Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 19: Tuyết rơi tới tấp






Sắc trời đã tối, tuyết cũng dần dần ngừng rơi, gió từ phía Bắc vẫn thổi, âm thanh dao động giữa những nhánh cây vang khắp màn đêm tĩnh lặng. Đi dọc trên con đường, tuyết dày đặc.



Mỗi bước đi, đều nặng nề như thế, dấu chân in sâu dưới nền tuyết trắng xóa.

Xa xa trông thấy một biệt viện to lớn, bốn phía xung quanh đều rất trống trải , gần đó có cây cổ thụ khô héo, nhìn ra vài phần tịch liêu.

Biệt viện trang trí rất bình thường, thoạt nhìn thấy rất rộng. Không biết, bên trong có thể chứa bao nhiêu người.

“Là ở đây, mau vào thôi.” Cảnh Dực chỉ vào cửa biệt viện nói với Tư Đồ Cảnh.

“Các ngươi không cùng vào sao?” Tư Đồ Cảnh hỏi.

“Không được.” Cảnh Dực xua tay,“Chúng ta canh giữ bên ngoài được rồi.”

Bỗng nhiên trong lòng cảm giác như có vật gì đè nặng, trở nên vạn phần căng thẳng. Cho đến giờ phút này, hắn vẫn không rõ, vì sao hắn phải tham gia vào những gì đang diễn  ra bên trong kia. Nhưng mà, cánh cửa này, rồi cũng phải bước vào thôi .

Cửa khép hờ , Cảnh Linh đẩy cửa ra, bên trong có hai người cảnh giác nhìn ra ngoài, thấy được người nào tới thở dài một hơi, nói:“Tư Đồ đại nhân vào đi.”



Rõ ràng là ngữ khí cung kính, nhưng lại khiến Tư Đồ Cảnh cảm giác như tiếng ma quỷ gọi hắn, đưa hắn đến một cái động không đáy tối đen.

Nhưng cuối cùng, cũng phải đi theo vào thôi.

Bước từng bước từng bước, nặng nề, gian nan.

Biệt viện được thiết kế rất đặc biệt, vào cửa, chỉ có thể nhìn thấy vài tạp vật nho nhỏ, còn được bày biện trang trí, cứ như một nơi đã hoang phế từ lâu rồi, hay như một tòa nhà lâu chưa được dọn dẹp. Nhưng bên trong còn có một cánh cửa khác, đi vào liền thấy nhiều trang sức hoa lệ, còn có vài chậu cây xanh tươi, trên hành lang, đăng đã được thắp sáng.

Thị nữ đang dẫn đường cho Tư Đồ Cảnh vẫn đi, không biết qua bao nhiêu hành lang, vào bao nhiêu cánh cửa, xuyên qua bao nhiêu sân, cuối cùng cũng thấy được người. Thị nữ kia cũng lui xuống.

Ngoài đại môn trước mắt kia cũng có hai thị nữ , thấy Tư Đồ Cảnh đến, liền mở cửa, giúp hắn đi vào.

Trời vẫn chưa tối hẳn, trong đại đường đèn đuốc vẫn được thắp sáng trưng.

Ngồi phía trước trung tâm , là Huyền Tế Bắc, bên cạnh hắn , là Tư Đồ Chấn Nam. Còn có một người nữa bên cạnh bọn họ, mặt không chút biểu tình nhìn hắn.

Nhìn chung quanh, đều là quan viên đương triều, số lượng quan viên ngày nào cũng vào triều, lúc này đại khái cũng đông như thế, khí thế thật khổng lồ.

Tư Đồ Cảnh thở dài, nhưng thật ra hắn không cần lo lắng gì cả, tất cả đều do tình thế bắt buộc mà thôi .

“Tiểu Cảnh, lại đây.” Tư Đồ Chấn Nam lên tiếng , gọi hắn.

Tư Đồ Cảnh yên lặng đến bên cạnh hắn, Tư Đồ Chấn Nam chỉ qua chiếc ghế kế bên, nói:“Ngồi xuống trước.”

Đợi Tư Đồ Cảnh yên vị, Huyền Tế Bắc đứng lên, nói với quan viên trong nội đường:“Mục đích triệu tập mọi người hôm nay , để nói một vài việc giúp mọi người rõ ràng hơn, cũng không nhiều lời, ta không nói nữa. Chỉ là, những kế hoạch phía trước của chúng ta, đề xuất phát từ một chuyện xưa, bây giờ, Tư Đồ tướng quân sẽ kể, mọi người lắng nghe.”

