Đầu Ngón Tay

Chương 42




Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng lộ ra biểu tình bừng tỉnh ngộ. Mộ Dung Dục nói:

“Còn có thể như thế?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Nếu thiếu phụ không có nói dối thì họ thật sự đột nhiên giải hòa, rất có khả năng vì thiếu phụ cảm thấy nguy hiểm đã giải trừ. Bất quá cũng không loại trừ khả năng khác.”

Đối với một người trẻ tuổi mà nói, tình cảm thay đổi là chuyện thực bình thường. Tuy rằng A Tiêu cô nương trước kia thích Hạ Hướng Thâm, bất quá bọn họ không có gặp nhau thường xuyên, cũng rất có khả năng nàng đã thích người khác.

Mà A Tiêu cô nương đến Vô Danh Sơn Trang cũng không có tìm Hạ Hướng Thâm đơn độc nói chuyện. Có lẽ vì không có cơ hội, Mộ Dung Dục vẫn luôn đi theo Hạ Hướng Thâm.

Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng chỉ là suy đoán.

Thiếu phụ cắn răng không nói lý do, nơi này cũng không phải phạm vi thuộc triều đình quản lý, Nghê Diệp Tâm cũng không thể đem thiếu phụ đến nha môn, cho nên căn bản không có biện pháp gì.

Bất quá trước mắt có một chuyện tốt. Đó chính là Tam sư bá, Thất sư thúc cùng Bát sư thúc muốn xem náo nhiệt đều đi rồi, thực yên tĩnh. Rốt cuộc người chết tựa hồ đều có quan hệ cùng thiếu phụ và Hạ Uyển, những người đó vốn dĩ muốn xem náo nhiệt để chế giễu đột nhiên đều triệt bỏ qua.

Nghê Diệp Tâm nói:

“A đúng rồi, hay đi tìm người Thương Đình Phái hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết sao? Hỏi về A Tiêu cô nương khi ở Thương Đình Phái có thích ai hay không, hiện giờ có đối tượng tâm đầu ý hợp hay không?”

Mộ Dung Dục gật gật đầu, nói:

“Được, ta đi theo ngươi.”

Nghê Diệp Tâm vừa muốn nâng mông lên, kết quả đột nhiên lại ngồi xuống.

“Ai nha, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, hay sư đệ cùng Hạ đại hiệp đi hỏi đi. Ta cùng Mộ Dung đại hiệp có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Mộ Dung Dục nhướng mày, hồ nghi nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm nghiêm trang nói:

“Là chuyện rất quan trọng.”

Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm đành phải đi, lưu lại Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm ở trong phòng.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn, phát hiện Mộ Dung Trường Tình cười như không cười nhìn chính mình. Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:

“Cười cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói

“Ta đâu có cười.”

“Biểu cảm đó không cười thì ta liền gặp quỷ.”

“Sao không đi theo hỏi một chút?”

Nghê Diệp Tâm tức khắc lại trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái, nói:

“Cái người này, biết rõ mà còn cố hỏi sao?”

Mộ Dung Trường Tình nhịn không được đi qua, duỗi tay sờ dưới cằm Nghê Diệp Tâm, nói:

“Như thế nào? Không thích người khác gọi là Mộ Dung phu nhân sao?”

“Vậy kêu đại hiệp là Nghê phu nhân được không?”

Tuy rằng không cố tình che dấu quan hệ của mình cùng Mộ Dung Trường Tình, nhưng Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không muốn bị nhận thành nữ nhân nha, thật sự quá xấu hổ!

Nghê Diệp Tâm không muốn đi gặp những người Thương Đình Phái, kỳ thật là không muốn đi gặp đại sư huynh kia. Vừa thấy mặt hắn liền kêu Mộ Dung phu nhân, quả thực thẹn đến phát cáu.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Vậy, chúng ta phải làm chuyện quan trọng gì?”

Nghê Diệp Tâm đúng là không nghĩ ra được chuyện gì quan trọng. Vụ án đến bây giờ hết đường xoay xở, không có tiến triển. Nghê Diệp Tâm trầm tư suy nghĩ. Kết quả Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên ôm lấy, đôi tay hạnh kiểm xấu sờ tới sờ lui trên người Nghê Diệp Tâm.

