Đầu Ngón Tay

Chương 42-2: Giải thích




Bình Lục mới vừa đóng cửa, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên kéo Nghê Diệp Tâm lại.

“Làm sao vậy đại hiệp?”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười nói:

“Muốn tiếp tục hay không? Hiện tại không có ai.”

Nghê Diệp Tâm nghe không hiểu. Khi hiểu ra Mộ Dung đại hiệp đang nói vụ hôn, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết.

“Đi ôm tường mà hôn!”

Mộ Dung Trường Tình cười, vừa nghe Nghê Diệp Tâm xù lông thì nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng cọ cọ sau cổ đối phương một chút.

Nghê Diệp Tâm tức khắc run run, quay đầu lại trừng mắt nói:

“Ban ngày ban mặt, đừng động tay động chân!”

“Thôi được, trời tối lại nói.”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình giống như sắp bị lừa vào tròng. Bất quá nếu nói thêm gì nữa, tuyệt đối sẽ vào tròng thật cũng không chừng.

Hai người trở về phòng rất nhanh, lại không nghĩ tới Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm càng mau hơn, thế nhưng đã ở trong sân chờ bọn họ.

Mộ Dung Dục nói:

“Các ngươi đi nơi nào?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đi gặp Yến Bách Lý.”

“Chúng ta đã đi hỏi thăm rồi. Người Thương Đình Phái cũng chưa nghe nói qua A Tiêu cô nương có ý trung nhân. Mà thời điểm chúng ta đến lại không thấy vị đại sư huynh Thương Đình Phái. Không biết hắn đi nơi nào.”

Nghê Diệp Tâm trong lòng nói chúng ta đụng phải hắn rồi. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không nói ra, thật sự không muốn nhắc tới vị đại sư huynh kia.

Mộ Dung Dục hỏi:

“Vậy hiện tại làm gì?”

“Ta cũng không biết.”

Mộ Dung Dục kinh ngạc nói:

“Cả Nghê đại nhân cũng bó tay không có biện pháp?”

Hạ Hướng Thâm nói:

“Việc này thật sự hao tổn tâm trí, sốt ruột cũng vô dụng. Không bằng mọi người đi dùng cơm trước, cũng đã đến giờ rồi.”

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã quên, nhìn sắc trời liền giật nảy mình, thế mà đã là giữa trưa.

Vốn dĩ buổi sáng Nghê Diệp Tâm đã cảm thấy đói bụng, nhưng bị sự tình làm trì hoãn, kết quả đã quên ăn cơm. Hiện tại đói muốn chết, đói đến không còn cảm giác, liền vứt bỏ mọi chuyện đi ăn cơm.

Hạ Hướng Thâm lệnh người dọn cơm. Mọi người ngồi cùng nhau, nhanh chóng giải quyết cơm trưa.

Nghê Diệp Tâm ăn ngấu nghiến. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy vội nói:

“Ăn từ từ, cẩn thận làm dạ dày đau.”

Nghê Diệp Tâm vừa nhai vừa nói:

“Đừng.... miệng quạ đen... Ta sắp chết đói.”

Nghê Diệp Tâm ăn một đống lớn thức ăn, kết quả bị Mộ Dung Trường Tình nói trúng rồi. Ăn cơm xong, còn chưa có trở lại phòng dạ dày Nghê Diệp Tâm liền đau.

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm về phòng, Mộ Dung Trường Tình thấy sắc mặt Nghê Diệp Tâm khó coi, nói:

“Có phải mệt mỏi hay không, lên giường nằm nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Nghê Diệp Tâm thật sự mệt mỏi, bị Mộ Dung Trường Tình lăn lộn, hôm nay vốn dĩ muốn ngủ nướng, kết quả không thành. Hiện tại ăn uống no đủ, còn có chút đau dạ dày, biện pháp tốt nhất chính là nằm yên trên giường ngủ một giấc. Khi ngủ dậy thì sẽ không có vấn đề gì.

Nghê Diệp Tâm cởi áo ngoài, bò lên giường ngủ. Mộ Dung Trường Tình cũng không có làm gì, đắp chăn cho Nghê Diệp Tâm, rồi hôn lên trên trán một cái.

Đôi khi, Mộ Dung đại hiệp vẫn thực ôn nhu!

Nghê Diệp Tâm nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng, thực mau cũng ngủ rồi.