Tất cả quan viên vẫn như cũ, không chút phản ứng, không khí lúc này, muốn cử động nhỏ cũng khó khăn.

Tư Đồ Chấn Nam đứng lên, chậm rãi nói:“Không biết các vị còn nhớ rõ, năm đó Lan hoàng hậu ỷ vào sự sủng ái của tiên hoàng, hoành hành lục cung, bắt nạt bao nhiêu phi tần?”

“Làm sao mà không nhớ rõ!” Dưới đường có năm quan viên đứng lên, phẫn nộ nói:“Muội muội ta năm đó là phi tử của tiên hoàng, vì hoàng thượng mà mang long thai, bị độc phụ kia hại chết .”

Tư Đồ Chấn Nam đi qua đi lại vài bước, tiếp tục nói:“Năm đó, tất cả các hoàng tử, tất cả đều bị Lan hoàng hậu giết chết ngay từ trong bụng mẹ, cũng không thiếu phi tần vì bị hại mà chết.”

Nói xong, Tư Đồ Chấn Nam quay người, lại hỏi:“Kia vậy các vị có nhớ rõ, năm đó có một thời gian, tiên hoàng yêu sắc đỏ đến si mê?”

“Hình như là có chuyện như thế, năm đó tiên hoàng đổi phục trang của toàn bộ cung nữ thành màu đỏ.” Bên dưới có thanh âm nhỏ trả lời.

“Chuyện xưa kia, cũng bắt đầu từ việc vì sao tiên hoàng mê sắc đỏ.” Tư Đồ Chấn Nam hạ thấp thanh âm, nói,“Năm đó, từng có một nữ phi tặc, một thân y phục đỏ thẳm, tiến cung trộm đồ, bị tiên hoàng nhìn thấy dung nhan, sau đó khiến người nhớ mãi không quên, liền phát người âm thầm tìm kiếm, nhưng không có kết quả.”

Nhắc đến sắc đỏ, Tư Đồ Cảnh lại nhớ đến Bùi Liễu Tích, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thân thế cũng là nữ phi tậc, Tư Đồ Cảnh cảm giác có chút kinh ngạc. Bùi Liễu Tích cũng chỉ mới mười tám tuổi, làm sao có thể có quan hệ gì với tiên hoàng.

Tư Đồ Chấn Nam dừng một chút, lại tiếp tục nói:“Trong suốt một năm đó, tiên hoàng luôn nhớ đến nữ tặc kia đến si mê, thân thể nhiễm bệnh, cũng dần dần trở nên yếu ớt. Chợt có một ngày, sương mù dày đặc, có cung nữ môt thân hồng y đến bên cạnh hắn, bộ dáng cung nữ ấy cũng rất giống nữ phi tặc, đêm đó được hoàng thượng sủng hạnh. Cung nữ kia dù như thế, nhưng thân phận thấp kém, được Lan Hoàng Hậu xem nhẹ. Tiên hoàng tuy biết hoàng hậu sở tác sở vi, nhưng đại thế đã thành, vô lực vãn hồi, đành phải nhờ người dẫn cung nữ kia đi, mấy tháng sau, cung nữ thuận lợi sinh ra hoàng tử.”

“Người tiên hoàng nhờ vả, là Tư Đồ tướng quân?” Dưới đường có người hỏi.

Tư Đồ Chấn Nam gật đầu:“Đúng là tại hạ. Khi tiên hoàng biết được cung nữ sẽ sinh hoàng tử, liền giao cho tại hạ, nhất định phải bảo vệ hoàng tử, nuôi dưỡng hắn đến lớn, trợ hắn hưng phục Hạ Thị vương triều.”

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đếu hướng về Tư Đồ Cảnh. Tư Đồ Cảnh vẫn còn đang mơ màng, lúc này mới nhận ra, đứa nhỏ Tư Đồ Chấn Nam đang nói đến, cũng chính là hoàng tử, về sau hưng phục Hạ Thị vương triều, rất có khả năng, là hắn.

“Cha…… Ha ha.” Tư Đồ Cảnh cười nhìn Tư Đồ Chấn Nam,“Người kia là ai a, không phải ta chứ…… Ta biết khẳng định không phải ta mà……”

“Tiểu Cảnh, người kia, chính là ngươi.” Tư Đồ Chấn Nam nhẹ giọng trả lời.

Chính là ngươi.

Đúng vậy, chính là ngươi.

Nguyên lai, đây chính là nguyên nhân hắn phải mang trên mình bao nhiêu sứ mạng.

Vì hắn không cần điều gì cả.

Vì hắn căn bản không phải làm gì cả.