“Đang làm cái gì đó? Y như mèo, không thể đứng đắn được sao?”

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, ở bên tai Nghê Diệp Tâm thấp giọng nói:

“Không bằng chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi.”

“Đi làm chi……”

Nghê Diệp Tâm hoài nghi lỗ tai mình hỏng rồi. Bọn họ đêm qua không phải mới vừa đi ngâm suối nước nóng sao?

Nghê Diệp Tâm hồi tưởng lại liền cảm thấy thẹn đỏ mặt. Nơi rừng núi hoang vắng màn trời chiếu đất, Mộ Dung Trường Tình còn biến đổi đa dạng tư thế. Nghê Diệp Tâm quả thực thấy mình không còn chỗ dung thân.

Mộ Dung Trường Tình tựa hồ biết Nghê Diệp Tâm suy nghĩ cái gì, cười nói:

“Vì đêm qua…… quá tối, ta thấy không rõ bộ dáng của ngươi. Hiện tại là ban ngày thì không giống nha, ta có thể xem rành mạch toàn bộ.”

Nghê Diệp Tâm không đợi Mộ Dung Trường Tình nói xong, lập tức duỗi tay che miệng hắn, nói:

“Đủ rồi! Có phải tới kỳ động dục hay không? Sao mỗi ngày đều nghĩ làm như thế nào lăn lộn ta vậy?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Kỳ động dục?”

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không hiểu kỳ động dục là cái gì, bất quá suy nghĩ một chút cũng có thể đã biết. Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

“Không phải ta muốn để ngươi hưởng thụ một chút sao?”

“Đại hiệp, ta sai rồi!”

Nghê Diệp Tâm lập tức nhận sai, thay đổi thái độ tốt đẹp, nói:

“Đại hiệp, ta nghĩ là chúng ta đi xem Yến Bách Lý đi.”

Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không muốn đi.

Mộ Dung đại hiệp vốn dĩ muốn mang Nghê Diệp Tâm đi du sơn ngoạn thủy. Thừa dịp Nghê Diệp Tâm có kỳ nghỉ dài phải đi chơi một chút, đi đến thật nhiều nơi nhìn ngắm cảnh đẹp.

Bất quá Mộ Dung Dục nhờ vả, Mộ Dung Trường Tình cũng không thể mặc kệ, liền thuận tiện tới đây. Ai ngờ sự tình càng ngày càng phức tạp, hơn nữa lại chết người. Mộ Dung Trường Tình liền không vui, cảm thấy không thể rời khỏi Vô Danh Sơn Trang trong thời gian ngắn.

Vô Danh Sơn Trang có suối nước nóng cũng không tệ lắm. Nhưng Nghê Diệp Tâm da mặt mỏng lợi hại, không biết khi nào mới chịu đi làm một lần nữa.

Mộ Dung Trường Tình phi thường không vui, bất quá vẫn bị Nghê Diệp Tâm túm đi xem Yến Bách Lý.

Hôm qua mới cứu Yến Bách Lý trở về, lúc này còn ở trong phòng Bình Lục dưỡng thương, cũng không biết thân thể có tốt chút nào không.

Mộ Dung Trường Tình mặt đen đi theo Nghê Diệp Tâm. Trên dọc đường đi gặp không ít đệ tử Vô Danh Sơn Trang, ai nhìn thấy mặt Mộ Dung Trường Tình cũng giật nảy người.

Trên mặt hắn ghi "muốn sống chớ lại gần, nhanh tránh thật xa".

Lúc này thời gian cũng không còn sớm, Nghê Diệp Tâm tới phòng Bình Lục phát hiện cửa còn đóng, không biết đã dậy chưa. Dù sao Yến Bách Lý là người bệnh, dậy trễ cũng là bình thường.

Nghê Diệp Tâm rối rắm không biết nên gõ cửa hay không. Mộ Dung Trường Tình liền nhàn nhạt nói:

“Ngươi tốt nhất đừng quấy rầy bọn họ.”

“Vì sao vậy?”

Mộ Dung Trường Tình lại nhàn nhạt nói:

“Đang làm chuyện như ngày hôm qua.”