Giấc ngủ này của Nghê Diệp Tâm thời gian cũng khá lâu, trong lúc ngủ còn gặp giấc mộng kỳ quái. Trong giấc mơ Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung Trường Tình chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết đang làm cái gì, dù sao chính là vận động quá sức. Thì ra ngủ cũng mệt như vậy, Nghê Diệp Tâm là lần đầu tiên biết.

Nghê Diệp Tâm cảm giác toàn thân mệt mỏi, mí mắt thực nặng, dạ dày vẫn cứ rất đau, giống như trầm trọng thêm.

Mơ mơ màng màng mở mắt, Nghê Diệp Tâm phát hiện trong phòng tối thui, thì ra bên ngoài trời đã tối.

Nghê Diệp Tâm xoay người liền bò dậy, bất quá không đứng vững, thiếu chút nữa ngã ngửa xuống giường.

Mộ Dung Trường Tình chạy tới ôm kịp, nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Sao vừa tỉnh liền hồ nháo.”

“Không có việc gì... không có việc gì. Ta ngủ lâu quá, thân thể cũng không còn sức.”

Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười, đem người để nằm lại giường.

“Ngươi phát sốt, cái gì mà ngủ lâu quá, mau nằm yên, đừng để cảm lạnh, đắp chăn đàng hoàng.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

“Ta lại phát sốt sao?”

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:

“Ngươi cũng biết người khác quanh năm suốt tháng cũng không thấy bệnh một lần. Còn như là ngươi, hai ba ngày không phải phát sốt thì chính là bị thương.”

Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy là như thế, bất quá ngoài miệng lại nói:

“Tuyệt đối là tại đại hiệp. Đêm qua lạnh như vậy, một hai phải ở bên ngoài làm loại chuyện đó, nên ta mới bị cảm lạnh.”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Đúng là ta không tốt, không làm ngươi nóng lên được. Lần sau ta sẽ nỗ lực hơn một chút.”

Nghê Diệp Tâm nghe xong mặt tức khắc liền đỏ. Cũng may hiện tại phát sốt mặt đã hồng, cho nên cũng nhìn không ra được khác biệt.

Mộ Dung Trường Tình lại nói:

“Nằm nghỉ ngơi đi. Có đói bụng không? Hạ Hướng Thâm đã đi sắc thuốc. Trong chốc lát ăn một chút gì rồi uống thuốc.”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:

“Cũng không đói bụng.”

Hiện tại dạ dày còn căng đến khó chịu, căn bản là không đói bụng, cái gì cũng ăn không vô. Kỳ thật Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình không phải bị Mộ Dung Trường Tình lăn lộn sinh bệnh, mà là tự mình ăn nhiều sinh bệnh. Bất quá lời này khó mà nói.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, dùng cái trán để thử độ ấm của Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm giác trán Mộ Dung Trường Tình thật sự mát lạnh, dán lên trán mình đặc biệt thoải mái. Nghê Diệp Tâm lắc lư đầu. Thời điểm Mộ Dung Trường Tình vừa dời trán đi, Nghê Diệp Tâm lại ngẩng đầu lên, đột nhiên hôn lên trán hắn một cái.

Nghê Diệp Tâm hiện tại phát sốt, thân nhiệt rất cao, môi cũng nóng bỏng, Mộ Dung Trường Tình bị hôn liền sửng sốt một chút. Cảm giác trên trán giống như bị bỏng, làm hắn phản ứng không kịp.

Nghê Diệp Tâm trộm trứng thành công, đặc biệt cảm thấy có thành tựu liền cười.

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười, lại cúi đầu hôn Nghê Diệp Tâm. Bất quá cũng không phải hôn trán, mà là hôn bờ môi.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, theo bản năng muốn nói không thể hôn. Bất quá vừa hé miệng Mộ Dung Trường Tình lại nhân cơ hội đem lưỡi tiến vào.

Nghê Diệp Tâm sợ mình lây bệnh cho Mộ Dung Trường Tình, nhanh chóng lắc đầu muốn tránh, nhưng không có sức lực. Bộ dáng lắc đầu kia quả thực giống như là nghênh đón.

Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng đỡ lấy cằm, cố định Nghê Diệp Tâm lại. Hắn quét một vòng trong khoang miệng đối phương, hô hấp cũng trở nên thô nặng.

Nghê Diệp Tâm choáng váng. Bản thân vốn đang yếu ớt, lúc này càng mềm lợi hại, hai mắt cũng mê ly.