Hắn khiếp đảm bất lực nhìn Huyền Minh Thần, hắn hẳn là đã sớm biết. Huyền Minh Thần bất đắc dĩ dùng ánh mắt khích lệ nhìn hắn.

Bất đắc dĩ, đây là số mệnh bọn họ.

“Tư Đồ đại nhân, nga, không, là hoàng tử, hoàng tử tài năng xuất chúng, chúng ta đều sớm đã sớm chứng kiến, Tư Đồ tướng quân quả nhiên không phụ kì vọng của tiên hoàng nga!” Dưới có người nói nói.

Lập tức có người nói theo:“Đúng vậy đúng vậy, hoàng tử xứng đáng là người của quốc dân nha.”

Nhưng vẫn có người nói:“Người này đâu ra đến, Tư Đồ tướng quân, ngài làm sao khẳng định cho chúng ta biết được đây có phải hoàng tử hay không?”

Tư Đồ Chấn Nam hỏi ngược lại:“Kia các vị cảm thấy, Tư Đồ Cảnh, cùng Hạ Côn, ai thích hợp để nhận lấy giang sơn này?”

“Này…… Tự nhiên là…… Hoàng tử.” Có người trả lời.

“Một quốc gia, cùng với nhân dân, đều cần một vị minh quân, mà không phải là một huyết mạch. Chỉ cần có khả năng thống trị giang sơn, khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc quân họ gì, huyết mạch nhà ai, có gì quan trọng sao?” Huyền Tế Bắc nói với người vừa bắt bẻ.

Mà Tư Đồ Chấn Nam sắc mặt không đổi, nói tiếp Huyền Tế Bắc:“Hôm nay đến nơi đây, tức các vị tin tưởng tại hạ cùng Thái Phó . Tại hạ cùng Thái Phó một lòng trung với tiên hoàng, cho nên mong các vị yên tâm, đến lúc đó, sẽ có điều chứng minh.”

Cứ như vậy, vô luận là trung quân , hay là yêu dân , đều không là gì cả .

Nhưng mà Tư Đồ Cảnh, vẫn còn chưa hiểu việc này. Vẫn ngây ngốc ngồi một chỗ không nói lời nào

Cách ngày Hạ Côn tự mình chấp chính đại điển, chỉ còn lại có một tháng , các kế hoạch trước mắt đều đã được tiến hành. Không chỉ có là bọn hắn, Thái Hậu cùng Tể Tướng cũng sớm có kế hoạch. Tất cả đều đã gần đến.

Cả sảnh đường mọi người đang nghị luận điều gì, Tư Đồ Cảnh một câu cũng không nghe lọt, chỉ ngồi ngây ra.

Tư Đồ Chấn Nam chú ý tới Tư Đồ Cảnh, hiểu được hắn nhất thời chưa tiếp thu được, vì thế dùng ánh mắt nhìn Huyền Minh Thần, ý bảo Huyền Minh Thần mau đi giúp hắn.

Hắn tự cho nước cờ tốt nhất, kì diệu nhất hiện tại chính là Huyền Minh Thần. Này bên cạnh Tư Đồ Cảnh bao nhiêu năm, cùng Tư Đồ Cảnh lớn lên, lại bảo vệ hắn, còn luôn bên cạnh hắn. Không có Huyền Minh Thần, có lẽ sẽ không có Tư Đồ Cảnh hôm nay.

Chính là, hắn đã xem nhẹ. Một người, có thể tạo nên một người, thì cũng có thể hủy hoại một người.

Huyền Minh Thần nhận được lệnh của Tư Đồ Chấn Nam, đi đến bên cạnh Tư Đồ Cảnh, cũng không dám vỗ lai lưng hắn hay vai hắn, chỉ là đứng một bên, nói:“Ta cùng ngươi ra ngoài một chút đi, chuyện tiếp theo, ngươi không cần quan tâm .”

Tư Đồ Cảnh ngẩng đầu, nhìn người trước mắt này, cảm giác tất cả đều là giả dối, ngay cả người này, cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu . Nhưng mà, dường như chỉ còn mình hắn là có một chút gì đó là tình cảm chân thật.

“Theo ta ra ngoài đi.” Huyền Minh Thần nhìn hắn, như nhìn một đứa trẻ bất lực, trong lòng có chút quặn đau.

“Ân.”

Tư Đồ Cảnh theo hắn đi ra ngoài.

Tới cửa, nhìn thấy Cảnh Dực cùng Cảnh Linh vẫn còn ở đó, nhưng cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn mình thật sự khác . Kỳ thật cũng chỉ như trước. Nhưng tất cả hiện tại đêu sẽ thay đổi.

