Đầu Ngón Tay

Chương 41




"Ư... Ư... Ư...!"

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình che miệng đè ở bên cạnh bờ ao. Tức giận mở to hai mắt nhìn, phi thường bất mãn múa may tay chân. Tuy rằng không nói được, nhưng như thế cũng đủ để biểu đạt sự tức giận.

Nghê Diệp Tâm tức giận trợn trắng mắt. Rõ ràng là kêu la thảm thiết, mà tên ngu ngốc kia nói là quỷ khóc sói tru. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa tức chết rồi. Mộ Dung Trường Tình nghe được lại còn không có phúc hậu bật cười.

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn há mồm cắn bàn tay Mộ Dung Trường Tình đang che lại miệng mình. Bất quá Mộ Dung Trường Tình phản ứng mau, buông tay ra lập tức liền nắm cằm Nghê Diệp Tâm, sau đó nhanh chóng cúi đầu dùng miệng ngăn chặn miệng Nghê Diệp Tâm.

"Ô!"

Nghê Diệp Tâm vừa muốn kháng nghị, kết quả lại bị ngăn chặn, còn bị Mộ Dung Trường Tình cắn một ngụm. Đau đớn cùng tê ngứa làm cho thân thể Nghê Diệp Tâm run lên, thiếu chút nữa bị chìm vào suối nước nóng.

Nghê Diệp Tâm cũng rất muốn cắn lưỡi Mộ Dung Trường Tình, nhưng mà Mộ Dung Trường Tình trốn quá nhanh, Nghê Diệp Tâm cắn không được, ngược lại như là phối hợp hôn kịch liệt.

Mộ Dung Trường Tình tựa hồ hưởng thụ việc Nghê Diệp Tâm đáp lại. Hắn đem người đè ở bên bờ ao, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị nghẹn chết, nhanh chống đẩy Mộ Dung Trường Tình, hữu khí vô lực nói:

"Đại hiệp... đừng... đừng xúc động. Có...... có người."

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, nói:

"Yên tâm đi, bọn họ đã đi xa rồi, hiện tại ngươi kêu lớn tới đâu cũng không có việc gì."

"Còn nói có thể kêu to! Ta tuyệt đối...... A....!"

Nghê Diệp Tâm liền nhịn không được kêu to. Thật không phải cố ý kêu, mà đều do Mộ Dung Trường Tình quá cầm thú.

Nghê Diệp Tâm mắng xong Mộ Dung Trường Tình lại bắt đầu mắng hai người kia. Không chỉ nói giọng Nghê Diệp Tâm như sói tru quỷ khóc, còn nhát gan chạy nhanh hơn thỏ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy ngày mai nhất định phải tìm Hạ Hướng Thâm khiếu nại mới được.

Nhưng với điều kiện ngày mai Nghê Diệp Tâm còn có thể bò khỏi giường thì mới nói.

Ngâm suối nước nóng thật sự rất thoải mái. Tuy rằng là ngày mùa đông, nhưng sẽ không cảm thấy lạnh, hơi nóng bốc lên khiến cả người thoải mái thả lỏng.

Nhưng Nghê Diệp Tâm thả lỏng không được, luôn kêu cha gọi mẹ, bị lăn lộn chết đi sống lại, ngâm nước nóng lâu làm thân thể càng không sức lực.

Có lẽ bởi vì lần này làm ngoài trời nên Mộ Dung đại hiệp hôm nay đặc biệt hưng phấn.

Sau một hồi Nghê Diệp Tâm cả rầm rì cũng không còn sức lực, dứt khoát để mặc Mộ Dung Trường Tình luốn làm gì thì làm đi. Hiện tại chỉ muốn ngủ, cái gì cũng không muốn làm.