Mộ Dung Trường Tình cũng nhanh chóng buông ra, sợ Nghê Diệp Tâm không thở nổi, giọng khàn khàn nói:

“Lưỡi ngươi nóng quá. Ta cảm thấy hiện tại cái địa phương kia tuyệt đối cũng nóng cực kỳ, thật muốn thử ngay.”

Nghê Diệp Tâm còn đang thở dốc, liền cảm giác được một bàn tay lạnh căm căm sờ mông mình. Mộ Dung Trường Tình dọa Nghê Diệp Tâm giật mình.

Nghê Diệp Tâm nhanh đẩy đẩy hắn, nói:

“Ta là người bệnh đó, đang muốn làm cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Giỡn với ngươi thôi, ta cũng lo lắng cho ngươi.”

“Ta đang phát sốt, đại hiệp hôn ta như vậy cũng sẽ bị lây bệnh cho coi.”

“Rất nhiều năm rồi ta chưa có bị bệnh. Nếu ngươi có thể lây bệnh cho ta, cũng coi như có bản lĩnh.”

Nghê Diệp Tâm trợn trắng mắt, bất quá không có sức lực cùng Mộ Dung Trường Tình đấu võ mồm. Hiện tại Nghê Diệp Tâm mệt muốn chết, bị hôn xong còn chưa có lấy lại hơi.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Thật ra so với vừa rồi nhiệt độ đã giảm một ít. Ngươi hiện tại nhắm mắt trong chốc lát, chờ thuốc đến ta sẽ kêu ngươi.”

Nghê Diệp Tâm không muốn uống thuốc. Cổ đại không có thuốc viên hạ sốt, phát sốt phải uống thuốc sắc. Giống như là cực hình, vừa đắng vừa hôi, còn một chén lớn, thật sự là uống không quen. Uống vào một chén lớn, bụng cũng no căng rồi.

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt đau khổ, Mộ Dung Trường Tình liền biết là vì cái gì. Bất quá hắn cười, nhéo mũi Nghê Diệp Tâm một cái, nói:

“Ta đi lấy cho ngươi chút đồ ngọt nhé?”

Nghê Diệp Tâm không tình nguyện, vẫn phải đáp ứng.

Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài tìm một vòng, mang về một ít điểm tâm. Hắn mới vừa về tới, Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng tới.

Thuốc đã xong. Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục tự mình mang thuốc lại đây, thuận tiện nhìn xem tình huống Nghê Diệp Tâm thế nào.

Hai người vừa tiến vào, phát hiện Nghê Diệp Tâm đã tỉnh, Mộ Dung Dục liền cười nói:

“Nghê đại nhân đỡ chút nào chưa? Không nghĩ tới Nghê đại nhân ngày hôm qua ngâm suối nước nóng lại sinh bệnh. Ta cho rằng suối nước nóng có thể giải tỏa mệt mỏi.”

Nghê Diệp Tâm tức khắc nóng mặt. Lại bị Mộ Dung Dục trêu ghẹo.

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Dục một cái. Mộ Dung Dục đành phải để Hạ Hướng Thâm đem thuốc mang qua.

Thuốc vừa sắc xong, còn bốc hơi nghi ngút. Nghê Diệp Tâm hô hấp không thuận, nhưng cũng có thể ngửi được mùi vị kia. Thật là muốn sặc.

Mộ Dung Trường Tình tiếp chén thuốc, đem cả mâm điểm tâm cùng đến trước mặt Nghê Diệp Tâm, nói:

“Ngồi dậy uống thuốc, uống xong rồi bệnh sẽ khỏi thôi.”

Nghê Diệp Tâm bị hắn nâng dậy dựa vào đầu giường. Giọng điệu của Mộ Dung Trường Tình như là dỗ dành trẻ nhỏ, một chút sức thuyết phục cũng không có.

Bất quá không uống không được.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Muốn ta đút ngươi hay không?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, định một hơi liền uống xong. Tiếp nhận chén thuốc, sau đó Nghê Diệp Tâm ngửa cổ uống.

Mộ Dung Dục nhìn thấy liền hoảng sợ, Hạ Hướng Thâm nói:

“Vừa nấu xong rất nóng.”

Bất quá đợi Hạ Hướng Thâm nói thì Nghê Diệp Tâm đã bị phỏng rồi. Cũng may chỉ mới uống một chút, cũng không bị phỏng nặng.

