếu có vấn đề gì nhớ kịp thời nói với tôi.

Đỗ Long gật gật đầu, nói: - Chú Mã, chú vội vã điều cháu đến thành phố Lỗ Tây, có phải có việc gì cần cháu giúp hay không?

Mã Quang Minh nói: - Cậu tạm thời ổn định trước đã. Cục trưởng các cậu như thế nào? Có tốt với cậu bằng cục trưởng thành phố Thụy Bảo không?

Đỗ Long nói: - Trước mắt còn chưa nhìn ra, nhưng cháu nghĩ rằng chỉ cần cháu cố gắng làm việc, có được trọng dụng cũng là chuyện sớm muộn. Cục công an không giống với các cơ quan nhà nước khác, không có người lãnh đạo nào không thích thủ hạ có năng lực.

Mã Quang Minh cười nói: - Cậu đang ám chỉ những lãnh đạo nhà nước như chúng tôi thích đề bạt kẻ ngu ngốc sao?

Đỗ Long nói:

- Cháu không nói chú... Nhưng quả thật có một số lãnh đạo là như vậy đấy.

Mã Quang Minh và Đỗ Long nói một hồi về công việc. Sau khi bữa tiệc l thịt dê đưa lên, hai người lại bắt đầu tán gẫu về chuyện cuộc sống. Con gái Mã Ngọc Đường và mẹ của Mã Quang Minh ở lại thành phố Ngọc Minh học và sinh sống. Mã Quang Minh một mình ở thành phố Lỗ Tây sống có chút cô đơn. Nhưng ông cũng không có nhân cơ hội làm loạn. Chuyện lần trước khiến ông sứt đầu mẻ trán, ông đã có chút sợ rồi. Huống chi ông hiện giờ tầm mắt cao, những người phụ nữ để ôm ấp bình thường sao có thể lọt vào mắt xanh của ông?

Mã Quang Minh hỏi Đỗ Long sống ở đâu, sau đó hỏi: - Cô bạn gái kia của cậu cũng điều đến rồi ư? Có tin nói cha của cô ấy chính là Bí thư Bạch, đã từ chức vì bệnh nặng. Thật sự là đáng tiếc.

Đỗ Long nói: - Ông ấy chỉ làtạm thời đi an dưỡng mà thôi. Sau khi khỏi bệnh nhất định sẽ trở về cương vị đấy. Đối với chuyện này cháu rất có lòng tin. Huống chi cháu cũng sẽ không ỷ lại vào ông ấy quá mức. Là vàng thì ở đâu cũng đều sáng.

Mã Quang Minh cười nói: - Loại vàng khác tôi không chắc chắn, nhưng cậu thỏi vàng này, tôi thật sự rất có lòng tin. Cho dù bị chôn dưới đất, cậu cũng sẽ cứng rắn chui ra để cho người ta phát hiện.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, hắn nói: - Đúng thế. Cây chuyển thì chết, người chuyển thì sống. Cháu sẽ không ngồi chờ chết đâu. Hình như chú Mã, điều đến châu Đức Hồng nhìn thì giống chịu nhục, trên thực tế nơi này mới là mảnh đất màu mỡ để chú hoạt động. Bốn năm sau ai có thể nói được chú sẽ phát triển đâu như thế nào?

Mã Quang Minh gật đầu, nói: - A Long, lúc trước tôi ném cậu đến xã Mãnh Tú, lúc cậu đến gặp tôi nói một câu khiến tôi luôn nhớ mãi. Lúc ấy cậu nói chúng ta rất nhanh sẽ chạm trán ở châu Đức Hồng. Tôi lúc đầu còn cười nhạt, cho đến khi điều lệnh xuống, tôi mới đột nhiên nhớ lại lời của cậu… Sau nửa năm chúng ta thật sự trạm chán ở châu Đức Hồng. A Long, không phải là cậu có thể biết trước tương lai đấy chứ?

Đỗ Long cười nói: - Vâng, cháu biết xem tướng số đấy. Chú Mã, hai gò má của chú đỏ thẫm, chứng tỏ đang gặp vận may. Lúc ấy giữa hai hàng lông mày âm u, có nghĩa là có rủi ro. Có phải chú đã phải gặp chuyện gì khó khăn? Đưa tay trái của chú cho cháu, cháu giúp chú xem vân tay, cháu sẽ xem tướng số cho chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.