Nghê Diệp Tâm nhất thời phản ứng không kịp, sau vài giây cẩn thận suy nghĩ một chút, tức khắc sắc mặt đỏ bừng. Ngày hôm qua thời điểm bọn họ tới gặp được Bình Lục hôn Yến Bách Lý. Thật sự ngượng ngùng muốn chết.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:

“Yến Bách Lý chính là người bệnh nha, Bình Lục thật là cầm thú, sao khi dễ người bệnh chứ?”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, thấp giọng nói:

“Ngươi đã quên rồi à, thời điểm ngươi bị thương cũng thực nhiệt tình.”

Nghê Diệp Tâm thật sự không muốn tới. Khi đó eo Nghê Diệp Tâm bị thương, nhưng còn chủ động ngồi ở trên người Mộ Dung Trường Tình cùng hắn làm. Chuyện thẹn không mặt mũi gặp người.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm tức giận nói:

“Không phải ta…… là... là ai cho ta dùng thuốc?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Là ai không ngoan?”

Nghê Diệp Tâm yên lặng nghiến răng nghiến lợi. Lần đó rốt cuộc cũng do Nghê Diệp Tâm khơi mào trước, kết quả tự nhận hậu quả. Nhớ tới liền hận đến ngứa hàm răng, cũng hận Mộ Dung Trường Tình vận khí thật tốt quá.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm nhịn không được liền cười. Nghê Diệp Tâm trừng hắn một cái. Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy vai một chút, liền đem Nghê Diệp Tâm đè ở trên tường.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói.

“Làm cái gì?”

“Hôn ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình nói xong cúi đầu tới, bất quá không có trực tiếp chạm môi, giữa hai người có khoảng cách, chỉ có cái mũi đụng nhau.

Nghê Diệp Tâm nháy nháy mắt, lông mi run run, cảm giác hơi thở Mộ Dung Trường Tình phun trên mặt nóng hổi.

Nghê Diệp Tâm theo bản năng nói:

“Đừng hồ nháo, sẽ bị người ta nhìn thấy.”

Nơi này chính là phòng Bình Lục.

Mộ Dung Trường Tình không có rời khỏi, nói:

“Bên trong có lẽ còn thêm ít thời gian mới xong, chúng ta ở chỗ này vừa chờ sao?”

Nghê Diệp Tâm đảo tròng mắt, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Mộ Dung đại hiệp ở trong gang tấc. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình không thể luôn bị Mộ Dung đại hiệp xỏ mũi dắt đi.

Cho nên……

Nghê Diệp Tâm lập tức vòng cánh tay ôm cổ Mộ Dung Trường Tình, sau đó thu ngắn khoảng cách của hai người, liền hôn nhau.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thật sự là quá khí phách, còn hung hăng cắn môi Mộ Dung Trường Tình, sau đó gấp gáp đem lưỡi vói vào khoang miệng Mộ Dung Trường Tình. Phải thể hiện khí thế, một phát bàng bạc công thành đoạt đất.

Bất quá Nghê đại nhân mới vừa đem đầu lưỡi vói vào, Mộ Dung Trường Tình lập tức tìm được thời cơ bắt lấy, sau đó dùng lực mút thật mạnh.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng thở hổn hển, mất hết khí lực, thiếu chút nữa chân mềm nhũn. Cảm giác tê dại đâm thẳng lên đến đỉnh đầu.

Vốn dĩ Nghê Diệp Tâm hào hùng vạn trượng, nhưng lại thành không sức lực, khí thế lập tức liền tuột dốc.

Mộ Dung Trường Tình đảo khách thành chủ. Đùa nghịch đầu lưỡi Nghê Diệp Tâm trong chốc lát, sau đó mới bắt đầu chiếm lĩnh, bá đạo càn quét vách thịt mềm trong khoang miệng.

Nghê Diệp Tâm cảm giác không đứng được, chỉ dựa vào trên tường. Thoải mái muốn rên hừ hừ, bất quá bởi vì cảm thấy thẹn, sợ người khác nghe được, cho nên chịu đựng không có phát ra tiếng.

Nụ hôn này cũng không có liên tục được bao lâu. Thời điểm Nghê Diệp Tâm mê ly thoải mái, đột nhiên Mộ Dung Trường Tình liền dừng lại. Nghê Diệp Tâm sửng sốt, đôi tay còn câu cổ hắn, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, còn nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới của mình, một bộ dạng chưa đã thèm.

