Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 7: Chương 7 : Chờ chàng về .




Bạch Nguyệt không biết bộ dáng lúc này của mình trong mắt mọi người mà chỉ nhìn chằm chằm Tư Tĩnh Ngọc.

Tư Tĩnh Ngọc thấy người phụ nữ này điên rồi!

Cô vốn cảm thấy cô ta thật ác độc, nhưng lúc này lại cảm thấy cô ta thật đáng thương.

Tư Tĩnh Ngọc đứng lên, nhìn mọi người xung quanh. Lúc đi học, bọn họ xa lánh cô. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ không để ý đến cô. Thật ra cô biết nguyên nhân là gì. Thứ nhất, bởi vì thanh danh của cô không tốt. Thứ hai, bởi vì nhà cô giàu. Trong bốn năm đại học, dù cô có thật lòng xem bọn họ là bạn thì bọn họ cũng không thật lòng xem cô là bạn. Bọn họ còn không bằng Hoàng Tịnh Tịnh, thấy cô chướng mắt liền gọi điện thoại mắng cô, đến khi biết lỗi rồi liền cúi người xin lỗi cô.

Tư Tĩnh Ngọc nói với Thi Cẩm Ngôn: “Cẩm Ngôn, chúng ta về nhà đi.”

Thi Cẩm Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng nắm cái ghế cô đang ngồi, khoảnh khắc cô khom lưng đứng lên, anh lập tức kéo cái ghế sang bên cạnh. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý khiến tất cả mọi người cảm thấy hâm mộ.

Sau đó, Tư Tĩnh Ngọc gật đầu với lớp trưởng rồi gật đầu với Hoàng Tịnh Tịnh, theo Thi Cẩm Ngôn đi ra ngoài.

Giờ phút này, mọi người đều vô cùng xấu hổ cúi đầu, nhìn hai người họ bằng khóe mắt. Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm bọn họ, cảm giác cô ta đã thua hết rồi.

Không đúng!

Cô ta chưa thua!

Cô ta còn Tân Tân!

Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt gọi lớn: “Tư Tĩnh Ngọc!”

Hai người ngoài cửa dừng bước lại một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, sau đó hai người ăn ý tiếp tục đi về phía trước.

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”!

Bạch Nguyệt quỳ xuống, hét lên: “Tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng trẻ con không có lỗi mà! Tư Tĩnh Ngọc, tôi cầu xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho Tân Tân đi! Để tôi và Cẩm Ngôn sinh một đứa con cứu Tân Tân!”

Dứt lời, cô ta dập mạnh đầu xuống.

Lúc ngẩng đầu lên, cô ta muốn nhìn dáng vẻ khó khăn của Tư Tĩnh Ngọc, lại phát hiện ở trước cửa không còn ai nữa.

Ngay cả Thi Cẩm Ngôn, khi nghe hai chữ Tân Tân cũng không hề dừng bước.

Bạch Nguyệt luống cuống, nhìn một vòng xung quanh, rồi nhìn Hoàng Tịnh Tịnh, “Tịnh Tịnh, mau cản bọn họ lại, để tôi cứu Tân Tân!!! Tịnh Tịnh, trẻ con là vô tội!”

Hoàng Tịnh Tịnh lạnh nhạt nhìn cô ta, một lúc sau mới gằn giọng nói: “Bạch Nguyệt, cậu cho tôi bao nhiêu tiền để tôi cho cậu lợi dụng lần nữa?”

Bạch Nguyệt khiếp sợ ngẩn người, cô ta nhớ mình vừa mới mắng Hoàng Tịnh Tịnh, nên quay sang nhìn những người còn lại. Không ai nói câu nào, tất cả đều né tránh ánh mắt của cô ta.

Bạch Nguyệt biết sẽ không có ai nói thay cho cô ta nên đứng phắt dậy, chạy nhanh ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.