Nhiều ngày trước, thời điểm bọn họ rời Khai Phong, Nghê Diệp Tâm còn tưởng tượng rằng bọn họ là đi du sơn ngoạn thủy ăn ở miễn phí. Bất quá hiện tại hay rồi, phải đi tra án không nói, còn phải chịu Mộ Dung Trường Tình một ngày làm hai ba lần, khiến cho Nghê Diệp Tâm phi thường buồn rầu. Bản thân rốt cuộc còn có thể đẩy ngả Mộ Dung Trường Tình hay không.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy, mục tiêu to lớn phải biến thành ảo ảnh trong mơ.

Khi Nghê Diệp Tâm ngất xỉu, Mộ Dung Trường Tình hầu hạ rửa sạch sẽ, mặc quần áo, rồi mới mang theo người trở về phòng nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi, Nghê Diệp Tâm đều không mở mắt, ngủ cũng không an ổn. Đường xuống núi không hề dễ đi, một chút lại xóc nảy.

Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm xuống núi, sau đó liền về nơi ở dành cho bọn họ. Dọc đường cũng có đệ tử Vô Danh Sơn Trang tuần tra, bất quá với võ công của Mộ Dung Trường Tình, bọn họ không thể phát hiện được.

Thời điểm Mộ Dung Trường Tình đi ngang qua hoa viên, đã ngửi thấy một mùi cháy khét khó chịu, hẳn là có người đốt tiền vàng mã.

Từ xa đã loáng thoáng thấy ánh lửa. Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái đã thấy có hai người đốt tiền vàng mã. Bởi vì buổi tối gió lớn, lửa cũng chập chờn, hơn nữa tro bay tán loạn, nhìn có điểm quỷ dị.

Người đốt tiền vàng mã chính là hai người Mộ Dung Trường Tình quen biết, đại sư huynh Thương Đình Phái và tiểu sư muội.

Đại sư huynh đem tiền giấy bỏ vào chậu lửa, tiểu sư muội quỳ gối bên cạnh khóc hu hu. Vừa thấy là biết đốt cho A Tiêu cô nương.

Có lẽ A Tiêu cô nương cùng tiểu sư muội quan hệ rất tốt, nên tiểu sư muội khóc thật sự thương tâm.

Hai người kia cũng không có nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cũng chỉ là liếc mắt một cái. Nghê Diệp Tâm tựa hồ cảm thấy lạnh, ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình rụt rụt, bất quá không có tỉnh lại. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy nhanh chân trở về phòng, sợ gió đêm làm Nghê Diệp Tâm nhiễm phong hàn.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm ngủ cả đêm, buổi sáng là bị đánh thức, cũng không phải tự tỉnh.

Nghê Diệp Tâm nghe được bên ngoài có người nói chuyện rất lớn. Xoa xoa đôi mắt, phát hiện đã sáng, lại thấy hình như mới vừa ngủ không lâu, mệt đến không mở mắt nổi.

Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng vỗ về, nói:

"Mệt thì ngủ thêm chút nữa, ta đi ra ngoài nhìn xem."

Xem ra Mộ Dung Trường Tình đã dậy từ sớm, cũng đã mặc chỉnh tề.

Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, sau đó liền nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, thật sự là mệt muốn chết.

Có âm thanh mở cửa cùng đóng cửa, là Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài.

Người ở bên ngoài hét lớn kêu to, Nghê Diệp Tâm nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghĩ lại có người chết sao. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình sắp bị bóng ma tâm lý rồi.

Nghê Diệp Tâm không mở mắt ra, miên man suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng không còn buồn ngủ. Xoay người bò dậy, xuống giường rửa mặt, sau đó mặc quần áo, Nghê Diệp Tâm liền chạy ra nhìn tình huống.

Bất quá cũng không phải là có người chết, mà là có người tới tính sổ nên ầm ĩ. Là Thất sư thúc cùng Bát sư thúc của Hạ Hướng Thâm.