Mộ Dung Trường Tình nhìn mà hô hấp thô nặng. Hắn nhanh chóng cúi đầu gặm môi Nghê Diệp Tâm một ngụm, sau đó thấp giọng nói:

“Có người tới.”

Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền bừng tỉnh, nhanh đẩy Mộ Dung Trường Tình ra, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng Bình Lục. Mộ Dung Trường Tình duỗi tay vỗ bả vai Nghê Diệp Tâm, cười nói:

“Là bên này.”

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt ngốc quay đầu lại mới biết có người vừa đi vào sân.

Oan gia ngõ hẹp. Lại là đại sư huynh Thương Đình Phái.

Bình Lục chưa có mở ra, mà là vị đại sư huynh kia đột nhiên xuất hiện.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy hắn tức khắc trừng lớn mắt.

Bọn họ không có đi theo Mộ Dung Dục đến chỗ những người Thương Đình Phái, là bởi vì Nghê Diệp Tâm không muốn thấy vị đại sư huynh, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.

Đại sư huynh Thương Đình Phái cũng không nghĩ tới lại gặp được bọn họ ở chỗ này. Hắn sửng sốt một chút, lúc này mới đi vào nói:

“Hai vị cũng ở chỗ này.”

“Ngươi sao đến nơi đây?”

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc hỏi. Đại sư huynh tựa hồ có chút không lời nói hết.

“Sư muội đột nhiên chết. Ta nghe người Vô Danh Sơn Trang nói Yến Bách Lý đã gặp qua sư muội, cho nên ta muốn đến hỏi hắn rốt cuộc là chuyện như thế nào. Sư muội chết, ta không thể ngồi yên mặc kệ, nhất định phải tra ra hung thủ là ai.”

Hắn tốt xấu gì cũng là đại sư huynh Thương Đình Phái, mang theo một đám sư đệ sư muội vào Vô Danh Sơn Trang đưa lễ vật. Không nghĩ tới lại xảy ra sự tình, trở về cũng không biết giải thích thế nào cùng sư phụ.

Đại sư huynh cũng đến tra án, không nghĩ tới gặp Nghê Diệp Tâm. Hắn đi trước khi Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm đến tìm, nên cũng không có gặp hai người kia.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy hắn liền cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng để giảm bớt xấu hổ.

“Chuyện này chúng ta cũng đang tra xét. Còn muốn hỏi ngươi xem A Tiêu cô nương có đang kết giao với người nào hay không? Có để ý ai hay không?”

Đại sư huynh nghe hỏi vấn đề này sửng sốt một chút, nói:

“Cái này…… Chỉ sợ là không có, ta không có nghe nói qua.”

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:

“Không có sao?”

Đại sư huynh cười cười, nói:

“Mộ Dung phu nhân có điều không biết.”

“……”

Không biết thì nói không biết, vì cái gì lại muốn thêm chủ ngữ kia?

Đại sư huynh Thương Đình Phái hoàn toàn không biết Nghê Diệp Tâm suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói:

“Thương Đình Phái có quy tắc, nếu Chưởng môn là nữ thì không thể thành thân sinh con. A Tiêu sư muội luôn được sư phụ yêu thích, thực hy vọng A Tiêu sư muội kế thừa vị trí Chưởng môn, cho nên không có khả năng có người tình đầu ý hợp.”

Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao.

Nữ Chưởng môn thì không thể thành thân sinh con? Cũng không biết vì sao có quy định đó. Bất quá đó là chuyện nội bộ Thương Đình Phái không tiện hỏi.

Đại sư huynh thực khẳng định A Tiêu cô nương không có tình cảm với ai.

Sư phụ tựa hồ đã sớm quyết định muốn đem vị trí Chưởng môn giao cho A Tiêu. Đại sư huynh tuy rằng vào môn phái trước nàng, bất quá đại sư huynh là cô nhi, mà A Tiêu cô nương có bối cảnh tốt.

Biểu tỷ A Tiêu cô nương chính là thê tử của Võ Lâm Minh Chủ, nói ra cũng thực vinh dự, cho nên sư phụ rất xem trọng A Tiêu cô nương. Đại sư huynh còn nói, trong môn phái thật ra có rất nhiều người thích A Tiêu cô nương, nhưng A Tiêu cô nương không có tiếp nhận ai.

