Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 27: Quán trà dưới chân núi




Dỗ Tiểu Bình An ngủ rồi, Kì An Tu mới tính đã sắp xong vai người cha hoàn hảo, đã đến lúc sắm vai tình nhân lúc đêm khuya rồi.

“Không cần náo loạn!” Diêu Nhật Hiên mặt đỏ hồng đem móng vuốt heo trên người đẩy ra. Lần đầu tiên chân chính muốn ở chung với người khác, không biết làm sao, bỗng nhiên lại khiến cho cậu nghĩ tới đêm tân hôn, vẫn là làm cho người ta thực thẹn thùng, đành phải lắp bắp tìm cớ,“Em…… Người em còn đau……”

“Phải không?” Heo tiến vào trong chăn trái xem phải xem, rồi mới ngẩng đầu lên vẻ mặt nghiêm túc, “Rõ ràng anh thấy em khôi phục rồi mà ta!”

“Thế nào…… nào có……”.

Heo cười xấu xa, đem cậu lôi từ trong chăn ra,“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở chung nga, không làm cái gì chúc mừng một chút sao?”.

Dưới cái áo ngủ rộng thùng thình chỉ có một quần lót nhỏ xíu, chỉ mất một chút đã bị heo lột sạch sẽ.

Diêu Nhật Hiên lại không dám đi ra, đành phải trốn vào trong chăn nhắm mắt lại giả đà điểu.

Heo còn nói muốn dùng thân thể hoàn toàn không có chướng ngại tiếp xúc để tiêu trừ cảm giác không an toàn trong lòng cậu.

“Em…… em không phải Tiểu An An, em không có cảm giác bất an mà!”

“Phải không? Vậy em thả lỏng đi!”

Vì chứng minh mình không khẩn trương, Diêu Nhật Hiên đành phải trầm tĩnh lại. Nhưng hậu quả của việc thả lỏng chính là làm cho nhị đệ háo sắc của con heo kia dễ dàng chui vào tiểu huyệt ấm áp mà hắn thích nhất.

Hắn còn lý luận,“Em nói là mỗi ngày ăn cơm đúng bữa mới tốt mà, không thể bỏ bữa được? Đương nhiên là mỗi ngày đúng giờ ăn mới tốt, ăn uống không điều độ không tốt cho cơ thể đâu!”

Này cùng ăn cơm có thể giống nhau sao? Đã nói đến như vậy, cự tuyệt tiếp cũng không có ý nghĩa. Diêu Nhật Hiên vốn ngây ngô cứ như thế chấp nhận. Kỳ thật lại nói, cậu cũng không có chán ghét loại sự tình này. Ngược lại, còn cảm thấy…… thấy thích.

“Ân…… a……” Diêu Nhật Hiên rất muốn khống chế, nhưng cái miệng lại không chịu nghe lời phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Không có biện pháp, vì rất sảng khoái mà! Đây là bản năng, không thể trách cậu.

Đến lúc gần như đã ý loạn tình mê, cuối cùng cậu mới nhớ tới buổi chiều sau khi tỉnh dậy, vấn đề quan trọng hiện lên trong đầu là cái gì.

Không phải cậu nên uống thuốc tránh thai sao? Nhưng không biết thuốc tránh thai bình thường có tác dụng với cậu không?

Nếu không, cứ để cho con heo háo sắc này không biết tiết chế làm mãi, nhất định cậu sẽ trúng thưởng!

“Ngô…… anh…… anh đừng bắn ở bên trong……” Diêu Nhật Hiên dùng một tia lý trí cuối cùng thỉnh cầu.

“Nhưng mà ngày hôm qua đã bắn, vì cái gì hôm nay không thể bắn?” Con heo xấu xa đâm thật mạnh.

“A a a…… anh…… nhẹ chút!”

“Ngày hôm qua em đã đồng ý, anh còn quay lại nè, em xem!”.

Người nào đó xem một đoạn phim kích tình xong thẹn quá thành giận, nhanh chóng xóa đi,“Cái đầu heo kia! Anh đang nghĩ cái gì vậy hả?! Sau này không được chụp!”.

“Được rồi! Không chụp thì không chụp, vậy sau này ở trên giường em phải ngoan ngoãn phối hợp với anh nga! Đây là nghĩa vụ của tình nhân khi chung sống!”.

Tương quan nghĩa vụ chính là quyền lợi, trong đầu Diêu Nhật Hiên đột nhiên toát ra những lời này, không nhịn được mà bật ra.