Ngày hôm qua Bát sư thúc bị Mộ Dung Trường Tình đánh. Hơn nữa vết thương ở trên mặt kia có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không khỏi được, Bát sư thúc không dám gặp người. Lúc ấy sợ Mộ Dung Trường Tình không dám lên tiếng, trở về càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát sáng sớm mang theo một đám đệ tử tới muốn cùng Mộ Dung Trường Tình tính sổ.

Thất sư thúc cùng Bát sư thúc mang theo một đám người, vừa thấy đã biết có chuẩn bị mới đến. Họ cảm thấy dù Mộ Dung Trường Tình có lợi hại, bọn họ nhiều người thì không cần sợ hắn. Bất quá Mộ Dung Trường Tình căn bản không đem bọn họ để vào mắt.

Hạ Hướng Thâm cũng nghe được động tĩnh, lập tức liền cùng Mộ Dung Dục chạy đến ngăn chặn đám người ở bên ngoài sân. Nhưng bọn họ vẫn làm ồn kinh động đến Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình còn tưởng rằng lại xảy ra chuyện gì. Bất quá nhìn thấy đám đông này liền biết vì sao lại như thế. Nguyên do là tới hỏi tội. Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.

Bát sư thúc nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đi ra tới, lập tức phát hỏa lợi hại, nói:

"Chính là ngươi. Tiểu tử này thật sự quá cuồng vọng. Ngươi... tới là khách, nhưng lại dám giương oai ở Vô Danh Sơn Trang. Nếu để chuyện ngươi vô pháp vô thiên ở đây truyền ra ngoài, thể diện Vô Danh Sơn Trang không còn sót lại chút gì."

Nghê Diệp Tâm thong thả ung dung đi ra, đúng lúc nghe được Bát sư thúc nói lời này, nhịn không được liền cười, nói:

"Vị lão bá này, ngày hôm qua bị đánh chưa đủ mất mặt, hôm nay mang nhiều đệ tử tới là để nhiều người chê cười hơn sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài đúng là không có biện pháp cứu vãn thể diện."

"Ngươi nói cái gì?"

Bát sư thúc tức giận trừng mắt thở phì phì râu cũng bị thổi bay bay.

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, nói:

"Vừa đúng lúc tới nhiều người như vậy, sẵn tiện tra hỏi về cái chết của A Tiêu cô nương luôn đi. Người Vô Danh Sơn Trang các ngươi phải phụ trách đi, cũng phải cho Thương Đình Phái một lời giải thích chứ? Đêm hôm trước các vị làm cái gì? Có gặp qua A Tiêu cô nương hay không?"

Thất sư thúc nói:

"Ngươi là người phương nào mà dám can đảm chất vấn chúng ta, ngươi xem chúng ta như hung thủ sao?"

"Ta là được Hạ minh chủ tìm tới tra án. Người giết chết A Tiêu cô nương rất có khả năng cũng là hung thủ giết chết Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm. Cho nên ta đương nhiên muốn hỏi mọi người ở đây. Ta nghe nói vụ án này do Hạ minh chủ chịu trách nhiệm điều tra nguyên nhân phải không? Ta đây sao không hỏi được?"

Nghê Diệp Tâm nói xong, Hạ Hướng Thâm lập tức nói:

"Thất sư thúc, Bát sư thúc, hai vị cũng muốn sớm tìm ra hung thủ giết chết sư huynh, vì sư huynh báo thù, cho nên xin hai vị sư thúc phối hợp."

Thất sư thúc hừ lạnh một tiếng, nói:

"Minh chủ cũng đã nói như vậy, hai lão già chúng ta dám không phối hợp sao?"

Bát sư thúc cũng lộ ra không vui. Bất quá Hạ Hướng Thâm tuy rằng bối phận nhỏ, nhưng đã là Võ Lâm Minh Chủ, bọn họ cũng không dám không nghe.

Vốn dĩ hai người tới nơi này hỏi tội, nhưng rốt cuộc lại bị Nghê Diệp Tâm chất vấn. Từng người trong bọn họ bị hỏi vào đêm A Tiêu cô nương chết đã làm cái gì.

