Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 23: Hôn yến vương phủ




Editor: May

Tĩnh Tri nghĩ, nếu như dọn nhà, tất nhiên lại phải nói với anh. Dù sao anh vẫn là cha đứa nhỏ, mà cô lại thực sự không muốn anh bẻ cong ý của cô, hoặc là nghe giọng nói không có nhiệt độ của anh. Cố gắng chống đỡ thêm mấy ngày, trong nhà mua thêm máy hút ẩm, để ở từng gian phòng, nhưng vẫn không có ích lợi gì, lúc sáng sớm rời giường, vừa mở mắt, máu mũi liền tuôn ra, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Tiếp tục như vậy nữa, thân thể cô không tốt, tự nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Tĩnh Tri không rảnh bận tâm cái khác nữa, lập tức bảo Bình Bình gọi điện thoại cho anh.

Phản ứng của anh rất nóng nảy, nhưng lại làm cho trong lòng cô sinh ra chua ngọt nho nhỏ. Bình Bình nói, sau khi anh nhận điện thoại, nghe được cô nói như vậy, giọng nói lập tức khẩn trương lên, còn liên tục hỏi nhiều lần, Tĩnh Tri chảy máu mũi là thật chỉ do khí trời khô ráo hay là có vấn đề gì khác, đồng thời còn nói anh sẽ lập tức đặt vé máy bay trở về sắp xếp tất cả.

Mặc dù anh làm như vậy, có thể có hơn phân nửa nguyên nhân đều là bởi vì con gái trong bụng của cô, nhưng Tĩnh Tri vẫn rất thỏa mãn. Dù sao anh quan tâm đầu tiên vẫn là chuyện cô chảy máu mũi, đây không phải đã nói lên, anh vẫn không bỏ cô xuống được, vẫn quan tâm cô ư?

Bình Bình thấy hai gò má cô ửng đỏ, khóe miệng cũng nhếch lên, biết cô hài lòng, cũng vui vẻ theo. Gọt trái cây thành những khối nhỏ xong, liền khuyên nhủ: “Chị Tĩnh Tri, hiện nhị thiếu đang tức giận, chị cứ chủ động một chút. Lần này nhị thiếu trở về, chị liền giữ ngài ấy lại đi, đừng giống như lần trước vậy, nhiều cơ hội tốt, chị lại mở mắt trừng trừng nhìn ngài ấy rời đi...”

Tĩnh Tri có chút không được tự nhiên, “Chị giữ như thế nào đây, em cũng thấy đấy... anh ấy hoàn toàn không muốn nói nhiều với chị, đến liếc mắt nhìn cũng lười...”

“Nhị thiếu thích chị như vậy, em mới không tin ngài ấy thật sự không quan tâm chị. Chị Tĩnh Tri, theo em, chị chính là quá rụt rè, luôn luôn là nhị thiếu cưng chiều chị, dỗ chị, cho tới bây giờ chị cũng chưa từng chủ động qua. Phàm là chị chủ động một lần, làm nũng một chút, quấn chặt lấy một phen, nhị thiếu nhất định nộp vũ khí đầu hàng.”

Bình Bình nói xong kích động, Tĩnh Tri lại có chút ngượng ngừng đẩy cô bé, ôn nhu nói: “Phụ nữ chính là nên rụt rè một chút, quấn quýt chặt lấy... vậy không tốt đâu.”

“Sao lại không tốt? Theo em, vậy còn tốt hơn nhị thiếu tìm ở nước ngoài về một cô gái Tây làm mẹ công chúa nhỏ của chúng ta!”

Hai tay Bình Bình chống nạnh, căm giận bất bình: “Em mặc kệ, nếu nhị thiếu có một người phụ nữ khác, đến lúc đó chị cũng đừng khóc. Không đúng, chị khóc thì đã muộn!”

Trong lòng Tĩnh Tri cũng bối rối, một mình anh ở nước ngoài, không chừng sẽ có cô gái đánh chủ ý lên anh; “Bình Bình, vậy em nói làm sao bây giờ?”

