Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 9




“Rời giường ăn sáng nào!” Bức mành dày trong phòng bị kéo ra, ánh mặt trời lập tức xiên thẳng vào không chút do dự.

“Em mệt quá, muốn ngủ!” Không để ý đến gương mặt tươi cười của Hàn Thư, tôi quay đầu ôm lấy chăn bông, tiếp tục ngủ.

“Đến giờ dậy rồi!” Hàn Thư đi đến bên tôi, lôi kéo chăn bông của tôi ra.

“Mấy giờ rồi?” Tôi rầu rỉ hỏi qua chăn bông, bây giờ toàn thân tôi trống trơn không một sợi vải che chắn, có lẽ đêm qua Hàn Thư đã bế tôi vào giường. Nhưng tôi chẳng hề thấy mang ơn hắn gì hết, bởi vì hắn tôi mới mệt mỏi đến vậy.

“Bảy giờ rồi!” Hắn trả lời không chút do dự.

“Trịnh Hàn Thư, anh bị tâm thần à! Mãi 4-5 giờ sáng chúng ta mới ngủ đấy! Anh đánh thức em sớm như thế làm gì hả?” Tôi kéo chăn bông ra hét to với hắn. Thật không công bằng, vì sao hắn có thể mang vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái đến vậy, còn tôi lại phải mệt rũ người eo lưng đau nhức chứ?

“Dậy đi nào…” Hắn lên lên giường, chui vào chăn của tôi, ôm lấy tôi từ phía sau.

“Đừng quậy nữa, em mệt quá.” Tôi cảnh báo kèm theo cơn tức, lại không thể ngăn cản hắn khẽ gặm cắn tai tôi.

“Không dậy nổi thì chúng ta làm chút chuyện yêu đi!” Hắn đè lên tôi, sau đó ngón tay xấu xa lần mò xuống thân dưới của tôi.

“Trịnh Hàn Thư, anh đừng quậy nữa có được không?” Tôi muốn đẩy hắn ra nhưng hắn dường như chẳng cảm nhận được lực đẩy, tôi theo dõi mặt hắn, chỉ thấy mặt hắn đầy khát vọng hôn lên mắt môi tôi.

Thiếu ngủ xen lẫn sự tức giận, lòng tôi lúc này cực kỳ không vui, có lẽ Hàn Thư đã quen với việc hắn cần hắn cứ lấy với tôi, lúc này lại làm tôi cảm thấy mình là một kẻ quá dễ dãi trong việc tìm bạn giường, hay là Hàn Thư chỉ coi tôi như một đối tượng tiết dục không cần tiền? Loại cảm giác này khiến tôi khó mà chịu nổi, cuối cùng thì tôi được coi là gì chứ?

“Em đã ướt thế rồi… không muốn ư?” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, vẫn trưng ra vẻ mặt vô hại như trước, ngón tay lại vẫn xấu xa trêu chọc tôi.

“Không cần mà!” Tôi bực mình nhìn hắn.

“Làm một lần nhé!” Môi của hắn tiếp tục hôn tôi, tôi cực kỳ tức giận đẩy hắn ra.

“Huyên? Thân thể em không thoải mái sau?” Sau khi bị tôi đẩy ra, hắn vẫn nhìn tôi rất dịu dàng, sau đó lại đột nhiên ôm tôi nói: “Làm xong lần này anh sẽ mát xa cho em!”

Nhìn dáng vẻ cười hì hì như thường ngày của hắn, đột nhiên tôi cực kỳ tức giận, vì vậy tôi gào to lên với hắn: “Trịnh Hàn Thư! Em đã nói không muốn là không muốn, cuối cùng anh coi em là cái gì hả? Em chán ghét anh không quan tâm đến cảm nhận của em như thế, chán ghét anh cứ động tay động chân như thế, em không phải kỹ nữ phải hầu hạ anh!”

Nói hết một tràng dài, tôi vội vàng mặc quần áo, cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng, không muốn quan tâm tới Hàn Thư nữa.

Sau khi lao ra khỏi cửa, tôi đi đến đường phía Đông, ngồi hơn một giờ ở cửa ra vào của công ty bách hóa, nhìn một đôi tình nhân, tôi đột nhiên cảm thấy mình rất cô đơn, sự táo bạo lúc rời giường của tôi giảm đi rất nhiều, tôi phát hiện ra mình đã nói rất nhiều điều nặng nề với Hàn Thư.

Tôi yêu mến hắn, nếu không tôi sẽ không ân ái với hắn, tôi không thể làm tình khi không có tình cảm dược, tôi nghĩ Hàn Thư cũng vậy. Khi nói hắn không quan tâm tôi, thật ra tôi cũng biết nếu hắn thật sự không quan tâm tới lời của tôi thì cũng sẽ không chờ sau khi tôi hoàn thành báo cáo mới quấn quýt đòi ân ái, chỉ hai ba ngày không đụng tới tôi hắn sẽ đứng ngồi không yên thế mà hắn lại vì tôi nhịn gần một tháng! Tôi biết đó là sự săn sóc của hắn, chỉ không hiểu tại sao hôm nay tôi lại tức giận đến thế?

Nói không sợ mọi người chê cười, tôi nghĩ thứ tôi quan tâm tới chính là câu dỗ ngon dỗ ngọt của hắn!

Nhưng mà chỉ vì thế phát giận với hắn, tôi thật sự ngây thơ đến cực điểm mà! Nhớ đến sắc mặt cứng ngắc của hắn khi tôi ra khỏi cửa, tôi đột nhiên cảm thấy áy náy, vì thế lập tức xách túi lên, chạy về nhà.

Vốn nghĩ trở về sẽ thấy Hàn Thư, không ngờ phòng ở lại trống rỗng.

Chắc là Hàn Thư giận lắm?

Vì thế tôi quyết định nấu một bàn đồ ăn thật ngon, xin lỗi Hàn Thư, nếu hắn có muốn làm gì đó quá đáng, tôi cũng sẽ không từ chối. Lúc này tôi mới phát hiện ra, tôi thật sự rất yêu mến hắn!

Nhưng không ngờ là làm xong thức ăn, chờ đến mãi hơn 8 giờ mà hắn vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, tôi chỉ có thể ngồi trên sô pha chờ hắn.

Không biết qua bao lâu, cửa mới mở ra, Hàn Thư liếc mắt nhìn tôi, mặt không biểu cảm nói với tôi: “Anh đã về!”

Sau đó bước về phòng, để lại mình tôi ngồi trên ghế.

Đột nhiên tôi cảm thấy uể oải và mất mát dâng lên trong lòng, từ sau khi chúng tôi bên nhau, chúng tôi chưa từng xảy ra tranh chấp như thế này! Nếu nói là tranh chấp, còn không bằng nói thẳng đây là do mình tôi tạo nên! Tôi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cảm thấy khó chịu rớt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.