Hỏi ra mới biết, cũng không chỉ có một mình Hạ Uyển nhìn thấy A Tiêu cô nương cùng thiếu phụ đi sau núi, còn có một đệ tử tuần tra cũng gặp bọn họ.

Đệ tử kia nói:

"Sư tỷ cùng A Tiêu sư tỷ đi đến sau núi, lúc ấy còn chưa quá muộn. Nghe A Tiêu sư tỷ nói muốn sư tỷ mang đến sau núi nhìn phong cảnh, nói là đã lâu không có tới, cơ hồ đều đã quên. Lúc ấy nghe họ nói chuyện, ta cũng nhắc họ không thể đi xa, sau núi ngẫu nhiên sẽ có sói lui tới, buổi tối không an toàn. Sư tỷ nói đã biết, nói chỉ là đi nhìn một chút, sẽ không đi xa."

Dựa theo thời gian đệ tử kia nói mà suy tính, ngày đó sau khi A Tiêu cô nương cùng thiếu phụ gặp Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình ở trong hoa viên xong là đi sau núi. Bất quá thiếu phụ khi nào từ sau núi trở về bọn họ cũng không biết.

Thất sư thúc vừa nghe việc này còn liên quan thiếu phụ, nhất thời liền tích cực, nói:

"Hiền chất, xem ra phải gọi cháu gái Tam sư bá của ngươi tới hỏi rõ ràng mới được."

Bát sư thúc lập tức đón ý hùa theo.

Bọn họ hiển nhiên không quan tâm vụ án, nhưng nghe được sự tình có quan hệ tới cháu gái Tam sư bá, liền lập tức quạt gió thêm củi. Rốt cuộc Thất sư thúc và Bát sư thúc cùng Tam sư bá bất hòa đã thật lâu, luôn tìm cách có thể quật ngã đối phương.

Hạ Hướng Thâm cho người đi mời. Thực mau Tam sư bá cùng thiếu phụ đã tới. Cùng họ tới còn có người khác, chính là con gái Bát sư thúc, Hạ Uyển.

Hạ Uyển cũng không phải đi ngang qua, mà là nghe được động tĩnh nên lại đây xem náo nhiệt.

Lần này đích xác náo nhiệt, một đám người đều tụ tập ở trong sân, đông đến chật chội.

Biểu tình thiếu phụ không thế nào cao hứng, rất không kiên nhẫn nói:

"Các ngươi sao lại tìm ta tới hỏi? Chẳng lẽ các ngươi còn hoài nghi là ta giết A Tiêu sao? A Tiêu là biểu muội của ta, sao ta có thể giết muội ấy."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Phu nhân tạm thời đừng nóng nảy. Chúng ta chỉ là muốn làm rõ ràng mọi việc. Ngày đó buổi tối phu nhân cùng A Tiêu cô nương đến sau núi làm cái gì? Sau đó phu nhân khi nào từ sau núi trở về, là về một mình hay là cùng A Tiêu cô nương?"

Thiếu phụ tuy rằng không vui, nhưng vẫn nói.

"Sau khi ăn cơm xong, A Tiêu nói muốn đi xem cảnh sắc sau núi. Muội ấy có đã hơn một năm không trở lại, muốn ta dẫn đi nhìn một chút. A Tiêu nhớ rõ sau núi có một cây cổ thụ lá có hình dạng kỳ quái, khi còn nhỏ thường chơi ở nơi đó, muốn đi xem cây đó còn hay không."

Thiếu phụ liền dẫn A Tiêu cô nương đi. Trên đường họ đã gặp một đệ tử tuần tra. Người đệ tử kia nói sau núi hay có sói lui tới, nói bọn họ đừng đi quá xa.

Thiếu phụ cũng biết sau núi hay có sói, thời điểm mùa đông không ăn không uống sẽ ngẫu nhiên xuất hiện tập kích người. Bất quá thiếu phụ cũng là người luyện võ, cảm thấy võ công của mình không tệ cho nên không để ý lắm.