“Không phải ngày mai nhị thiếu trở về sao? Chị Tĩnh Tri, chị quấn quýt chặt lấy không cho ngài ấy đi, sau đó bá vương ngạnh thượng cung là được rồi...”

Mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ lên, giận dữ liếc mắt trừng Bình Bình một cái: “Cô nhóc em cũng học xấu, nói chuyện bậy bạ!”

Trong lòng cũng không khỏi âm thầm nghĩ, nếu như cô chủ động mở miệng giữ anh, anh sẽ ở lại chứ?

“Em đây là đang nói chuyện bậy bạ ư? Em chỉ là không muốn nhìn hai người rõ ràng yêu nhau lại cố ý chẳng quan tâm đối phương. Chẳng lẽ các người thật phải chờ tới khi công chúa nhỏ sinh ra, trưởng thành, sau đó các người già rồi, râu tóc bạc phơ, tiếp đó sẽ ở cùng một chỗ sao?”

.Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé

Bình Bình nói xong liền kích động, cô đi theo bên người Tĩnh Tri nhiều năm như vậy, sớm đã đối đãi chị ấy như người thân. Bình Bình chỉ có một người chú ruột không tính quá thân với cô, có nhà cũng giống như không có nhà. Hơn nữa, cô lại là một cô gái có lòng dạ vô cùng thành thật, Tĩnh Tri đối xử với cô rất tốt, cô sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Tĩnh Tri. Bởi vậy, bây giờ nhìn chị ấy và Mạnh Thiệu Đình cứ giằng co như vậy, rõ ràng cũng có đứa nhỏ rồi, nhưng vẫn không lợi dụng tốt, cô liền sốt ruột đến thật sự muốn điên rồi!

Tĩnh Tri bị cô bé nói đến đầu cúi thấp, nhưng nghĩ đến, nếu như anh thật lại tiếp tục lãnh đạm với cô, kiếp này cô chắc chắn sẽ không tìm người đàn ông khác. Nhưng anh lại không nói chính xác, anh sẽ yêu thương con gái, sẽ đối tốt với con gái, thế nhưng bây giờ, cô thật sự là tự ti đến không dám đi đoán, tình yêu trong lòng của anh với cô, rốt cuộc còn dư lại bao nhiêu!

Bình Bình nâng chung trà lên, uống ừng ực nửa ly nước, dứt khoát nói hết một bụng nín nhịn của cô ra ngoài.

“Chị Tĩnh Tri, không phải em vượt ra ngoài giới hạn dạy dỗ chị, em là thật muốn nhìn chị sống tốt, sống hạnh phúc. Đã nhiều năm như vậy, nhị thiếu đối với chị thế nào, chị đều sẽ rõ ràng hơn bất luận kẻ nào. Lúc trước khi chị mang thai Phi Đồng, mặc dù trong lòng nhị thiếu khó chịu, không phải vẫn toàn tâm toàn ý chiếu cố chị sao? Có mấy lần thai của chị không ổn định, còn không phải là nhị thiếu bảo vệ chị vào lúc quan trọng ư? Đến đứa nhỏ không phải của mình mà ngài ấy còn đối xử như vậy, vì sao còn muốn hoài nghi tình yêu của ngài ấy với chị chứ? Theo em, tam thiếu cũng không phải nhị thiếu làm hại, mặc dù em là người ngoài cuộc, thế nhưng em tin ngài ấy! Chẳng lẽ thật sự là người trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh? Chị Tĩnh Tri, cả đời người làm sao chỉ có thể gặp gỡ chuyện thập toàn thập mỹ? Chị yêu một người, người kia cũng yêu chị, đây là phúc khí lớn bực nào? Chị Tĩnh Tri, chị liền dũng cảm một lần đi, không phải em nói, trước đây lúc ở với nhị thiếu, lá gan chị rất lớn, lớn đến có thể lăn qua lăn lại à? Hiện tại nhị thiếu thật sự tức giận, sao chị lại trở thành sợ đầu sợ đuôi rồi hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.