“Ngươi, tất cả đều biết.” Tư Đồ Cảnh lấy chân dẫm nát tuyết dưới đất, phát ra tiếng xèo xèo

“Kỳ thật ta cũng chỉ mới biết , bất quá, ta cũng chỉ đoán được.” Huyền Minh Thần cúi đầu, cùng hắn sóng vai bước đi trong tuyết .

“Vì sao ta không đoán ra.”

Giờ phút này, vấn đề này thật sự đã không còn quan trọng , nhưng mà hắn vẫn không nhịn được đành hỏi, nếu không hỏi, trong lòng sẽ thấy bất an, lo lắng

Huyền Minh Thần cười cười, nói:“[trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường], ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ngươi có biết hay không, ta từ khi đến Thanh Thành sơn trang, đã được giao cho hai nhiệm vụ?”

“Là gì?” Tư Đồ Cảnh quay đầu nhìn hắn.

“Thứ nhất, luôn bên cạnh ngươi; Thứ hai, bảo vệ ngươi. Ngươi xem, ta có thể không đoán ra sao?”

Trời dần dần tối, tuyết đã dừng rơi cũng đã lâu, nay lại tiếp tục rơi.

“Ngươi nói, tương lai chúng ta thì sao?” Suy nghĩ hồi lâu, Tư Đồ Cảnh mở miệng hỏi.

Huyền Minh Thần cũng suy tư trong chốc lát, nói:“Ta không biết. Ngươi, về sau là người cao cao tại thượng, có lẽ, sẽ quên ta thôi.”

“Ngươi nói cái gì! Ta làm sao có thể quên ngươi. Đời này, mặc kệ ta làm cái gì, cao cao tại thượng cũng thế, hèn mọn bần dân cũng thế, ta không bao giờ quên ngươi.” Tuy rằng là giận ngôn, vẫn có chút gì đó vô lực.

Huyền Minh Thần quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói:“Kia, ngươi có thể, thử quên ta?”

“Không thể.” Tư Đồ Cảnh trả lời trực tiếp, rõ ràng.

Gió lạnh từng trận từng trận, ánh mắt có chút khó chịu, chỉ chốc lát sau, khóe mắt Tư Đồ Cảnh kệ đã đọng , nhưng vẫn chưa rơi. Thân hình đơn bạc trong gió lạnh run.

Huyền Minh Thần cởi áo choàng trên người, khoác cho Tư Đồ Cảnh, tay giúp hắn chỉnh lại dây lưng.

Tư Đồ Cảnh bỗng nhiên cúi người về phía trước, đưa tay ôm lấy thắt lưng Huyền Minh Thần, thân hình toàn bộ ngã vào lòng hắn.

“Vì sao ngươi muốn ta quên ngươi? Chẳng lẽ ta đối với ngươi mà nói, nói có thể quên là quên sao ? Ta đối với ngươi mà nói, mãi mãi chỉ là một nhiệm vụ? Ngươi có từng cho ta chút cảm tình nào hay không!” Tư Đồ Cảnh hai tay thêm sức, hung hăng ôm hắn, cứ như chỉ cần buông lỏng tay, hắn sẽ rời đi.

Huyền Minh Thần chần chờ thật lâu, thu lại đôi tay đang định ôm lấy hắn, cầm hai tay hắn mà dời ra.

Tư Đồ Cảnh có chút sợ hãi nhìn hắn. Sợ hãi hắn sẽ rời đi như thế.

“Thật xin lỗi.” Xem ra, cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi.

Huyền Minh Thần xoay người, trên tuyết lưu lại dấu chân quyết liệt rời đi, dấu chân, dần dần xa, người, cũng dần dần xa.

Toàn bộ ký ức bỗng nhiên hiện về.

Nhớ tới lần đầu gặp mặt, người kia chẳng kiêng dè gì mà đánh hắn.

Người kia cùng hắn luyện công đến nửa đêm.

Người kia cùng hắn vui đùa đến mệt nhoài nằm trên giường.

Người kia kể chuyện ma quỷ cho hắn.

Người kia bên hắn bao xuân hạ thu đông.

Người kia luôn bên cạnh hắn, bảo hộ hắn, không bao giờ rời đi.

Lúc này đây, đã biến mất.

Hắn muốn gọi lại, nhưng sao không thể mở miệng.

Gió lạnh quất vào hai má, hàng lệ nóng bỏng, cuối cùng đã rơi.

Bóng đêm bao trùm, ánh trăng chiếu xuống màn tuyết trắng phản chiếu, màn đêm, cũng chỉ có thế thôi.

__________________________________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.