Hai người đến sau núi tìm một vòng, không gặp sói, cũng không tìm được cái cây kia. Buổi tối nhiệt độ giảm xuống nhiều, thiếu phụ bị lạnh chịu không được, nàng liền cùng A Tiêu trở về sơn trang.

"Chúng ta hai người cùng về, rồi ai về phòng nấy. Vì sao A Tiêu lại đi đến sau núi, ta cũng không biết."

Thiếu phụ vừa nói xong, Hạ Uyển liền cười, nói:

"Chỉ sợ tỷ tỷ không có nói thật. Cái gì mà lên núi tìm cây? Thật là vớ vẩn."

"Ngươi nói cái gì?"

Thiếu phụ trừng mắt.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Được rồi, được rồi, ta cũng có chuyện muốn hỏi vị phu nhân đây."

Thiếu phụ cười lạnh một tiếng, nói:

"Nàng ta bất quá chỉ là một tiểu thiếp, sao xứng được gọi là phu nhân?"

Hạ Uyển hiển nhiên tức giận, bất quá không có phát tác, nói:

"Vị thiếu hiệp này có cái gì muốn hỏi ta?"

"Ngươi nói buổi tối ngày đó nhìn thấy phu nhân và A Tiêu cô nương cùng nhau đi đến sau núi có phải hay không?"

"Đúng vậy, ta đã nói."

"Vậy chứng minh ngươi lúc ấy ở gần sau núi đúng hay không? Cho nên ta muốn hỏi ngươi lúc ấy đang làm cái gì? Có đi đến sau núi hay không?"

Nghê Diệp Tâm hỏi như vậy, thiếu phụ tức khắc mở to hai mắt, nói:

"Đúng đúng! Ngươi sao thấy ta và A Tiêu đi sau núi? Ngươi có phải theo dõi chúng ta hay không? Sau đó ngươi đi theo chờ chúng ta từ sau núi trở về liền nhân cơ hội giết A Tiêu, rồi đem thi thể A Tiêu đưa trở lại sau núi. Đây là muốn vu khống hãm hại ta, đúng hay không? Ngươi thật là quá ác độc."

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó?"

Hạ Uyển nổi giận.

"Ta lúc ấy chỉ là đi ngang qua mà thôi, căn bản không có theo dõi các ngươi. Hơn nữa người cũng không phải ta giết. Ta cùng A Tiêu không oán không thù, không giống như là tỷ tỷ cùng A Tiêu cô nương đúng là có thâm cừu đại hận, oán giận chất chứa đã lâu đâu!"

Hạ Uyển nói mình chỉ là đi ngang qua, nhưng vì sao đi ngang qua đường đến sau núi thì không nói ra được.

Hạ Uyển nói mình cũng không có theo bọn họ lên núi, mà là về phòng nghỉ ngơi, nhưng không có ai có thể làm chứng. Các nàng đều là người trong võ lâm, cũng không cần có nha hoàn tỳ nữ đi tò tò bên cạnh. Hạ Uyển đi nghỉ ngơi căn bản không có nhân chứng.

Bát sư thúc vốn dĩ muốn nhìn Tam sư bá bị chê cười, không nghĩ tới con mình ngược lại bị nghi ngờ.

"Con của ta không quen biết A Tiêu, các ngươi cũng không nên ngậm máu phun người."

Hạ Uyển ậm ừ thật lâu, cuối cùng không có biện pháp mới nói:

"Hừ, ta đúng là theo dõi hai người họ. Bất quá sau khi họ đến sau núi, con đường kia quá khó đi, lại là ban đêm, thật sự không có biện pháp đi theo, cho nên ta liền về phòng."

"Ngươi giỏi lắm, dám theo dõi ta!"