Con heo kia cười như điên, mới nghiêm trang trả lời, “Quyền lợi của em chính là anh có nghĩa vụ ở trên giường lẫn dưới giường thỏa mãn các phương diện cho em.”.

Vậy không phải mình tự tìm tử lộ à? Diêu Nhật Hiên một đầu hắc tuyến, cố gắng thương lượng, “Vậy anh có thể…… có thể không…… ngô…… không bắn…… cái kia……”

“Chẳng lẽ em sẽ mang thai à?”

“Đương nhiên…… ân…… sẽ không……” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi phủ nhận.

“Vậy bắn thì có sao đâu?”

Hết chỗ nói rồi. Vậy…… bắn đi!

Nếu mà thực sự trúng thưởng thì có ngăn cũng ngăn không được! Diêu Nhật Hiên tự an ủi.

Bất quá cậu cũng không đoán sai a, cậu quả thật trúng thưởng nga!

Hơn một tháng tiếp theo, Diêu Nhật Hiên cảm thấy mình y như đang nằm mơ vậy.

Cuộc sống của heo kỳ thật rất có quy luật, cũng thực khỏe mạnh.

Sáng sớm mỗi ngày, hắn đều mang theo Tiểu Bình An chạy bộ nửa giờ.

Lúc này, Diêu Nhật Hiên cuộn tròn trong ổ chăn ngủ ngon.

Kì An Tu mới đầu rất là hưng trí bừng bừng cũng bắt cậu đi cùng, lại phát hiện tiểu gia khỏa này mỗi sáng sớm đều hoàn toàn rơi vào trạng thái mộng du, đừng nói là chạy bộ, ngay cả đi đường cũng té ngã. Kì An Tu cuối cùng bất đắc dĩ buông tha cho cậu, mặc cho cậu ở nhà ngủ.

Tiểu Bình An trái lại tinh lực dư thừa, rất thích cùng chú Kì chạy bộ.

Chờ cả hai trở về, sẽ thuận tiện mang theo bữa sáng, hoặc chuẩn bị một ly sữa hay sữa đậu nành, thêm một mâm hoa quả, một bữa sáng dinh dưỡng phong phú như vậy đủ rồi.

Lúc này, mới đem Diêu Nhật Hiên trong ổ chăn đào ra.

Ba người ăn uống no đủ, trước đưa Tiểu Bình An đến vườn trẻ, rồi hai người lớn mới đi làm.

Đương nhiên, Diêu Nhật Hiên đòi hai người tách riêng ra trước khi đi vào thang máy, để tránh bị người hoài nghi.

Kì An Tu mỉm cười không nói, hắn cảm thấy lén lén lút lút gặp nhau ở công ty cũng là một loại lạc thú.

Đến giờ cơm trưa, Diêu Nhật Hiên tránh không được bị Kì An Tu quấy rối cậu. Con heo kia lúc nào cũng quên bữa trưa. Chính là đem công việc giải quyết nốt vào bữa trưa, buổi tối tận lực rút ra càng nhiều thời gian để ở với hai cha con.

Cho dù là phải tăng ca, đến lúc Diêu Nhật Hiên tan tầm, Kì An Tu bất luận bận thế nào cũng gác qua một bên, trước cùng cậu đi đón Diêu Bình An, đưa hai người bọn họ về nhà, sau đó mới quay về công ty tăng ca hoặc là ra ngoài xã giao.

Gần đây, hắn còn khổ công ra sức học không ít tâm lý học nhi đồng, buổi tối trở về nhà, hắn không nề hày đi theo Tiểu Bình An nói chuyện phiếm, nghe bé con líu ríu kể chuyện vườn trẻ có gì mới mẻ, học môn gì, lại làm được những gì trong ngày.

Vì muốn kéo bé con ra khỏi cái ti vi, thay đổi thói quen sống của bé, hắn còn cố ý mua không ít đồ chơi thiên về trí tuệ để tiêu hao tinh lực của Diêu Bình An.

Nếu Tiểu Bình An hứng thú với con số, vậy đơn giản để cho bé con mỗi ngày đều tính toán, còn đề nghị với giáo viên, cho bé học cách dùng bàn tính tính nhẩm, thỉnh thoảng cùng bé con thảo luận tình hình kinh tế thế giới, dẫn dắt đứa bé thông minh này đi đúng hướng.