“Có ẩn tình khác…… Ta đây cũng không biết.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, âm thanh không nhỏ, người bên trong phòng cũng nghe được, cho nên cũng không có lại làm cái gì. Thực mau Bình Lục liền mở cửa cho bọn họ vào.

Yến Bách Lý còn nằm trên giường, bất quá sắc mặt hồng nhuận, không vàng như nến giống ngày hôm qua.

Nghê Diệp Tâm cố ý nhìn một chút.

Môi Yến Bách Lý đã sưng lên! Vừa hồng vừa sưng, nhìn thấy đã biết là bị chà đạp thời gian rất lâu!

Nghê Diệp Tâm cười trộm, lại không biết kỳ thật Yến Bách Lý cũng đang đánh giá mình.

Yến Bách Lý kinh ngạc phát hiện môi Nghê Diệp Tâm giống môi mình, cũng có chút sưng đỏ, tức khắc thật ngượng ngùng.

Đại sư huynh Thương Đình Phái tới hỏi Yến Bách Lý tình huống cụ thể. Yến Bách Lý nói hắn nghe, sắc mặt hắn liền không tốt, hiển nhiên không rõ vì cái gì A Tiêu cô nương muốn đi giết Yến Bách Lý.

Đại sư huynh hỏi xong, sau đó liền rời đi, nói không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

Bình Lục hỏi.

“Vụ án tra đến đâu rồi?”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:

“Không có tiến triển gì.”

Bình Lục trầm ngâm. Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi có biết phu nhân của Võ Lâm Minh Chủ cùng A Tiêu cô nương có thù hận không?”

Bình Lục cười, nói:

“Ta nhập môn trễ, những chuyện đó thật ra không biết nhiều. Ta chỉ biết là hai vị thê thiếp này luôn luôn bất hòa, mỗi ngày không phải cãi nhau chính là động thủ.”

Thiếu phụ cùng Hạ Uyển thường bất hòa, vừa rồi cũng thiếu chút nữa động thủ đánh nhau rồi.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Vị Hạ Uyển kia có lý do gì mà muốn giết phu quân mình hay không? Yến Bách Lý không phải đã nói Hạ Uyển muốn giết phu quân mình sao?”

Yến Bách Lý lập tức gật đầu nói:

“Ta thật sự thấy được, thật sự.”

Yến Bách Lý đã từng nói, thời điểm Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm ngã xuống, Hạ Uyển đột nhiên chạy tới che miệng mũi hắn lại, giống như muốn bóp nghẹt hắn. Cho nên lúc ấy Yến Bách Lý còn tưởng rằng là Hạ Uyển muốn giết người kia, bất quá người kia là độc phát chết, cũng không phải nghẹt thở chết.

Bình Lục nhíu mày, nói:

“Chuyện này ta không biết. Ta nghe nói sư thúc đặc biệt thương tiểu thiếp, cho nên hai nữ nhân không ít lần cãi nhau.”

Thiếu phụ tính cách quá điêu ngoa. Hạ Uyển tương đối vui vẻ. Cho nên Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm hiển nhiên càng thích Hạ Uyển. Thiếu phụ nhiều lần bất mãn, không chỉ cùng Hạ Uyển đánh nhau, còn đánh nhau cùng phu quân. Việc này ở Vô Danh Sơn Trang cũng không phải bí mật gì.

Nghê Diệp Tâm hỏi Bình Lục không ít chuyện của Vô Danh Sơn Trang, sau đó lại hỏi Yến Bách Lý một ít vấn đề.

“Ta bị nhốt ở chỗ đó, mỗi ngày cũng chỉ có Bình Lục tới. Trước kia mấy lão già cùng nhau tới một lần. Hạ đại hiệp cùng Mộ Dung công tử cũng tới một lần, rồi đến các ngươi tới. Ta chưa thấy qua người nào khác. Cái cô nương quần áo màu tím cũng là lần đầu tiên thấy. Ai ngờ nàng đến là giết ta. Lúc ấy ta đang ngủ mơ mơ màng màng căn bản cũng chưa kịp phản ứng.”

Yến Bách Lý nói trong chốc lát tựa hồ là mệt mỏi, sắc mặt không còn hồng như vừa rồi. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liền đứng dậy cáo từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.