Thiếu phụ bực tức, thiếu chút nữa liền nhào tới đánh Hạ Uyển. Hạ Uyển cười lạnh nói:

"Là bởi vì ngươi thật sự làm cho người ta hoài nghi. A Tiêu cô nương tuyệt đối là do ngươi giết. Trước khi ngươi giết người, ta đã hoài nghi ngươi rồi!"

Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái chen vào hỏi:

"Ngươi vì cái gì hoài nghi phu nhân?"

"Thiếu hiệp có khả năng không biết, năm đó nếu không phải do nàng ta thì A Tiêu cô nương cũng sẽ là đệ tử Vô Danh Sơn Trang. Đều là bởi vì nàng ta ghen ghét biểu muội, cho nên A Tiêu cô nương mới bị đưa đi Thương Đình Phái."

Cái này Nghê Diệp Tâm đã biết, Hạ Hướng Thâm có nói cho bọn nghe quan hệ rắc rối phức tạp ngày xưa.

Hạ Uyển nói:

"Sau này quan hệ của nàng ta cùng A Tiêu cô nương vẫn luôn cứng nhắc. Tuy rằng A Tiêu cô nương mỗi năm đều sẽ tới một lần, nhưng hai người cơ bản không nói chuyện, đối mặt đều là lạnh lùng. Nhưng năm nay lại khác, nàng ta lại cùng A Tiêu cô nương làm hòa, vừa nói vừa cười còn cùng nhau đi dạo hoa viên. Có phải dễ khiến người khác hoài nghi hay không? Ta vừa thấy liền biết có quỷ kế, nghĩ nàng ta khẳng định dùng nụ cười giấu đao, không biết khi nào sẽ hại A Tiêu cô nương, không nghĩ tới liền biến thành sự thật!"

"Ngươi nói hươu nói vượn!"

Thiếu phụ nóng nảy quát:

"Chúng ta khi nào quan hệ không tốt?"

"Ngươi hiện tại muốn giảo biện, không cảm thấy quá muộn sao?"

Thiếu phụ cùng Hạ Uyển là người nói một câu ta đáp một câu, thực mau liền lớn tiếng. Sau đó không hổ là người võ lâm, bắt đầu biến thành hành động.

Mọi người nhanh chóng khuyên can đem hai người đi, sau đó đám đông liền tan đi hết.

Nghê Diệp Tâm lẩm bẩm.

"Kỳ thật nghe Hạ Uyển nói cũng thấy có chỗ rất kỳ quái."

"Chẳng lẽ là thiếu phụ kia giết người?"

Mộ Dung Dục nói:

"Vì yêu sinh hận, nên hãm hại phu quân cùng biểu muội?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta không biết. Bất quá, một người đột nhiên thay đổi thái độ đối với tình địch là vì cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

"Bởi vì tình địch đã yêu người khác?"

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:

"Yêu người khác..... Đúng rồi, lúc trước A Tiêu cô nương không phải thích Hạ đại hiệp sao?"

Hạ Hướng Thâm câm nín:

"......"

Hạ Hướng Thâm xem như vô tội mà bị trúng tên, thuận tiện còn bị Mộ Dung Dục liếc mắt một cái.

Mộ Dung Trường Tình lại nhướng mày, nói:

"Đó là...... vì đối tượng không còn gây nguy hiểm."

Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói:

"Cái đáp án này không sai. Đại hiệp thật là càng ngày càng thông minh."

Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không có được Nghê Diệp Tâm khen ngợi mà vui sướng. Bởi vì hắn cảm thấy mình không phải động trí não nghĩ ra, mà trải qua kinh nghiệm thực tế lĩnh hội ra thôi.

Mộ Dung đại hiệp lúc trước chính là xem rất nhiều người không vừa mắt. Ví dụ như Bành đại nhân kia. Bất quá sau đó đột nhiên có chuyển biến, tất nhiên là bởi vì Bành đại nhân đã ở cùng Dư thiếu gia, nguy hiểm liền giải trừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.