Nghê Diệp Tâm làm mặt quỷ, nói:

“Trời ơi, nóng quá. Sờ cái chén chỉ thấy ấm ấm thôi mà. Đây là cái chén gì mà cách nhiệt tốt như vậy.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Không sao chứ?”

Nghê Diệp Tâm uống một chút mà miệng đắng đến độ muốn khóc, nhanh tay cầm lên một khối bánh bỏ vào trong miệng. Chén thuốc được giao lại cho Mộ Dung Trường Tình, để hắn thổi nguội.

Nhưng Nghê Diệp Tâm phát sốt, miệng không có mùi vị, khối bánh ngọt này ngày thường ăn cũng rất ngọt, mà hiện tại một chút vị ngọt cũng không có, ngược lại trong miệng vị đắng thật lâu không tiêu tan.

Mộ Dung Trường Tình tiếp nhận chén thuốc, dùng muỗng nhỏ khuấy đảo bên trong, sau đó thổi lại thổi, nói:

“Đã bớt nóng rồi, không thể uống lạnh. Khi uống chậm một chút thì được rồi.”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu.

“Khẳng định còn rất nóng, mới thổi trong chốc lát mà.”

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ, nói:

“Ta nếm thử giúp ngươi được rồi chứ?”

Mộ Dung Trường Tình múc một muỗng đưa tới bên môi. Vốn muốn uống, đột nhiên hắn dừng lại.

Nghê Diệp Tâm không biết hắn bị làm sao, hỏi:

“Có phải cũng bị phỏng rồi hay không?”

Biểu tình Mộ Dung Trường Tình thay đổi, đột nhiên trở nên âm trầm. Hắn đem thuốc đến gần mũi ngửi ngửi, sau đó liếm một chút. Lần này sắc mặt lại thay đổi từ âm trầm thành kết băng.

“Sư huynh?”

Mộ Dung dục hỏi:

“Sư huynh, làm sao vậy?”

Mộ Dung Trường Tình liền cầm chén thuốc đưa cho Mộ Dung Dục.

“Ngươi cầm xem.”

Mộ Dung Dục duỗi tay tiếp lấy. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình thực sốt ruột, nên động tác vội vàng, thuốc cũng bị đổ ra, thiếu chút nữa ướt tay Mộ Dung Dục. Mộ Dung Trường Tình cũng không kịp để ý chuyện đó, hắn nhanh chóng đem Nghê Diệp Tâm ôm lên.

Nghê Diệp Tâm không rõ nguyên do. Bất quá xem sắc mặt đại hiệp đúng là có chuyện.

“Làm sao vậy?”

“Trong thuốc có độc. Ta bảo vệ tâm mạch của ngươi. Ngươi nhổ thuốc vừa rồi uống ra, đừng khẩn trương.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, có điểm phát ngốc.

Trong thuốc có độc?

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy phát sinh. Bởi vì thuốc quá nóng, cho nên Nghê Diệp Tâm vừa rồi chỉ uống một ngụm nhỏ, may mắn cũng không nhiều.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt một chút, ngay sau đó nói:

“Đã biết có độc, sao vừa rồi còn nếm?”

Mộ Dung Trường Tình vừa rồi nếm một chút là để xác nhận.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi đừng lo cho ta, ta không có việc gì. Ngươi đem thuốc vừa rồi đã uống nhổ ra.”

Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm nghe Mộ Dung Trường Tình nói thuốc có độc đều hoảng sợ. Hạ Hướng Thâm lập tức nhíu mi, sắc mặt cũng thực âm trầm, nói:

“Sao thuốc lại có độc? Là ai làm?”

Mộ Dung Dục tinh thông cổ độc chi thuật, lập tức cầm chén thuốc tới để trên bàn, sau đó nhanh chóng kiểm tra một chút.

“Thật sự có độc.”

Nghê Diệp Tâm đang phát sốt, căn bản không sức lực. Hiện tại muốn nhổ ra, nhưng cả người đều mềm nhũn, nhổ không ra cái gì.

Mộ Dung Dục chạy nhanh qua, nói.

“Sư huynh phải bảo vệ tâm mạch của hắn. Ta dùng một viên thuốc độc, bất quá sẽ không trí mạng. Có huynh bảo vệ tâm mạch thì không có việc gì. Uống vào hắn có thể lập tức nhổ ra tất cả những thứ trong bụng.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, cho Nghê Diệp Tâm uống viên thuốc Mộ Dung Dục đưa.

