Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Chương 3




Tô Thính Tuyết sững sờ, suýt nữa thì buột miệng nói ra câu làm sao cô biết được. Nhưng cô ta còn nhớ lời con ma đó dặn dò, nhanh chóng ổn định vẻ mặt bắt đầu giả bộ ngây ngô, “Kim Đậu Đậu, cô bị ấm đầu à? Sao lại nói những lời linh tinh vậy?”

“Quen biết thông qua Đường Lưu Ly sao? Cô cũng thật là tin tưởng cô ta quá đó…”

Sắc mặt Tô Thính Tuyết đột nhiên thay đổi, sau đó nhanh chóng phủ nhận, “Tôi không hiểu cô đang nói gì! Có mua gì không? Không mua gì thì đừng ở đây làm mất thời gian nữa!”

“Đúng thật là đã quen qua Đường Lưu Ly rồi…”

Vốn dĩ Đậu Đậu chỉ là hỏi thôi, liếc thấy sắc mặt Tô Thính Tuyết khó coi, trong lòng đã rất sáng tỏ.

Xem ra là gây án tập thể rồi!

Tiếp tục dò nữa chắc cũng không có tin tức gì. Tiên yêu có thể biến hóa hình dạng, biến hóa từ Ma tộc thành một bộ mặt bình thường cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu đã không tra ra được gì, có tiếp tục ở lại đây cũng không cần thiết nữa.

Đậu Đậu quyết định, trước khi rời đi còn tiện tay tặng thêm tia sét trong quan hệ đồng minh của hai người Tô Đường, “Đường Lưu Ly không nói với cô, cái thứ giúp cô kia còn muốn lấy đi những thứ gì trên người cô hay sao? Chậc chậc, thật là đáng thương!”

Nói xong mang theo một nụ cười dài chất chứa đầy ý vị sâu xa, quay người rời khỏi Tô Tử Phố, để lại Tô Thính Tuyết mặt đần thối kinh hồn bạt vía, không tin được những gì Đậu Đậu nói, nhưng lại có chút nghi ngờ đối với Đường Lưu Ly.

Con ma đó… quả thực là Đường Lưu Ly giới thiệu cho cô ta.

Sau khi Đường Lưu Ly vào bệnh viện tâm thần, cô ta đã bớt chút thời gian tới thăm hỏi, vì cô ta giống Đường Lưu Ly, trước mắt đều tin là quỷ thần tồn tại. Cô ta biết với tính cách của Đường Lưu Ly, căn bản không có khả năng làm ra chuyện hồ đồ cởi quần áo trước mặt đông người như vậy. Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.

Cô ta ôm suy nghĩ như vậy tới bệnh viện tâm thần Đế Đô, đi qua đám bệnh nhân vui vẻ điên đảo chẳng đâu vào đâu, theo sự dẫn đường của bác sĩ, thuận theo hành lang dài đi vào bên trong, vừa đi còn vừa hỏi bác sĩ về bệnh tình của Đường Lưu Ly.

Bác sĩ này vừa hay là bác sĩ mà Yêu Nghiệt tìm tới, trước mắt nhận của Đường gia một khoản tiền mua nhà mua xe, đúng là lúc không muốn thả người. Thêm nữa thời gian bảy ngày chưa qua, Đường Lưu Ly vẫn còn chưa chịu mặc quần áo, thế là anh ta thuận nước đẩy thuyền, “Tạm thời vẫn chưa có chuyển biến tốt, vẫn không chịu mặc quần áo, có lẽ có nguy cơ làm người bị thương, vậy nên cô Tô ở bên ngoài nhìn là được rồi, tốt nhất vẫn là không nên vào trong.”

Tuy Tô Thính Tuyết gật đầu nhưng không hề tin lời của bác sĩ. Cô ta đứng trước cửa kính nhìn Đường Lưu Ly mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi trên giường, “Không phải anh nói cô ấy không chịu mặc quần áo sao?”

Tên bác sĩ cũng tỏ vẻ ngẩn ngơ: “Tôi… chuyện này… đây có lẽ là chuyển biến tốt, cô Tô đừng nóng vội, chờ tôi vào trong xem trước đã rồi nói.”

Nói xong rút chìa khóa ra mở cửa, vừa mở cửa vừa thì thầm trong lòng, chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại khỏi rồi? Người tới tìm anh ta không phải nói cô ta sẽ điên một thời gian sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.