Đến cuối tuần, liền mang theo bọn họ cùng đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày, đến rạp chiếu phim, đi công viên thả diều, đến sân bóng chơi bóng, hoặc là về nhà cũ của Kì gia thăm Kì lão ba cùng Kì muội muội.

Có khi cũng không đi đâu, ở nhà phụ Diêu Nhật Hiên hầm canh nấu cơm, chơi lắp ráp mô hình với Tiểu Bình An……

Kì An Tu chính là dùng hành động thực hiện lời hứa của mình, cẩn thận chăm sóc hai cha con Diêu gia, từng chút từng chút làm những việc nhỏ.

Mắt thấy Tiểu An An cùng Kì An Tu càng ngày càng thân thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười càng ngày càng nhiều, gương mặt cũng từ từ hồng nhuận, Diêu Nhật Hiên biết, con đang ở dần dần mở ra trái tim với “chú Kì”.

Không chỉ là con, đồng sự đều nói gần đây lúc nào nét mặt cậu cũng sang bừng, lông mày khóe mắt đều là che dấu không được hạnh phúc. Diêu Nhật Hiên biết, đây đều là con heo kia mang đến.

Cậu đã muốn ỷ lại thật sâu thậm chí mê luyến ở trong lòng Kì An Tu. Mỗi buổi tối, gối lên cánh tay hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, luôn làm cho Diêu Nhật Hiên vô cùng an tâm.

Nhưng mà, hạnh phúc như vậy thật sự là của mình sao? Có thể dài lâu sao?

Diêu Nhật Hiên rất sợ hãi, hoặc là nói, bởi vì cảm giác quá mức hạnh phúc, mà càng thêm lo được lo mất.

Ba mẹ đột nhiên tạ thế đã khiến cho cậu trải nghiệm cảm giác thống khổ rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Mà hiện tại, Kì An Tu lại giúp cậu tạo ra một thiên đường, nhưng có thể đến một ngày, lại ngã xuống không?

Dù đã sống với nhau được một khoảng thời gian, kỳ thật còn có rất nhiều bí ẩn cậu không dám hoàn toàn thẳng thắn với Kì An Tu. Nếu hắn biết, có thể ngay lập tức đẩy cậu ra khỏi thiên đường không?

Trước kia cha mẹ rời đi, rơi khỏi thiên đường chỉ có một mình mình. Nhưng hiện tại, cậu còn có Tiểu An An, cho dù cậu chịu được, Tiểu An An có thể chịu được sao?

Diêu Nhật Hiên rất sợ con thuyền này sẽ không có gió mà lật.

Kỳ thật cậu không ngốc như vẻ bề ngoài, là bởi vì cuộc sống quá khổ cực khiến cho cậu không thể không trì độn một chút để đối mặt với hết hết thảy. Y như một con rùa nhỏ, bề ngoài ngốc nghếch để bảo vệ trái tim yếu đuối, thường xuyên chui vào trong mai, giả vờ không biết gì cả mà tồn tại.

Đang thất thần, điện thoại đột nhiên réo vang.

“Tiểu Hiên, anh là bác sĩ Ngưu đây, thứ sáu tuần này anh muốn mời hai cha con em đến ăn chút cơm rau dưa, anh với Chỉ Quân vừa dọn về nhà mới.”

Một tiếng “Chúc mừng” vừa mới ra khỏi miệng, điện thoại đã bị Lưu Chỉ Quân đoạt đi, chỉ nghe cô vui vẻ nói,“Đến chơi khỏi mang theo quà, mang theo chú Kì của Tiểu An An đên là được. Ha ha! Bọn này chỉ mời mấy người thôi, không có ai khác đâu.”

Diêu Nhật Hiên nóng mặt, chuyện của bọn họ khẳng định là Tiểu An An nói ra đi.

Bất quá hai người bọn họ là thật tâm đối xử tốt với cha con cậu, xem cha con Diêu gia như người thân. Nếu thật sự còn muốn tiếp tục cùng với Kì An Tu, đến gặp bọn họ là chuyện bình thường.

“Được, tôi sẽ đi hỏi anh ta một chút, nếu có thời gian, sẽ cùng đến.”

Buông điện thoại, Diêu Nhật Hiên bắt đầu cân nhắc nên mang theo quà gì. Tuy rằng bọn họ nói không cần, nhưng mình cũng không thể không hiểu chuyện như thế được?

Nhưng cậu thật không ngờ, lần gặp mặt này, còn có thể có quà đặc biệt giống nhau đang đợi trứ cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.