Nghê Diệp Tâm cảm giác mình không trúng độc chết, cũng mất nửa cái mạng. Không biết viên thuốc Mộ Dung Dục đưa là cái gì, Nghê Diệp Tâm cảm thấy sau khi nuốt vào bụng đã khó chịu kinh khủng, tim gan phèo phổi tì thận đều sắp bị phun ra hết.

Nghê Diệp Tâm phun đến thiếu chút nữa ngất xỉu. Vừa rồi bởi vì phát sốt khuôn mặt còn đỏ rực, nháy mắt đã trắng bệch, một bộ dạng suy yếu hấp hối.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình rất khó coi, hơn nữa còn đổ mồ hôi.

Mộ Dung Dục bắt mạch cho Nghê Diệp Tâm rồi nhẹ nhàng thở ra.

“Không có việc gì. Nếu buổi tối Nghê đại nhân có gì không tốt, sư huynh đi kêu ta.”

“Được.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, sắc mặt vẫn rất khó xem.

Nghê Diệp Tâm rất suy yếu, sau một lúc cũng không biết là ngất xỉu hay là ngủ rồi. Dù sao cũng là mơ mơ màng màng, nằm trên giường không có mở mắt.

Hạ Hướng Thâm nói:

“Chuyện này ta sẽ điều tra rõ.”

“Sư huynh ở chỗ này chiếu cố Nghê đại nhân. Ta cùng Hướng Thâm sẽ điều tra rõ sự tình.”

Có người thừa dịp Nghê Diệp Tâm sinh bệnh hạ độc. Chuyện này đã chọc giận Mộ Dung Trường Tình. Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Nghê Diệp Tâm đang điều tra vụ án ở Vô Danh Sơn Trang, đột nhiên bị hạ độc. Chỉ sợ cũng không phải ngẫu nhiên, hẳn là có quan hệ cùng vụ án.<HunhHn786>

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng rất muốn biết là ai to gan lớn mật như vậy. Nhưng hiện tại Nghê Diệp Tâm suy yếu thành cái dạng này, hắn cũng không thể rời đi, đành phải gật đầu đáp ứng Mộ Dung Dục.

Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục rời đi, cũng đem theo chén thuốc, chuẩn bị trở về nghiên cứu xem rốt cuộc bên trong có độc gì.

Trong phòng cũng chỉ còn lại Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng ngủ, thời điểm tỉnh lại sắc trời thực tối, cũng không biết là giờ nào.

Mộ Dung Trường Tình ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng sờ sờ trán Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm không có sức lực, dùng ngón út khều tay Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp, giờ nào rồi?”

“Ngoan, vừa qua giờ Tý, nghỉ ngơi, ngày mai sẽ khỏe.”

“Ta hiện tại cảm thấy không có việc gì. Đại hiệp có chuyện gì hay không?”

“Cũng không có việc gì, chút độc dược này không có hiệu quả đối với ta.”

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

“Vẫn là đại hiệp lợi hại.”

“Mau nhắm mắt ngủ đi, bằng không ta đau lòng.”

“Cùng nằm với nhau đi, đã trễ thế này, không phải đại hiệp muốn ngồi cả buổi tối đó chứ?”

“Ngươi đừng lo lắng, ta không yên tâm cho ngươi, ta không mệt.”

Nghê Diệp Tâm muốn Mộ Dung Trường Tình nằm xuống, bất quá Mộ Dung Trường Tình không dám thả lỏng. Nghê Diệp Tâm dứt khoát trở mình, sau đó duỗi tay ôm lấy eo Mộ Dung Trường Tình.

“Vậy làm gối cho ta đi.”

Mộ Dung Trường Tình kéo chăn đắp cho Nghê Diệp Tâm, nói:

“Đừng để cảm lạnh.”

Nghê Diệp Tâm cười nói:

“Bị bệnh vẫn có chỗ lợi, đại hiệp sẽ đặc biệt ôn nhu.”

Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười, nói:

“Ta ngày thường không ôn nhu, đối với ngươi không tốt sao?”

“Đương nhiên không phải, bất quá nếu đại hiệp chịu cho ta làm một lần thì càng tốt.”

“Nhắm mắt lại.”

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói. Nghê Diệp Tâm bất mãn hừ hừ hai tiếng.

“Ta đã bệnh thành cái dạng này cũng không thể thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.